Chương 21: Tiệc rượu

Giữa sảnh chính phủ Đổng Trác, toàn bộ đèn sáng trưng, người hầu ra vào nườm nượp, rất nhiều thức ăn ngon lành được bày trí trên bàn. Đổng Trác chẳng có chút dáng vẻ đại tướng quân của triều đình, cầm một thanh đao nhỏ bằng bạc nghênh ngang cắt đùi dê nướng ăn lấy ăn để, hai bàn tay bóng loáng dầu mỡ, còn thuận tiện đưa tay vuốt lên mông hầu gái để chùi vết bẩn, để lại mấy dấu tay chẳng đẹp mắt tí nào. Sau khi hắn nuốt một miếng thịt dê lớn, lại cầm bát rượu hào sảng mời bốn phía rồi ực một phát uống cạn. Nhờ hành vi tùy tiện đó mà Ngô Khuông, Trương Chương cũng thả lỏng rất nhiều. Cả hai đều xuất thân từ binh nghiệp, cảm thấy những cử chỉ mà đám nho sĩ tôn sùng vô cùng rườm rà phức tạp, tưởng đâu Tiền tướng quân kiêm Tây Lương thứ sử cao quý, không ngờ Đổng Trác lại cư xử hết như đám lính tráng võ biền, vì vậy trong lòng cảm thấy thân thiết hơn hẳn. Lý Nho ngồi phía bên trái Đổng Trác, đương nhiên hắn là nho sĩ, không trực tiếp cầm dao xẻ thịt dê mà có hầu gái cắt gọn gàng để trong đĩa, phương pháp ăn cũng vô cùng nhã nhặn. Thịt dê đối với hắn chẳng là gì cả, chủ yếu Ngô Khuông cùng Trương Chương vốn là thuộc hạ của đại tướng quân Hà Tiến, sau khi Hà Tiến chết đi, những kẻ như hai người bọn họ mất đi chỗ dựa không biết phải làm sao. Đổng Trác có căn cơ thâm hậu, quân Tây Lương trăm ngàn người dưới trướng, nhưng lần vào kinh không tiện mang quá nhiều binh sĩ, dù sao thời điểm nhận được mật chiếu của Hà Tiến là mang danh vào Lạc Dương để thanh trừ hoạn quan. Vì vậy tổng cộng Đổng Trác chỉ mang ba ngàn kỵ binh Tây Lương. Hiện giờ vào kinh, ba ngàn người chẳng khác gì hạt cát trong sa mạc, thậm chí điều người canh gác cửa cung cũng phải bắt quân sĩ tăng ca. Bởi vậy Lý Nho liền nhắm vào những thuộc hạ cũ của Hà Tiến. Vài chén rượu qua đi, Lý Nho ra hiệu cho Đổng Mân ngồi đối diện, hắn hiểu ý, giờ chén rượu mời Đổng Trác:

“Bẩm tướng quân, thuộc hạ đã điều tra, phía tám hiệu úy Tây Viên còn trống rất nhiều vị trí, lại có nhiều kẻ ăn không ngồi rồi, mong tướng quân nghĩ cho xã tắc, chỉnh đốn lại quân pháp!”

Đổng Trác vuốt chòm râu bóng mỡ, gật đầu bảo:

“Có lý, thuở xưa tiên đế từng nói với ta, tám hiệu úy Tây Viên là lính mới, được tiên đế kì vọng rất cao, nhưng bây giờ, ài…”

Lý Nho đứng dậy bảo:

“Bản thân cầm quân, há có thể không biết việc quản lý thuộc hạ? Tướng quân nên mau chóng đề bạt một vài người giỏi về việc bày binh bố trận, theo hạ quan nhận thấy, Ngô Khuông tướng quân rất am hiểu về thuật dùng người, mong tướng quân cân nhắc.”

Tốt rồi, những gì cần nói đều đã nói, quả nhiên Ngô Khuông cùng Trương Chương nhìn nhau, lập tức hiểu rõ buổi tiệc này mang ý nghĩa gì. Trương Chương vội vàng đứng dậy, bước ra giữa sảnh sau đó quỳ xuống bảo:

“Thuộc hạ nguyện vì tướng quân phục vụ.”

Ngô Khuông cũng quỳ xuống bày tỏ trung thành. Đổng Trác thoải mái cười to, nhanh chóng chạy đến đỡ hai vị tướng quân dậy, gọi hầu gái mang rượu đến, tự mình đưa cho hai người:

“Haha, bổn tướng có tài đức gì mà được hai vị tướng quân tin yêu? Đổng Mân, ngày mai ngươi đem mười con trâu, năm mươi con dê, một trăm hũ rượu ngon đến doanh trại tặng cho hai vị tướng quân.”

Không đợi Ngô Khuông Trương Chương kịp phản ứng, Đổng Trác lại quay sang Lý Nho:

“Trương tướng quân và Ngô tướng quân phải đảm nhiệm trọng trách quốc gia, cho nên gia đình già trẻ khó mà vẹn toàn. Văn Ưu mau lấy mười thớt lụa, trăm lượng vàng đưa đến phủ hai vị tướng quân để giúp họ phân ưu.”

Ngô Khuông, Trương Chương vội vàng bái tạ. Đổng Trác khoát tay:

“Đều là người một nhà, hai vị đừng khách sáo. Lần này ta đem theo rất nhiều ca vũ nhan sắc không tệ, nếu hai vị có nhã ý, không ngại chọn một hai ả làm ấm giường, vơi bớt cô đơn.”

Lý Nho mỉm cười nhai thịt dê nhìn Ngô Khuông cùng Trương Chương cảm động đến rơi nước mắt.

Phía bên kia thành, Bảo Tín và Viên Thiệu cũng chụm đầu lại uống rượu, có điều tiệc rượu của cả hai chẳng hề phô trương như Đổng Trác, chỉ có vài món nhâm nhi bên trong đình. Bảo Tín vốn dĩ được Hà Tiến chiêu mộ để đào tạo một nhóm quân sĩ chỉ trung thành với mình hắn, tiếc là vừa chiêu mộ được ngàn người, còn chưa kịp sử dụng Hà Tiến đã về với đất mẹ. Cho nên lúc này Bảo Tín ngoài một vài thuộc hạ từng làm giáo úy ra, hầu hết đều là kẻ chưa từng cầm vũ khí. Tuy mang tiếng là uống rượu, nhưng cả hai đều có tâm sự riêng, nên chỉ ăn uống qua loa, nói câu được câu mất. Bảo Tín có tâm sự, hắn có thể nói là do đại tướng quân Hà Tiến tự mình chiêu mộ, từ kỵ đô úy thăng lên hậu quân hiệu úy, cũng chính vì vậy nên căn bản không có ai để ý đến hắn, khiến cho tương lai Bảo Tín trở nên mờ mịt. Viên Thiệu cũng có tâm sự, trước mắt nhà họ Viên dồn hết tài nguyên cho Viên Thuật, làm hắn cảm thấy rất bất đắc dĩ. Lần trước Viên Ngỗi muốn bịt miệng nên cố ý để hắn tham dự việc nghênh đón hoàng đế, đáng tiếc lại bị Đổng Trác cướp công, một chút chỗ tốt cũng không có, ngược lại còn trở mặt luôn với bạn lâu năm Tào Tháo. Cuối cùng Bảo Tín đành nói:

“Đổng Trác bây giờ dồn hết quân vào trong hoàng cung, nhất định trong lòng có quỷ. Nếu chúng ta chỉ biết ngồi đợi, mai sau tất gặp họa sát thân, chẳng hay ý Bản Sơ thế nào?”

Viên Thiệu cũng gật đầu:

“Huynh nói có lý, chẳng qua hiện nay Đổng Trác quyền khuynh thiên hạ, ta có thể làm được gì?”

Bảo Tín nhẹ giọng khuyên:

“Không dối gạt Bản Sơ, đại tướng quân đã yêu cầu ta chiêu mộ binh sĩ, hiện tại dưới trướng có hơn ngàn người, hiện đang đóng ở tòa thành gần Lạc Dương.”

À há, hóa ra vẫn còn một đội quân bí mật, Viên Thiệu cảm thấy hứng thú, nhưng Bảo Tín nói câu tiếp theo dập tắt hy vọng của hắn:

“Hiện giờ Đổng Trác mới đặt chân đến Lạc Dương, nền móng chưa ổn định, quân sĩ lại mệt mỏi, nếu chúng ta tận dụng cơ hội, nhất định có thể thành công! Chẳng qua tự ý xuất quân sẽ khiến cho chúng ta danh bất chính ngôn bất thuận.”

Viên Thiệu miễn cưỡng lấy tay áo che mặt uống rượu, cố che đi vẻ thất vọng trong ánh mắt. Hóa ra Bảo Tín không phải muốn tìm hắn để bàn chuyện lớn, mà đang muốn tìm nhà họ Viên làm chỗ dựa. Vô cớ xuất binh, kẻ dưới không nghe? Chuẩn không cần chỉnh, thế nên cần phải có người danh vọng cao đứng ra hô hào. Viên Thiệu có phải người có danh vọng có, tất nhiên có, nhưng đó là quân phiệt Viên Thiệu cát cứ bốn châu Hà Bắc, chứ không phải anh hiệu úy trẻ tuổi Viên Thiệu. Cứ như vậy, mục đích Bảo Tín tìm hắn nói chuyện đã quá rõ, muốn nhờ vả Viên Thiệu giới thiệu mình cho nhà họ Viên. Nhưng Viên Thiệu làm sao có thể kể cho Bảo Tín nghe rằng trong mắt nhà họ Viên chỉ có Viên Thuật, còn cái thân thể con cả của mình trông thì đẹp đấy nhưng chẳng làm nên trò trống gì? Viên Thiệu đặt chén rượu xuống, mỉm cười bảo:

“Việc này quan hệ quá lớn, tướng quân đừng hành động thiếu suy nghĩ, không bằng ngày sau bàn lại.”

Bảo Tín cho rằng Viên Thiệu phải về nhà để báo cáo, không thể lập tức trả lời mình được nên cũng chẳng nói thêm gì. Chuyện đã giải quyết xong, không cần thiết uống thêm rượu nữa, Viên Thiệu tạm biệt Bảo Tín quay về phủ. Lúc này trăng đã lên cao, xung quanh tĩnh lặng, một chiếc xe ngựa treo đèn lồng ghi chữ “Viên” thật to chậm rãi lăn bánh. Viên Thiệu âm trầm cười lạnh:

“Nhà họ Viên! Lại là nhà họ Viên!”

Viên Thiệu đã hạ quyết tâm, nếu nhà họ Viên không coi Viên Thiệu hắn là máu mủ, như vậy chuyện này không cần phải nói lại với họ. Hiện giờ Viên Thiệu đang muốn nắm lấy cơ hội để tích lũy danh vọng, rồi sẽ có một ngày Viên Thiệu hắn giống như nhà họ Viên bây giờ, chỉ cần có danh vọng liền có kẻ sĩ từ bốn phương tám hướng nghe lời hiệu triệu. Đó mới là mục tiêu của hắn, chỉ như vậy mới có thể thực hiện nguyện vọng của hắn!