Chương 23: Trong giảng võ đường, đâu ra nhà nghèo (1)

Phường Thái An nằm ở ngoại thành phía đông, ra khỏi ngõ nhỏ cửa nam, lại qua một cái phố chữ thập rồi rẽ phải.

Tòa biệt thự ở phía đông nha môn Ngũ Thành Binh Mã Ti chính là giảng võ đường.

Dọc đường đi, Kỷ Uyên ăn uống thỏa thích.

Nào là vịt muối, chân ngỗng, da hổ của tửu lầu Thượng Đức, lại đến cửa hàng bún tàu, miến canh huyết vịt bên lề đường.

Hắn ăn phần ăn của mấy người, lúc này mới lấp đầy bụng, làm dịu cơn đói khát dữ dội sau khi nội luyện hành công.

“Ngoại luyện cường thân, nội luyện tráng khí, hai cái này hỗ trợ lẫn nhau, thân thể càng kiên cố, hiệu quả của hô hấp pháp sẽ càng tốt.”

Kỷ Uyên gặm sạch miếng bánh vừng cuối cùng, thuận tiện gọi một chén nước trong súc miệng.

Hắn lau miệng sạch sẽ, đứng cạnh sạp thức ăn mà người bán rong bày ra.

Nơi này đối diện cổng lớn của giảng võ đường, bên ngoài là ngựa xe nối liền không dứt, cắm cờ của các vị tướng môn và thế gia khác nhau.

Cuộc thi võ cử nửa năm một lần lại sắp bắt đầu rồi.

Đám con cháu quan chức quý tộc đỉnh cấp đương nhiên sẽ không bỏ qua.

Võ cử nhân công danh, là một khởi điểm thích hợp.

Về sau mặc kệ là tòng quân chín biên, hay là hạ phóng châu phủ, tất nhiên sẽ cao hơn một bậc so với những người khác.

- Đã lâu không gặp, Cửu ca, sao hôm nay huynh có rảnh tâm mà ăn uống vậy?

Kỷ Uyên dựa vào xà gỗ của lều lớn che mưa chắn gió, suy nghĩ đang bay lượn, bỗng nhiên có một giọng nói từ bên cạnh truyền đến.

Cả người hắn không nhúc nhích, chỉ dùng đôi mắt liếc một cái.

Đó là một thiếu niên hai mươi mấy tuổi, khuôn mặt tròn trịa trông thông minh ngoan ngoãn. Nửa người phía trên là áo ngắn vải thô, nửa người phía dưới là quần dài giày rơm.

- Bình Tiểu Lục, ngươi không ở bến tàu sông Vĩnh Định làm việc, chạy đến đông thành Binh Mã ti làm gì?

Kỷ Uyên tìm tòi sơ bộ một chút mới nhớ ra người kia là ai.

Ở ngoại thành tam giáo cửu lưu đông đảo, có đủ loại nhân vật sống trong các tòa nhà ở ngõ nhỏ cửa nam.

Còn Bình Tiểu Lục, cha hắn là tay buôn muối lậu, là thuộc hạ kiếm ăn ở diêm bang.

Khi còn nhỏ tuổi hắn bỏ học từ sớm để đi theo cha cùng nhau buôn bán.

Hắn rất lanh lợi, nói chuyện dễ nghe, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì chắc có thể tiếp nhận gia nghiệp của cha hắn, làm to làm lớn.

- Cửu ca ngươi không biết đấy thôi, mấy ngày nay vài toà phường ở ngoại thành thật sự tà môn, không lý do, mỗi ngày đều có người chết.

Bình Tiểu Lục cũng không giấu giếm, thản nhiên bẩm báo.

- Mới hơn một tháng đã chết ba phu canh, hai gái giang hồ. Ngày hôm trước, cha ta mời một vị quản sự ở diêm bang uống rượu, không ngờ mới uống được một nửa, đến gần canh hai tự nhiên không tìm thấy người đâu.

- Chờ đến tận hừng đông mới phát hiện thi thể ở chuồng ngựa, nửa khuôn mặt đều bị gặm, mất một chân cùng hai cánh tay, thật thảm, ta cả ngày không ăn nổi bữa cơm.

- Cửu ca ngươi cũng biết, liên quan đến mạng người là chuyện lớn, nên ta mới mau chóng bồi cha ta lại đây báo án.

Kỷ Uyên tuy là đề kỵ, là nhân vật trong quan trường. Nhưng hắn không bao giờ tống tiền tiểu thương, bóc lột bá tánh, nên rất có danh tiếng ở hàng xóm láng giềng.

Cho nên, những tay buôn muối lậu như Bình Tiểu Lục cũng không hề kiêng dè.

- Chết ở chuồng ngựa, xác chết chia lìa, khuôn mặt tổn hại… Đây là gặp phải mãnh thú sao?

Kỷ Uyên nhướng mày, cảm thấy kỳ lạ.

Thói quen nghề nghiệp từ đời trước khiến hắn theo bản năng bắt đầu phân tích nguyên nhân chết, tìm kiếm động cơ.

- Cửu ca, ly kỳ nhất chính là, ngươi biết vị quản sự không có chân cùng cánh tay kia cuối cùng được tìm thấy ở đâu không? Chân ở phường An Dân, cánh tay lại chạy đến phường Trường Thọ, hai tòa phường này cách nhau những bảy tám con phố! Thật sự như gặp phải quỷ!

Bình Tiểu Lục làm như lòng còn sợ hãi, sắc mặt có vài phần khó coi, lắc đầu nói.

- Cho nên nói, trời tối, vào đêm thì ít đi ra cửa thôi. Đừng lúc nào cũng tận dụng mấy cái lỗ hổng không nghiêm của lệnh cấm đi lại ban đêm ở ngoại thành, mạng nhỏ chỉ có một cái, mất là xong luôn đấy.

Kỷ Uyên hai mắt lóe lên một chút, nhẹ giọng dặn dò.

Xem ra ở thế giới này, có lẽ thực sự tồn tại những việc tà quái kỳ lạ khó có thể dùng lẽ thường để giải thích.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cọc án tử này cuối cùng hẳn là sẽ chuyển giao cho Bắc Trấn Phủ ti.

- Cửu ca, huynh hiểu ta mà, ta trước nay chưa từng đi gánh hát nghe khúc, chỉ chờ tiết kiệm đủ bạc rồi cưới khuê nữ nhà lão Vương.

Bình Tiểu Lục gãi gãi đầu, cười hắc hắc, hỏi ngược lại:

- Đúng rồi, Cửu ca ngươi không phải người của Bắc Trấn Phủ ti sao? Đến Ngũ Thành Binh Mã Ti làm gì? Thăm cửa à?

Kỷ Uyên nâng cằm, khóe miệng khẽ cong lên, nhàn nhạt nói:

- Nhìn thấy giảng võ đường đối diện không? Ta tới nơi đó.

Bình Tiểu Lục trừng lớn đôi mắt, trên dưới qua lại đánh giá Kỷ Uyên vài lần, sau đó giơ ngón tay cái lên nói:

- Không hổ là Cửu ca! Các võ quán, bang phái lớn lớn bé bé ở Phường Thái An mấy năm nay chẳng có ai dám tới giảng võ đường, một người cũng không! Bất luận thành hay không thành, ngươi đều là cái này! Nhân vật đệ nhất!

Kỷ Uyên cười cười, không để ý đến lời khen này.