Chương 2: Người cổ đại không đơn giản

“Hửm? Thôi thiếu lang quân là ai ?” Trong lúc nhất thời Phỉ Tiềm vẫn chưa hết bỡ ngỡ, chợt hắn vỗ đầu rồi bảo : “À đúng rồi, suýt nữa quên mất, để ta ra ngoài tiếp đón.” Vừa chuẩn bị đứng lên, Phúc thúc cười lớn rồi bước đến chỉnh lại chỗ vạt áo bị nhăn của hắn. Dù tuổi tác lão đã cao nhưng tay chân vô cùng nhanh nhẹn, hết vuốt lại nếp áo rồi chỉnh ngay ngắn thắt lưng, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu nhìn Phỉ Tiềm, gương mặt đầy nếp nhăn mỉm cười hiền lành. Phỉ Tiềm thấy vậy cũng vui vẻ hỏi :

“Lão Phúc cười gì đấy ?”

“Không có gì, thiếu lang quân trông thật anh tuấn, mỗi lần nhìn thấy ngài ta đều rất vui vẻ…”

Tay vẫn không ngừng chỉnh áo, Phúc thúc đột nhiên nhỏ giọng :

“Lão đại nhân trên trời có linh thiêng, hy vọng ngài ấy phù hộ thiếu lang quân bình an khỏe mạnh. ”

“Phúc thúc lại đa cảm rồi, ta không phải vẫn ổn sao, yên tâm đi. ” Dứt lời Phỉ Tiềm còn vỗ ngực mình một cái.

“Phải, phải… Ài, thiếu lang quân đừng chê lão già này lắm miệng, ta biết ngài và Thôi thiếu lang quân có giao tình quân tử, nhưng nhà họ Thôi… chậc, thôi bỏ, dù sao thiếu lang quân cũng nên cẩn thận chừng mực nhé. ”

Phỉ Tiềm có chút không hiểu :

“Xin Phúc thúc lão chỉ giáo cho.”

“Ta cũng chỉ nghe tin đồn thổi trên phố mấy hôm nay. Chuyện kể ra rất dài dòng, nếu thiếu lang quân muốn biết, đợi Thôi thiếu lang quân ra về ta sẽ nói rõ với ngài. Bây giờ người ta đang đứng ngoài cửa, để hắn đợi lâu sẽ chê nhà chúng ta không đủ lễ nghi. ”

“Ừ, đã hiểu. ”Phỉ Tiềm vẫn còn thắc mắc, nhưng trước mắt cứ chào đón bạn mình đã rồi tính tiếp.

Thôi thiếu lang quân tên Thôi Hậu, tự Vĩnh Nguyên, tên này có tướng mạo hao hao giống một người bạn Phỉ Tiềm quen ở thời hiện đại. Trong một dịp đi chợ, Phỉ Tiềm bắt gặp và vô tình thốt lên cái tên Vĩnh Nguyên trùng với tên tự của hắn, thế là cả hai kết bạn từ đây. Thôi Hậu cũng là một người bạn dạng con ông cháu cha đầu tiên mà Phỉ Tiềm quen kể từ khi hắn xuyên không, mà nói đúng ra gia tộc tên này đã lui khỏi hào quang quá khứ. Thôi Hậu là cậu cả của Thôi Nghị, mà Thôi Nghị lại là em trai của cựu Tư Đồ Thôi Liệt.

Nhà Hán chia quan chức khác với các triều đại khác, đứng đầu quan văn là Tam Công, gồm Tư Đồ (thủ tướng) quản lý hành chính, Tư Mã (bộ trưởng bộ quốc phòng) quản lý quân đội, Tư Không (Viện kiểm soát nhân dân tối cao) lo việc giám sát quan chức. Dưới họ sẽ là cửu khanh, theo thứ tự là Thái Thường đứng đầu chuyên lo lễ nghi tông miếu, Lang Trung Lệnh còn gọi là Quang Lộc Huân lãnh đạo thị vệ cung đình, Vệ Úy (bộ tư lệnh cảnh vệ) lãnh đạo quân đội trấn thủ cửa cung, Thái Bộc quản lý ngựa cả nước, Đình Úy (bộ tư pháp) quản lý pháp luật, Đại Hồng Lư (bộ trưởng bộ ngoại giao) giải quyết đối ngoại, Tông Chính quản lý sự việc trong hoàng tộc, Đại Tư Nông (thứ trưởng bộ tài chính) quản lý phú thuế lao dịch và thiếu phủ (khối vụ ngân sách nhà nước) quản lý tài chính trong cung.

Về phía quan võ, chức lớn nhất thuộc về đại tướng quân (tổng tham mưu trưởng), thường được Tư Mã kiêm nhiệm, còn cao cấp hơn cả tam công do nắm hết tất cả quân đội tham gia chiến dịch, dù lực lượng đó lớn hay nhỏ, và chỉ tuân theo mỗi lệnh từ Hoàng đế chứ không ai khác trong triều có quyền ra lệnh cho Đại tướng quân. sau đó đến các chức phó chỉ huy từ cao xuống thấp gồm Phiêu Kỵ Tướng quân (phiêu kỵ = kỵ binh phi như mây bay) nắm giữ kỵ binh, Xa kỵ tướng quân (xa kỵ = xe ngựa chiến, chiến xa) nắm chiến xa doanh, vệ tướng quân (tư lệnh biệt khu thủ đô) nắm toàn bộ cấm vệ quân và các doanh trại quân đội xung quanh kinh thành.

Dưới Vệ tướng quân sẽ là tứ chinh tướng quân thuộc bốn hướng đông tây nam bắc, ngoài những chức vụ này, tất cả phong hàm tướng quân còn lại chỉ là danh hiệu nhỏ lẻ. Theo Phỉ Tiềm biết, Thôi Liệt từng lên đến chức Tư Đồ thời đầu Hán Linh Đế, cũng thuộc hàng lão đại có số, về sau Thôi Liệt đại diện cho Sĩ tộc xảy ra mâu thuẫn với Thập Thường Thị, không đấu nổi nên bị tước quan rồi bị đám thái giám này phá luôn cả dinh phủ, lão nản chí và qua đời không lâu sau đó. Thôi Nghị cũng bị liên lụy, cơ hồ táng gia bại sản, may mắn trong triều có người đứng trong bóng tối nể tình bạn cũ âm thầm chiếu cố. Thập Thường Thị bị đại tướng quân làm thịt khiến Thôi nghị vô cùng cao hứng, cũng xem như báo được thù nên chẳng muốn truy xét đến cùng, vì vậy cả gia đình mới giữ được bình an. Hiện giờ nhà họ Thôi có một nông trại bên ngoài thành Lạc Dương, ở trong thành cũng mở thêm một tiệm cầm đồ, quy mô nhỏ hơn các gia tộc khác, tuy nhiên vẫn đủ để qua loa sống qua ngày tháng. Cũng chính bởi vì nhà họ Thôi chẳng còn giữ được hào quang của tổ tông để lại, Thôi Hậu mới không có tâm lý con ông cháu cha, sẵn lòng kết bạn với Phỉ Tiềm. Mỗi lần nhìn thấy Thôi Hậu, Phỉ Tiềm đều có cảm giác vui đến lạ kì, hãy nhìn đôi mắt nhỏ xíu đó đi, giống hết thằng bạn hắn ở kiếp trước! Phỉ Tiềm lắc đầu bỏ hết những suy nghĩ vẩn vơ, chắp tay cười với Thôi Hậu :

“Vĩnh Nguyên huynh, thứ lỗi ta nghênh đón chậm trễ, xin mới vào nhà. ”

“Haha, hiền đệ không cần khách khí, mấy ngày không gặp, khí sắc đệ càng lúc càng tốt hơn, vi huynh cũng cảm thấy mừng trong lòng. ”

Thôi Hậu cũng cười, trong lúc nói chuyện thuận tiện nắm tay Phỉ Tiềm bước vào nhà. Mặc dù Phỉ Tiềm biết cầm tay là phong tục biểu hiện sự thân thiết ở thời Hán, nhưng cảm giác hai người đàn ông nhẹ nhàng nắm lấy tay nhau làm hắn rợn cả tóc gáy.

“Nào Vĩnh Nguyên huynh, mời vào, mời vào.”

Phỉ Tiềm âm thầm rút tay ra, lệnh cho Phúc thúc chuẩn bị chút hoa quả khổ và trà, Thôi Hậu mỉm cười giả như không biết.

“Hiền đệ khách sáo rồi, giữa chúng ta không cần phải thế. À phải, ta nghe nói Hà Lạc Phỉ gia là thư hương truyền đời, trong tàng thư cất giữ rất nhiều điển quý, thứ cho ta mạo muội, Thôi Hậu đây có thể ghé thăm thư phòng hiền đệ một lát chứ ? Ngươi cũng biết đó, vi huynh cũng không phải danh gia, chỉ là yêu thích đọc sách, không biết hiền đệ thỏa mãn ta được chăng ? Haha, nếu như đệ không tiện thì cũng không sao…”

“Ôi dào, Vĩnh Nguyên huynh đừng khách khí.”

Phỉ Tiềm mặc dù có chút không rõ vì sao Thôi Hậu lại yêu cầu như thế, nhưng người ta đã lên tiếng, muốn đến phòng đọc sách của mình thì đến thôi. Hai người vừa ngồi xuống, Phúc thúc đặt lên bàn một đĩa hoa quả khô và ấm trà rồi khoanh tay đứng một bên, Thôi Hậu nhìn quanh phòng sau đó cảm thán :

“Quả thật lời đồn không sai, thư tịch trong phòng nhiều đến hoa mắt, chà chà. Hiền đệ này, lần trước thứ đó của đệ có khách quý say mê nên đã mang đi, vị khách này cũng rất phú quý, phần tiền của đệ đợi tới giờ Thân (15h-17h) vi huynh sẽ phái người đưa vào nhà. ”

“Thật sao ? Vậy làm phiền Vĩnh Nguyên huynh.”

“Đệ nói gì vậy, đáng lẽ người phải tạ ơn là huynh mới đúng. Còn có việc này, trong thôn gần đây có một ít trái cây vừa kết quả, ta đặt biệt mang đến cho đệ tẩm bổ. Lão quản gia, gia đinh đã mang đến trước ngõ , cảm phiền lão đi một chuyến nhé. ”

Phỉ Tiềm cũng khách sao một phen rồi nhờ Phúc thúc đi nhận. Thôi Hậu nhìn Phúc thúc ra ngoài, lập tức thì thầm với hắn :

“Loại bảo vật này đệ vẫn còn chứ ? Lần trước khách bảo có bao nhiêu sẽ thu hết bấy nhiêu… ”

Thật ra bảo vật mà Thôi Hậu nói chỉ là những phù điêu thủy tinh chạm trổ chút hoa văn, nói đúng hơn là ngọc lưu ly (còn gọi là đá lapis, màu lam đậm). Loại đá này cứng nhưng dễ vỡ nát, điêu khắc cực kì khó khăn, sau đó con người phát minh ra phương pháp đúc mẫu chảy, thợ điêu khắc sẽ nấu chảy nguyên liệu sau đó rót vào mẫu sáp, tiếp theo dùng cách đặc thù nhẹ nhàng phá bỏ lớp sáp mỏng rồi thu được thành phẩm. Phương pháp này đến đầu nhà Đường mới có người tìm ra, ở thời hiện đại Phỉ Tiềm rất mê sưu tầm ngọc lưu ly nên hắn mua về nhà rất nhiều, bởi vậy cũng bỏ chút công sức đi tìm hiểu. Khi hắn xuyên đến Tam Quốc rồi ngã bệnh, tài sản trong nhà bán sạch để mua thuốc, cũng may Phỉ Tiềm còn nhớ cách đúc mẫu chảy, trải qua vài lần tẩy sáp và đánh bóng cũng được vài thành phẩm khá ổn, đúng lúc gặp Thôi Hậu ở ngoài chợ, buôn dưa leo một hồi mới biết nhà họ Thôi có một tiệm cầm đồ.

Thế là Phỉ Tiềm nhờ Thôi Hậu kiếm cách đổi phù điêu thành tiền, gian khổ vượt qua giai đoạn bệnh tật. Đó cũng là cách duy nhất Phỉ Tiềm biết để kiểm tiền. Ài, nhắc đến lại buồn bực, nhà Hán phân chia giai cấp làm sĩ nông công thương, tuy không đến mức ghi thẳng vào hộ khẩu như đời nhà Minh nhưng dư luận vẫn tạo ra áp lực rất lớn. Hắn thuộc sĩ tộc, không thể nào bày hàng làm gian thương được.

Sĩ tộc với nhau chuộng nhất là hình thức tặng lễ, ngươi tặng ta vài ca cơ, ta tặng lại mấy con ngựa, mọi người đều biết đây là giao dịch, nhưng cố chấp khoác cho nó một chiếc áo mĩ miều mang tên lễ vật. Phỉ Tiềm muốn đem ngọc lưu ly do mình tự chế phổ biến khắp nơi, cách nhanh nhất là mượn danh sĩ đánh tiếng quảng cáo, chẳng qua lúc đó ngoài ý muốn gặp Thôi Hậu, nếu không có lẽ hắn sẽ chọn tiệm cầm đồ của nhà khác. Có điều phương pháp đúc mẫu chảy thô sơ cho ra rất ít thành phẩm, còn lại 90% sẽ bị nứt hoặc rỗng ruột, Phỉ Tiềm thử nghiệm nhiều lần, trừ lúc đầu xuất ra chút thành quả, tất cả những lần sau đều là phế phẩm. Đồng thời hắn cũng biết thứ gì càng hiếm càng quý, dùng lý do vật tổ truyền nhà họ Phỉ lừa Thôi Hậu mới được giá cao. Nhờ khoản giao dịch này mà Thôi Hậu kiếm được ra rất khá khẩm, cho nên tự mình đến thám thính xem Phỉ Tiềm còn hàng hay không.

“Ài, nói ra sợ Vĩnh Nguyên huynh chê cười, đệ bất đắc dĩ bán đi vật tổ tiên truyền lại, cảm thấy lòng đau như cắt, không còn mặt mũi nhìn liệt tổ liệt tông.”

Vấn đề này thât nan giải, hắn nên tiếp tục câu chuyện thế nào, nói nữa chẳng phải đang thú nhận với Thôi Hậu là mình không còn hàng sao ? Không được ! Nhưng lỡ sau này xài hết tiền thì hắn sống bằng gì, chẳng khác nào tự lấy đá đập chân mình. Phỉ Tiềm lấy tay áo che mặt, im lặng làm bộ thương tâm. Thôi Hậu ho khan rồi cười giả lả vài tiếng, khỉ gió, con hàng này gương mặt đau lòng mà một giọt nước mắt cũng không chảy ra, giả bộ thế cũng quá kém đi, đúng như cha mình nói, chắc chắn bên trong còn có điều bí ẩn. Thế là hắn âm thầm đổi đề tài :

“Ta biết, ta hiểu hết. Hiền đệ cũng chớ thương tâm. Chẳng hay gần đây đệ đang đọc sách gì ? Vi huynh có thể xem cùng chăng ? ”

Thừa dịp Phỉ Tiềm còn bụm mặt, hắn vờ như vô tình mở sách tre trên bàn, mơ hồ nhìn thấy vài chữ "ngô lương cung vô sở dụng..." (cung tuy tốt nhưng không có mũi tên để dùng)

“A, chỉ là thư tịch bình thường mà thôi, đây là Tề luận (Luận Ngữ của Khổng Tử), đáng tiếc chỗ đệ chỉ có mười một quyển, còn lại cũng đã bị mất không ít.”

Thôi Hậu một bên cười giả bộ lắng nghe Phỉ Tiềm giới thiệu các loại kinh thư, một bên không ngừng nhớ lại những loại sách mình đọc xem có câu này hay không, nghĩ tới nghĩ lui không tìm ra manh mối, đành mắng thầm :

“Mẹ kiếp, thằng nhãi này đang đọc sách gì thế ? ”