Tào Tháo đã bỏ đi khá lâu, Phỉ Tiềm vẫn không rõ đến cùng Tào Tháo có phát hiện mình xài hàng giả hay không. Nếu có, vì sao gã chưa hề lên tiếng, nếu không phát hiện, vì sao Phỉ Tiềm luôn cảm thấy trước khi đi Tào Tháo cười rất quỷ dị? Đừng tưởng bây giờ quý anh Tào Tháo trông có vẻ hiền lành, nhưng thực tế gã chỉ đang tạo vỏ bọc để bảo vệ bản thân, đến ngày Tào Tháo nắm quyền cao chức trọng, bộ dáng này sẽ biến mất, lịch sử cũng bảo những người gặp Tào Tháo đều cảm thấy rất áp lực trước uy nghiêm của gã. Trong quá trình trao đổi, có đôi lúc Phỉ Tiềm rất muốn bảo với Tào Tháo rằng mình có khả năng tiên tri, biết được tương lai lãnh dự. Dù gì Tào Tháo cũng từng là thần tượng của hắn, nên Phỉ Tiềm muốn nói cho Tào Tháo biết sau này vợ hắn sẽ bỏ đi, còn con hắn sẽ chết, bảo gã đừng bao nuôi Lưu Bị, bảo gã Hoàng Cái đến là để trá hàng…. Tuy nhiên lí trí vẫn nói cho Phỉ Tiềm biết, nếu hắn dám làm như vậy, Tào Tháo sẽ thật sự cho rằng hắn bị điên. Cũng giống như thời hiện đại, đột nhiên có người xa lạ chạy tới trước mặt ngươi, nói rằng đầu tuần ngươi sẽ bị xe đụng, cuối tuần con ngươi bị gãy chân, dù là phật tử hay con chiên của chúa cũng chẳng thể tiếp nhận nổi. Được rồi, có cơ hội lại tính tiếp, theo hắn nhớ sắp tới Tào Tháo phải hành thích Đổng Trác rồi bỏ chạy đến Trần Lưu? Hiện giờ không phải cơ hội để ôm đùi lão đại đứng đầu Tam Quốc, làm không tốt ngược lại còn bị người ta ghét bỏ. Trước tiên cứ giải quyết chuyện trước mắt rồi tính, chẳng biết mình có qua khỏi con trăng này hay không. Phỉ Tiềm bước vào Thái phủ, không để ý đến Tào Tháo đứng ở bên góc đường liếc nhìn hắn. Phỉ Tiềm chỉ muốn sửa sai, nhưng Tào Tháo lại nghĩ đến một việc khác, bản thân gã vừa tặng cho Thái Diễm một cuốn sách cổ, thế nào mà thằng nhóc này cũng có một quyển sách cổ? Có thật là trùng hợp không? Có điều Tào Tháo nhớ lại Phỉ Tiềm chỉ là con cháu chi thứ nhà họ Phỉ, nên gã cũng không nghĩ nhiều nữa. Con cháu chi thứ mà thôi, chẳng hề cùng đẳng cấp với mình, tên này có thể làm được gì chứ? Ban đầu Tào Tháo đến đây là để tìm viện quân cho mình, mặc dù Thái Ung sống hơi cổ hủ nhưng quan hệ với văn nhân không tệ, lại còn nổi tiếng, cả Đại Hán không ai không biết. Chỉ cần Thái Ung đồng ý bước lên triều đình, thân là đệ tử gã cũng sẽ được thơm lây. Đáng tiếc Thái Ung chẳng tha thiết gì đến chính trị, cho nên Tào Tháo không thể không lui bước, lại đổi một cách khác hy vọng có thể cầu thân được Thái Diễm. Ngươi có thể mặc kệ đệ tử làm gì, dù sao cũng là người ngoài, nhưng ai có thể bỏ mặc con rể mỗi khi gặp khó khăn? Kể cả Thái Ung không có cách nào vào triều, Tào Tháo làm con rể của một vị đại nho có môn sinh đông đảo cũng sẽ có sức hiệu triệu quần hung. Trước kia Tào Tháo biết mình không xứng với Thái Diễm, xuất thân hoạn quan quá thấp kém, gã lại là người đã có vợ. Nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác, mặc dù nhà họ Vệ tuyên bố bỏ vợ, Thái Diễm trở thành người độc thân, nhưng giá trị đã không còn cao như lúc trước, gã vẫn có thể với tới. Không ngờ Tào Tháo vừa nghĩ ra cách tặng sách cổ, đã gặp phải Phỉ Tiềm cũng đem sách cổ đến, làm sao một kẻ đa nghi như gã không nghĩ ngợi gì?
Phỉ Tiềm không hề hay biết mình đã bị một nhân vật trâu bò thời Tam Quốc cho vào sổ đen. Phỉ Tiềm nhìn Thái Ung cầm thẻ tre xem xét kĩ càng, lại sai người mang vài công cụ kì quái như bàn chải nhỏ và xẻng, không khỏi có chút hãi hùng khiếp vía, vừa rồi ngoài cổng hắn bị Tào Tháo nhìn mình mỉm cười mà lòng đầy lo lắng, ai dè Thái Ung lại trang bị đầy đủ như thế, sao người cổ đại lại khó lừa đến vậy? Hắn cứ có cảm giác mình đang đưa dê vào miệng hổ…. Đầu tiên Thái Ung cầm vải lụa lau sạch mảnh trúc, sau đó lão soi kĩ miếng lụa, quay đầu nhìn Phỉ Tiềm bằng ánh mắt không vui:
“Sách vở không dễ có, người quân tử cần phải biết yêu quý sách, nên lau chùi thường xuyên, chớ để bụi bặm.”
Thái Ung nghiêm túc nhìn Phỉ Tiềm, hắn cúi đầu dạ thưa, len lén thở dài, thì ra bực mình vì ta không lau sách sạch sẽ, cơ mà sách chôn dưới đất thì làm sao không dính bụi cho được? Thái Ung dùng một móc câu nhỏ rạch một vết nhỏ ở phần đuôi thẻ tre, gật gù hài lòng, đúng là loại trúc đã được để lâu năm. Sau khi xem xét kĩ càng, Thái Ung không khỏi nhíu mày bảo:
“Thật kỳ lạ, vì sao ta xem cứ giống như sách vừa bị ai đó phá hoại vậy?”
Phỉ Tiềm lại cảm thấy hồi hộp, ngay vào lúc hắn định biện hộ cho bản thân mình, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một âm thanh thánh thót:
“Cha ơi cha! Con tìm thấy rồi!”
Phỉ Tiềm quay đầu lại theo quán tính, nhìn người đang bước ra khỏi phòng. Lúc này đang là xế chiều, ánh nắng chỉ hơi vàng nhạt, hắt nhẹ lên cơ thể người đó làm Phỉ Tiềm sinh ra ảo giác có thứ gì đang bừng sáng. Cô gái ấy ôm hai cuộn da dê khá lớn trong ngực, che mất nửa bên gò má, vài sợi tóc do mồ hôi nên dính dặt vào trán, nét mặt hơi ửng đỏ trông vô cùng xinh đẹp. Nàng ta thấy trong sảnh không chỉ có Thái Ung mà còn có Phỉ Tiềm, hoảng hốt kêu một tiếng rồi định lấy tay áo che mặt, nhưng loay hoay một hồi cũng đành chịu vì còn vướng víu, đành phải giấu mặt vào trong hai cuộn sách da cừu. Đôi mắt đen láy hé ra giữa khe hở vụng trộm dò xét Phỉ Tiềm. Thái Ung ho nhẹ một tiếng, hơi xấu hổ vì con gái mình không được thục nữ cho lắm, nhưng người cũng đã gặp rồi, chỉ đành kéo nàng lại và giới thiệu họ với nhau. Phỉ Tiềm đã xác nhận suy đoán trong lòng, đây chính là đệ nhất tài nữ thời Tam Quốc, Thái Diễm, Thái Văn Cơ. Hiện giờ Thái Diễm chưa trải qua những chuyện bi thảm ở Hung Nô, tính cách giống hệt như một thiếu nữ mới lớn, rất thẳng thắn và hoạt bát đáng yêu.
“Ra mắt sư tỷ!”
Phỉ Tiềm rất nghiêm túc hành lễ, hắn đã đọc qua Bi Phẫn Thi của nàng, miêu tả khoảnh khắc đau khổ khi bị chuộc về, mang tiếng bỏ rơi con cái. Lúc đó bài thơ viết: trẻ thơ choàng cổ mẹ, hỏi rằng thật muốn đi? Người nói mẹ đi mất, mai kia có trở về? Thường ngày mẹ yêu mến, sao nay chẳng nhân từ? Tuổi con còn rất trẻ, sao mẹ bỏ không nuôi? Nhìn lòng như tan nát, hoảng hốt như cuồng si, gào khóc tay ve vuốt, đi rồi khó trở lui. Những người cùng lưu lạc, ra đưa tiễn tận nơi, ngưỡng mộ ta may mắn, tiếng gọi buồn chơi vơi…. Không hề có một câu căm hận triều đình hay xã hội, chỉ có bi thương đong đầy, cho dù bị những người Khương Hồ lăng nhục cũng chỉ bảo bọn họ thiếu lý lẽ chứ không điên cuồng mắng chửi. Trong lịch sử nàng không chỉ bị người Hồ bắt đi tận mười hai năm, cuối cùng còn bị gả cho một kẻ vũ phu thô tục, đau xót đến tận tim gan, Phỉ Tiềm càng nghĩ càng cảm thấy chạnh lòng. Bất kể từ khía cạnh nào, đối với một cô gái đầy tài năng, yêu quý sách vở hơn cả mạng của mình, tuy cơ thể yếu đuối nhưng lại có một trái tim kiên cường, Phỉ Tiềm cảm thấy rất kính trọng, cho nên khi thi lễ, hắn rất dụng tâm, cũng rất chân thành.