Bên ngoài Lạc Dương có một doanh trại quân đội, một trướng bồng đang thắp sáng ánh đuốc, tia lửa bập bùng lóe lên xua tan không khí lạnh lẽo buổi đêm. Một gã đàn ông đang ngồi bên cạnh đống lửa, xiên vài củ khoai lang nướng ăn. Màn trướng được vén lên, có hai người bước vào trong. Gã nướng khoai ngẩng đầu lên, cười vẫy tay:
“Lại đây Bá Bình, Văn Viễn, ăn tí khoai cho ấm bụng.”
Trương Liêu cười lớn bảo:
“Vẫn là chỗ của Lữ chủ bạ tốt nhất, vừa ấm áp vừa có cái bỏ vào mồm.”
Cao Thuận nghiêm túc chắp tay hành lễ:
“Ti chức ra mắt Lữ chủ bạ.”
Lữ Bố nhanh tay kéo hai chiếc ghế để Cao Thuận và Trương Liêu ngồi xuống.
“Ôi trời, đừng có đa lễ làm gì, ngồi xuống cho thoải mái, nói gì thì ghế dài của người Hồ đóng vẫn thích hơn. Bọn mình đến Lạc Dương, cả ngày cứ ngồi theo kiểu quỳ, làm ta thường xuyên nhức cả đầu gối, chả hiểu sao họ lại ngồi được như vậy.”
Trương Liêu lắc đầu cười, cầm một củ khoai do Lữ Bố đưa cho, xoay tròn trên ngọn lửa, không trả lời hắn. Ngược lại Cao Thuận gật đầu bảo:
“Ngồi quỳ chân là lễ số của sĩ tốc, ngài là chủ bạ, thuộc phần tử tri thức, nên cố gắng tập làm quen.”
Lữ Bố nghẹn họng:
“Một kẻ thô kệch ở vùng tái ngoại như ta, bảo đi học lễ số chẳng khác nào tra tấn. Đúng rồi Văn Viễn, vừa rồi hai người các ngươi tuần doanh, thấy đám lính mới ngoài đó ổn không?”
Trương Liêu bất đắc dĩ chép miệng, cầm củ khoai ngửi thử, thấy vẫn chưa chin nên tiếp tục để trên đống lửa rồi nói:
“Nói chung điều kiện không tốt lắm, trời bắt đầu trở lạnh, có mấy đứa không đủ quần áo, ta đã sai người chuẩn bị thêm củi lửa để chống lạnh. Ài, nói đi nói lại vẫn là thiếu lương thảo…”
“Ta và Văn Viễn đã xem qua, ít thì mười lăm ngày, nhiều nhất hai mươi ngày chúng ta sẽ cạn lương. Chủ bạ, chỗ thứ sử có tin tức gì không?”
Cao Thuận tiếp lời Trương Liêu, nhìn Lữ Bố với ánh mắt hy vọng. Lữ Bố trầm mặc lắc đầu. Trương Liêu có vẻ biết từ lâu, hắn cúi đầu thở dài thườn thượt. Cao Thuận im lặng hồi lâu rồi đột nhiên cất tiếng:
“Hai ngày trước ta gặp được vài đồng hương đang chạy xuống phía nam, vừa hỏi thăm tình hình quê nhà đã bị họ mắng cho một trận.”
Lữ Bố cùng Trương Liêu đều có chút kỳ quái, vội vàng hỏi rõ vì sao Cao Thuận bị mắng. Cao Thuận cầm củ khoai vừa hơ lửa vừa trầm giọng bảo:
“Từ khi quân chúng ta rời đi, lũ Tiên Ti đã….”
Lữ Bố trợn ngược mắt:
“Con mẹ nó lũ mọi rợ dám làm trò này! Đợi ta quay về sẽ giết sạch bọn chúng!”
Trương Liêu vui mừng bảo:
“Chúng ta quay về hả? Được không? Khi nào lên đường?”
Lữ Bố như quả bóng bị chích thủng, ỉu xìu gục mặt xuống:
“Ặc, chuyện này…. ta vẫn chưa nhận được lệnh….”
Cao Thuận bảo:
“Thứ cho ta nói câu xui xẻo, đám lính trong doanh bắt đầu thắc mắc vì sao chúng ta lại rời khỏi Tịnh Châu, có vài đứa còn hỏi nếu chúng ta đi hết thì ai sẽ ở lại trấn thủ biên cương, ta không biết phải trả lời thế nào.”
Trương Liêu cũng gật đầu:
“Đúng đó, trước kia chúng ta quay về kinh là để thanh trừ hoạn quan, bây giờ hoạn quan đã chết sạch chẳng còn một mống, nhưng chúng ta vẫn chưa có hành động gì mới…”
Trương Liêu không nói tiếp, bởi vì nguyên nhân họ rời khỏi Tịnh Châu rất bất đắc dĩ, dù sao chuyện này liên quan đến chính trị, một kẻ quan chức thấp như Trương Liêu không tiện bàn luận. Lữ Bố gãi đầu:
“Hôm trước ta vừa gặp Đinh thứ sử, hắn bảo chúng ta cứ đóng quân ở đây đợi vài hôm, chớ nên sốt ruột, coi như quay về cũng phải gom góp được chút lương thảo rồi hẵng hồi hương.”
Trương Liêu nhìn Lữ Bố thật lâu rồi im lặng tiếp tục nướng khoai, trong lòng thầm than chủ bạ ngươi có phải không ăn muối lớn lên hay không, Đinh Nguyên rõ ràng tìm lý do để quanh co, vậy mà Lữ Bố ngươi lại không nhận ra. Quân địa phương xuất hiện ở trung ương là điều không hợp với quy định, cho dù lý do chính đáng đến đâu cũng không thể đóng quân ở trung ương lâu như vậy được. Hiện nay chỉ cần Đinh Nguyên mở miệng kêu toàn quân quay về, triều đình có vét sạch kho trong cung cũng sẽ gom đủ lương thảo, làm sao lại có cái cớ vớ vẩn như vậy? Hiện nay không phải thiếu lương thảo, mà là thứ sử Đinh Nguyên của chúng ta vẫn chưa kiếm được đủ chỗ tốt. Cao Thuận vừa định há mồm nói chuyện, bị Trương Liêu lén lút đá cho một cước, hắn lập tức ngậm chặt miệng. Lữ Bố cau mày, không chú ý tới động tác nhỏ của Trương Liêu, chỉ cảm giác bầu không khí có chút kì lạ nhưng lại không biết có chỗ nào không đúng.
“Nướng xong rồi!”
Trương Liêu hô lớn, cẩn thận lột lớp vỏ cháy xém ra rồi thổi phù phù. Lữ Bố cũng bắt chước thổi nguội khoai rồi cắn một miếng, vừa nhai vừa ú ớ bảo:
“Văn Viễn…đúng là tay nghề…nướng khoai tốt…”
Lữ Bố kỳ thật cho đến tận thời điểm này vẫn là một người lính thuần túy, mặc dù hắn mang chức chủ bạ, nhưng văn thư trong quân vẫn giao cho thuộc hạ làm dùm, phần lớn thời gian của hắn đều dành cho việc luyện quân. Lúc Đinh Nguyên nhận chức ở Tịnh Châu đã thấy được tài năng của hắn, ra lệnh hắn dẫn quân đi đánh người Tiên Ti và người Hồ, hắn cũng vui vẻ tận tâm, nói gì thì Tịnh Châu là quê hương của hắn, hắn đang dùng võ nghệ của mình để bảo vệ nơi chôn rau cắt rốn, bảo vệ từng người dân chất phác thật thà nơi đó. Cho đến một hôm nọ, Đinh Nguyên muốn đem toàn quân lên kinh, mặc dù Lữ Bố không hiểu nhưng vẫn nghe theo lệnh, trong suy nghĩ của hắn, Đinh Nguyên là người tốt, người tốt sẽ không hại mình phải không? Chuyện chính trị hắn dốt đặc cán mai, và cũng chẳng muốn học tập, lòng dạ lũ đọc sách quá ngoằng ngoèo, chẳng bằng đánh trận, cứ múa Phương Thiên Họa Kích đâm một nhát là xong chuyện. Dù sao cũng lỡ rồi, cứ đợi thêm vài ngày đã. Lữ Bố một bên vừa ăn vừa nghĩ, đợi thêm chừng tám ngày, không, năm ngày là đủ rồi, đến lúc đó lại thay mặt anh em đi tìm Đinh thứ sử. Lương thảo gần đây thiếu thốn, ngựa của hắn ngày càng gầy, tiếp tục như vậy không tốt tí nào.
Đinh Nguyên cũng đang ngồi trong trướng chờ đợi Đổng Trác cho một câu trả lời thuyết phục. Mấy ngày trước hắn chậm chân so với Đổng Trác, toàn bộ công lao rơi hết vào tay thằng mập thô bỉ Tây Lương đó, cứ nhớ lại là Đinh Nguyên nổi nóng. Đinh Nguyên xuất thân nghèo khó, đọc sách không nhiều, nhưng một mực chăm chỉ hiếu học, phấn đấu quên mình, có thể nhận được chức Tịnh Châu thứ sử là nhờ nỗ lực bản thân, không liên quan một ai cả. Nhiều năm như vậy từ tuổi trẻ đầy nhiệt huyết cho đến khi tóc gần điểm bạc, mình khổ cực như vậy nhưng có ai biết, ai thông cảm? Nhiều năm trấn thủ biên cương, thu hoạch được công lao vô số, nhưng rốt cuộc hắn chẳng bao giờ được bước chân vào hàng ngũ quan lại trung ương, mắt thấy tuổi tác mình càng ngày càng lớn, xương cốt trở nên mềm yếu, coi như không vì mình cũng phải vì con cháu trong nhà suy nghĩ một chút. Làm gì có người cha nào muốn con mình sống khổ sở? Sau khi tiếp nhận mật chiếu của đại tướng quân Hà Tiến, Đinh Nguyên cảm thấy đây là một cơ hội tuyệt vời, thế là dứt khoát dẫn toàn bộ quân Tịnh Châu về kinh cần vương. Đáng tiếc số phận tàn khốc, Hà Tiến nghe em gái thì thầm bên tai, yêu cầu hắn đóng quân ở Mạnh Tân, kết quả công lao đều bị Đổng Trác đoạt mất. Tuy rằng hắn cũng được phong làm Chấp Kim Ngô, chức quan cũng khá vinh dự, nhưng có tác dụng gì? Có so sánh được với Đổng Trác không? Càng nghĩ Đinh Nguyên càng tức, vì cái gì Đổng Trác và mình đều nhận thư, tại sao người có công lại chỉ là hắn? Mình đã gửi thư cho Đổng Trác, thằng mập này lại không thèm hồi âm? Tên thô bỉ Tây Lương đó đang coi thường lão phu sao? Tịnh Châu thiết kỵ dưới trướng lão phu cũng không phải ăn chay!