Nhà Tây Hán do Hán Cao Tổ Lưu Bang thành lập, đóng đô ở Trường An. Hán Quang Vũ Đế Lưu Tú lên ngôi hoàng đế, đóng đô ở Lạc Dương, thành lập nhà Đông Hán. Giữa hai triều đại nối tiếp nhau của nhà Hán có một nốt trầm buồn là nhà Tân của Vương Mãng. Nói về Lưu Bang, mặc dù vị hoàng đế khai quốc này xuất thân đầu đường xó chợ, nhưng một tay thành lập đế quốc rực rỡ, thật sự rất vĩ đại. Điểm khác biệt giữa nhà Hán và nhà Tần là nhà Hán chú trọng vào kinh tế, nêu cao tinh thần ham học, sau đó độc tôn Nho gia để kết nối mọi người lại với nhau. Dân số thời Tần ước tính khoảng 25 – 30 triệu người, trong khi dân số nhà Hán tăng trưởng gấp đôi, lên đến khoảng gần 60 triệu người. Thời kì Lưỡng Hán là một trong triều đại rực rỡ nhất Trung Quốc, đưa đất nước lên đỉnh cao thế giới, đứng đầu phương đông, sánh vai với đế quốc Ba Tư và đế quốc La Mã. Thời kì hùng mạnh nhất là thời Hán Vũ đế, đánh cho Hung Nô phải bỏ lại đất tổ mà chạy sang phương tây, lại còn khai phá ra con đường tơ lụa nổi tiếng. nhà Hán của Trung Quốc cũng trở thành một trong những trung tâm mậu dịch lớn nhất thế giới, những dân tộc khác bắt đầu gọi người Trung Quốc là người Hán, bản thân người Trung Quốc cũng vui vẻ chấp nhận.
"Phạm cường hán giả tuy viễn tất tru!" (Kẻ xâm phạm Đại Hán, chạy xa tới đâu cũng giết) Câu nói này không chỉ là một câu khẩu hiệu, mà còn tăng thêm niềm tin và sức mạnh cho dân tộc. Đây là lần đầu tiên Trung Quốc chủ động ra quân, đánh Hung Nô và Tả Hiền Vương chạy như chó nhà có tang, còn dựng bia ở núi Lang Cư Tư.
Sự mạnh mẽ của nhà Hán là do văn võ phân công rõ rệt với nhau, võ tướng phụ trách bảo vệ quốc gia, đuổi giặc ngoại xăm, mở mang bờ cõi, quan văn phụ trách việc chính trị, cải thiện đời sống nhân dân, những triều đại khác coi quan văn cao cấp hơn quan võ, còn nhà Hán thì không. Tất cả từ sĩ tộc cho tới dân thường đều cho rằng cầm đao lên ngựa là vinh quang, kẻ xâm lược phải chết! Thậm chí vào lúc Hán mạt, người Hồ thò đầu vào thì chặt đầu, thò tay vào thì chặt tay. Nếu Công Tôn Toản không thua Viên Thiệu, vẫn tiếp tục trấn thủ U Châu, nói không chừng hắn có thể trở thành một Vệ Thanh 2.0 đấy. Chúng sinh thiên hạ cũng đã quen với việc hoàng đế mang họ Lưu, hầu hết mọi người chịu tai ương nạn đói binh biến cũng vẫn muốn hướng về thiên tử, chỉ là bị các thế lực che giấu đi. Nếu Lưu Hiệp mà biết điều này, có khả năng lật bàn cờ cũng không biết chừng. Phỉ Tiềm không thể hiểu nổi vì sao những hoàng đế cuối thời Đông Hán càng lúc càng đần, năng lực chả bằng một cái móng tay của Lưu Triệt hay Lưu Tú, vì vậy cứ đời này đến đời kia miệng ăn núi lở, Đại Hán giàu có cũng không chịu nổi.
Có thể nói hoàng đế nhà Hán trải qua bốn trăm năm trị vì đã trở thành một hình tượng khó phai trong lòng thiên hạ chúng sinh, đến cuối giai đoạn Tam Quốc Tào Phi mới bày trò nhường ngôi hai ba lần. Hình như lúc đó là những năm 221 sau công nguyên thì phải? Hiện giờ mới là năm 189, như vậy chiến loạn tai ương hơn ba mươi năm mới dần làm sụp đổ hình tượng hoàng gia trong lòng dân chúng, bây giờ loạn khăn vàng chỉ là bước đầu tiên mà thôi. Lưu Biện cũng coi như rất đáng thương, mới làm hoàng đế không bao lâu đã bị hạ độc, còn Lưu Hiệp nữa, trong sử sách diễn tả hắn rất khá, nếu cục nợ Đại Hán không quá mục nát, có khi hắn sẽ trở thành một hoàng đế trung hưng… Phỉ Tiềm ngồi vắt vẻo trên chiếc xe bò đang chậm rãi đi về núi Bắc Mang, một bên thả hồn theo những đám mây trắng. Năm nay Lưu Biện và Lưu Hiệp bao tuổi nhỉ? Lưu Biện là con cả, chắc khoảng 15 16 tuổi đi? Lưu Hiệp nhỏ hơn hắn nhiều lắm, đại khái cỡ 7 8 tuổi vậy. Ở đời sau vào tuổi này chỉ mới bước vào trường cấp ba và tiểu học, thật đáng thương a!
Trong lúc Phỉ Tiềm đang tung tăng dạo chơi ở ngoài thành, ông chú - đại tướng quân Hà Tiến đang sắp nổ cả não. Vì sao một chuyện vô cùng đơn giản, qua mồm đám con cháu thế gia sĩ tộc lại trở nên dài dòng phức tạp như vậy, hơn nữa càng nghe càng có đạo lý nhỉ, bây giờ hắn phải lựa chọn thế nào đây? Số là đám hoạn quan vừa gửi chiếu thư mời đại tướng quân tiến cung gặp mặt một lần, xem chừng đang cầu xin hòa giải. Hà Tiến mặc dù xuất thân đồ tể, nhưng hiện nay hắn cũng đứng hàng đại tướng quân, dưới tay vẫn có người tham mưu, ví dụ như chủ bạ Trần Lâm, phó tướng Vương Khuông, còn có những thiên tài trẻ tuổi như Viên Thiệu, Viên Thuật, Tào Tháo. Tuy bây giờ Hà Tiến có chức có quyền rồi, thế nhưng xuất thân thấp hèn khiến hắn rất khó khăn khi đối diện với giai cấp quý tộc của nhà Hán. Cụ thể, bên ngoài hắn tỏ ra rất ngầu, nhưng trong lòng tự ti muốn chết, bản than rất hy vọng được thế gia sĩ tộc chấp nhận mình, rồi sau đó tẩy trắng quá khứ, trở thành một thành viên mới của giới sĩ tộc. Bởi vậy khi Viên Thiệu và Viên Thuật, hai thằng nhóc nhà họ Viên bốn đời tam công vừa trở thành thuộc hạ cho mình, đêm hôm đó Hà Tiến uống rượu đến say mèm. Ha ha mình là một thằng mổ lợn thô kệch, bây giờ siêu cấp thế gia của giới sĩ tộc lại cúi đầu nghe lệnh hắn, đổi lại ai cũng cao hứng thôi. Nhưng nói gì thì nói, nền móng của hắn quá thấp, mặc dù đã trở thành người có thể hét ra lửa mửa ra khói trên triều đình, đồng thời cũng âm thầm học tập bổ sung kiến thức, nhưng không ai chịu hướng dẫn, Hà Tiến cũng thiếu đi sự kiên trì, bởi vậy đến nay tài cán cũng chỉ nửa vời. Ngoài cách tỏ ra làm sao cho ngầu thì những món như nội chính, dân sinh, mưu lược hắn đều không có. Kết quả một kẻ không hiểu rõ về chính trị, lại không có thủ đoạn sắt đá, có mỗi việc của hoạn quan mà cũng chẳng giải quyết xong, cuối cùng cuộc đời trở thành bi kịch.
Đây là những giây phút khó khăn trong cuộc đời anh mổ lợn Hà Tiến, chẳng biết phải quyết định thế nào đành triệu tập thuộc hạ tìm giải pháp, thế nhưng càng thảo luận càng mệt mỏi. Đầu tiên, chủ bạ được hắn tin tưởng nhất là Trần Lâm, cũng là người làm cho hắn khổ sở nhất. Ban đầu Hán Linh Đế an bài Trần Lâm tới làm chủ bạ cho phủ đại tướng quân, nguyên nhân cũng do vị hoàng đế này hiểu quá rõ sự dốt nát thất học của ông anh vợ, hy vọng đại thi nhân cỡ Trần Lâm sẽ giúp cho vị đại tướng quân trở nên văn võ song toàn… À thật ra võ cũng nát bét lắm, nhưng thôi nghĩ vậy cho an ủi tâm hồn. Nhưng một bên thích thơ phú, sống phong hoa tuyết nguyệt, một bên suốt ngày rượu chè chơi gái, và thế là Hà Tiến cùng Trần Lâm đã trở thành “cặp đôi hoàn cảnh”. Vừa mới bắt đầu Hà Tiến còn ráng thể hiện sự hiếu học, tiếc thay thể loại ngu lâu dốt bên khó đào tạo như hắn cảm thấy việc học không dành cho mình, cho nên vị đại tướng quân của chúng ta bắt đầu sống bê tha hẳn ra mặt. Trong cuộc đời Trần Lâm chưa bao giờ nỗ lực như thời khắc này, hắn cố gắng khuyên nhủ bằng mọi cách, tất cả đều không hiệu quả, cuối cùng hắn cũng sống chết mặc bay, hồi đầu hắn chỉ mới hơi hơi coi thường Hà Tiến, hiện tại thì hắn khinh ra mặt luôn, chỉ làm tốt trách nhiệm của mình. Hà Tiến có thắc mắc? Ok cứ việc đặt câu hỏi, hắn sẽ trả lời hết, cũng không quan tâm Hà Tiến có nghe hay không hoặc là có làm được hay hiểu được hay không, triệt để biến bản thân thành tượng bồ tát, có việc cứ tới khấn vái, không việc thì mạnh ai nấy sống. Vừa rồi Hà Tiến mới hỏi hắn cảm thấy thế nào về chiếu thư do Hà thái hậu tự tay viết, hắn chép miệng rồi bảo:
“Chiếu thư của thái hậu viết chắc chắn là âm mưu của thập thường thị, ngài đừng có đi, nếu đi sẽ gặp họa.”
Nói xong cũng chả thèm giải thích, đúng là đồ ngu, chuyện đơn giản như vậy cũng nhìn không ra, trong đầu của ngươi ngoài rượu và đàn bà ra thì còn chứa được thứ gì khác không? Ta nói xong rồi, nghe thì nghe, không nghe thì thôi, mệt! Hà Tiến mặt đen như đít nồi, ta biết mình là một kẻ thô kệch ngu ngốc rồi, mỗi lần ngươi nói chuyện đều ngắn gọn như sợ tốn sức vậy? Nói nhiều một xíu thì chết ai à? Đây là chiếu thư do em gái ta viết, tại sao lại biến thành âm mưu của thập thường thị? Hừ, coi cái mặt khinh bỉ của ngươi kìa, nếu ngươi không phải là đại thi nhân đương thời, ta đã sai lính quất cho sưng mông rồi! Hà Tiến nghĩ hoài không thông, đành phải mặt dày hỏi tiếp:
“Vậy tóm lại là có họa gì?”
Ê tên kia, ngươi có biết nếu không làm theo chiếu thư tức là kháng chỉ không? Mặc dù Hà thái hậu là em gái ta nhưng cũng không gánh nổi tội này đâu, thể nào mấy kẻ không ưa ta cũng tranh thủ dậu đổ bìm leo. Đáng tiếc Hà Tiến hỏi thì hỏi, nhưng mặt lại không nhìn về phía Trần Lâm, cũng không nói tên Trần Lâm, cho nên Trần Lâm liền giả bộ không nghe thấy, tỏ vẻ ngươi ngu đần như vậy thì nghe giải thích làm gì, cứ làm theo là được. Trong sảnh đột nhiên im lặng, Trần chủ bạ không lên tiếng, cả đám cũng nín thinh theo, cuối cùng Viên Thiệu đành phải cất lời:
“Mưu kế hèn mọn của chúng đã lộ rõ, tướng quân còn muốn vào cung sao?”
Ông trời ơi, đại tướng mổ lợn của ta ơi, ngươi có biết đặt câu hỏi không vậy? Làm sao chúng ta biết sẽ có nguy hiểm gì, chúng ta đâu phải thập thường thị, làm sao biết được họ chơi chiêu gì? Huống chi chúng ta nhắc nhở ngươi là để cùng nhau nghĩ cách đối phó, ngươi cũng nên làm gì đi chứ? Ta nhớ ta đã kể ngươi nghe chuyện Đậu Vũ, cứ do dự không hạ thủ, hiện giờ thì tốt rồi, toàn bộ hoạn quan đều biết ngươi sẽ xử lý chúng, âm mưu đã bị tiết lộ, ngươi còn nằng nặc tiến cung sao? Chắc chắn vào cung sẽ gặp nguy, nhưng nguy hiểm gì thì xin lỗi, bọn ta chịu. Tào Tháo ở bên cạnh cũng góp ý:
“Thuộc hạ đề nghị tướng quân nên gọi hết thập thường thị ra ngoài trước rồi hãy vào cung.”
Trong số người ở đây, chỉ có Tào Tháo chịu nghiêm túc một chút. Không phải thập thường thị muốn ám hại ngươi sao, cứ gọi hết cả đám ra khỏi cung, như vậy trong cung chẳng còn nguy hiểm gì nữa, đám còn lại sẽ như rắn mất đầu, sau đó Hà Tiến ngươi cứ nghênh ngang mà vào thôi. Chủ ý này nghe không tệ, chỉ có điều kế này cũng giống hệt kế trước, trông thì hay đấy nhưng khả năng ứng dụng thực tế không cao. Tào Tháo ngoại trừ xuất thân liên quan đến phe hoạn quan, bản thân hắn cũng không hề coi trọng Hà Tiến, chuyện hoạn quan và ngoại thích đấu đá chính trị ở thời Hán có phải là chuyện mới mẻ gì đâu? Một tên đồ tể như ngươi có tài năng gì mà đòi thanh trừ triệt để hoạn quan? Ta mặc dù không biết điều nguy hiểm là gì, nhưng ta vẫn hiến kế cho ngươi để giải quyết, về phần có làm được hay không thì ngươi tự mà xem. Hà Tiến nghe xong đề nghị của Tào Tháo liền muốn chửi, lần trước người bảo chỉ cần tìm một quan coi ngực là có thể bắt hết hoạn quan, ta còn thực lòng tin tưởng. Cuối cùng vẫn là Viên Thiệu tốt, giải thích một chút cho ta nghe, nói đó là nhìn rất tốt đẹp, trên thực tế chuyện này lại không làm được, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ, bây giờ ngươi còn đòi hiến kế? Nếu ta có thể trực tiếp ra lệnh cho thập thường thị thì ta đối phó chúng làm gì? Cũng bởi vì bọn chúng không nghe lệnh ta nên ta mới phải làm thịt chúng đấy. Giờ còn đòi ta triệu thập thường thị ra khỏi cung, lấy cái gì đi triệu? Hà Tiến cười mỉa:
“Đúng là góc nhìn của kẻ vô tri, ta nắm trọn quyền lực thiên hạ, thập thường thị có thể làm được gì?”
Nghe không tên nhóc con Tào A Man, đừng tưởng ông đây là kẻ dễ bị lừa, đừng quên ta là đại tướng quân, coi chừng ta trở mặt. Viên Thiệu chắp tay nói:
“Nếu minh công quyết chí muốn đi, vậy ta cho rằng hãy để chúng ta dẫn theo vệ sĩ nhằm bảo vệ ngài, đề phòng bất trắc.”
Kệ ngươi, muốn chết thì cứ việc đi chết, dù sao việc nên làm chúng ta đã làm hết, ít nhiều cũng uy hiếp được hoạn quan. Hà Tiến gật đầu, nói vậy còn nghe được, thế là hắn lấy hổ phù đưa cho Tào Tháo và Viên Thiệu, bảo họ điều gấp năm trăm cấm vệ. Hừ, đã làm thì phải làm cho hoành tráng, dắt theo vài chục người làm sao thể hiện được oai phong của ông đây? Đột nhiên Viên Thuật chủ động đứng dậy:
“Bản Sơ huynh, Mạnh Đức huynh trên người mang chức vụ, chỉ sợ không tiện vào cung, không bằng để ta triệu tập gia tướng các thế gia, sẽ đảm bảo an toàn cho tướng quân.”
Nói đến Viên Thiệu và Tào Tháo, sau khi Kiển Thạc chết, họ được phong làm hai trong tám hiệu úy Tây Viên, nắm giữ hổ phù nên có quyền điều động quân đội, nhưng dù sao không có lệnh của hoàng đế, lỡ như bị truy cứu trách nhiệm lại không thể giải thích, không bằng để ta là người không có chức quan triệu tập hộ vệ riêng của gia tộc, như vậy người ngoài sẽ không thể bắt bẻ. Đạo lý này nghe có vẻ ổn, nhưng ngày thường một tên làm theo ý thích hưởng theo nhu cầu như Viên Thuật làm sao lại chủ động giết giặc được? Viên Thiệu giật bắn mình, quay sang nhìn Tào Tháo, Tào Tháo lúc này mới phản ứng lại, liếc nhìn Viên Thiệu đầy ẩn ý, chuyện khác thường chắc chắn có âm mưu!