Chương 10: Trò chơi điện thoại

Trong lòng tôi mơ hồ linh cảm thấy có điều không đúng, nhưng lại không rõ ràng đó là gì. Tôi đang xuất thần, Trần nghị đột nhiên lại mở miệng: “Thiếu Anh, cô đã từng nghe về một câu chuyện Tử Thần thời xa xưa chưa?”

“Chuyện gì thời xa xưa?” Tôi không để ý hỏi lại.

“Có một ngày, Tử Thần muốn giết một người, người này đau khổ cầu xin, Tử Thần cuối cùng cũng đồng ý với hắn đánh cuộc làm một cái giao ước. Tử thần nói để cho người kia gọi điện thoại cấp cho ba người, phải gọi bọn họ lập tức đến đây mà không nói nguyên nhân. Nếu trong ba người chỉ cần có một người tới thì Tử Thần sẽ tha cho hắn, ngược lại nếu không có ai đến thì người đó sẽ phải chết.”

Trần Nghị nói rất nhiều lời nhưng tôi căn bản chẳng nghe vào trong tai. Bởi vì chính là lúc này, nhìn Trần Nghị dưới ánh đèn đường mông lung, cánh tay trắng nõn kia hiện lên trong đầu tôi một ý nghĩ, đã rõ ràng.

Là vết bớt.

Trên Weibo của nữ sinh đã chết trường bên cạnh kia có chụp một tấm ảnh với bạn trai, mà trên cánh tay của hắn cũng có vết bớt hình con bướm giống nhau như đúc.

Đây là trùng hợp?

Không thể nào, vết bớt như vậy vô cùng hiếm thấy.

Đó chính là….

Tôi không nhìn thấy mặt Trần Nghị nhưng lúc này cả người đã sởn hết gai ốc. Tóc gáy như có luồn hơi lạnh dựng đứng lên.

“Trần Nghị, anh nói linh tinh cái gì thế? Được rồi, sắp tới kí túc xá rồi anh đưa đến đây thôi, hôm nay thật sự cảm ơn anh!

Nói xong tôi vội vã chạy về phía trước thật nhanh. Ngay khi tôi đi ngang qua Trần Nghị, hắn đột nhiên bắt lấy tôi. Tay hắn thật sự lạnh, lạnh thấu xương, căn bản không phải là độ ấm mà con người cần có. Tôi khiếp sợ muốn tránh thoát nhưng hắn đã trực tiếp bắt lấy tôi, va vào trên cột đèn.

“Thiếu Anh, cô định đi đâu, tôi còn định cùng cô chơi một trò chơi, đúng là chơi cái trò chơi vừa rồi tôi nói.” Trần Nghị cười lạnh.

Trần Nghị hiện tại làm gì còn có bộ dáng thư sinh tươi mới, ấm áp như mặt trời nhỏ. Hai mắt hắn lạnh băng, gắt gao nhìn chằm chằm vào tôi như hổ báo lang sói. Tôi sợ quá nên đá vào hắn nhưng hắn giống như chẳng có cảm giác gì, chỉ từ trong túi lấy ra một chiếc di động, đưa tới bên tai của tôi.

“Đi, gọi điện thoại khẩn cấp cho ba người, không được nói có chuyện gì đã xảy ra, chỉ được gọi bọn hắn lại đây.” Hắn cười âm âm trầm trầm nói, “Nếu có người chịu đến đây, tôi liền tha cho cô, còn nếu không ai tới vậy thì có thể đi cùng với Tiểu Oánh mà làm bạn.”

“Là mày giết Tiểu Oánh!” Tôi khiếp hãi nói.

Trần Nghị khặc khặc cười lạnh.

“Không tồi, cô ta không có bạn bè cũng chẳng ai quan tâm, đây là đối tượng thích hợp nhất để xuống tay. Đương nhiên cô cũng là lựa chọn không tồi. Một đứa con nuôi chẳng có bố mẹ thương yêu, ta liếc mắt muốn nhìn một chút xem cô sẽ gọi điện thoại cho ai đây?”

Thân thể tôi không ngừng run rẩy không theo nghe điều khiển của tôi nữa. Hiện tại tôi có thể hoàn toàn hiểu được vì sao Tiểu Oánh lại nói là bởi vì tôi mà nó mới chết. Buổi tối ngày mà nó chết, cũng bị Trần Nghị ép buộc phải chơi trò chơi này, mà nó gọi điện thoại cho ba người thì trong đó có một người là tôi.

Nếu khi đó tôi nhận điện thoại chạy tới thì nó đã không phải chết….

“Được rồi, đừng nói nhảm nữa, mau gọi điện thoại đi!” Trần Nghị lại hung tợn nói.

“Tôi không gọi!” Tôi giãy giụa.

Dung Kỳ từng nói, Tiểu Oánh đã ký ức sinh tử. Khế ước mà hắn nói chắc hẳn chính là trò chơi gọi điện thoại này. Tuy tôi không biết Trần Nghị là cái thứ tồn tại gì nhưng chắc chắn hắn sợ trời phạt nên mới chơi trò chơi khế ước này để trốn khỏi luật trời. Vậy nên chỉ cần tôi không tiếp nhận trò chơi này thì chắc chắn hắn không dám giết tôi.

Hình như hắn đã đoán được ý nghĩ của tôi, Trần Nghị cười càng thâm trầm sâu hiểm. “Thiếu Anh, cô đừng cho rằng có thể cự tuyệt được. Từ khi cô nhận lấy điện thoại di động cũng là lúc khế ước này được kí kết rồi.”

Tôi mặt cắt không còn chút máu nào.

Hóa ra Trần Nghị đem di động cho tôi là có âm mưu. Trần Nghị đạp tôi một cái, lạnh lùng nói: “Đi, nhanh gọi điện thoại. Cô không gọi thì coi như từ bỏ, ta trực tiếp giết luôn cô cũng chẳng bị trời phạt!”

Tôi biết hắn không nói dối, nếu tôi không gọi điện thoại, hắn thật sự sẽ giết tôi… Tôi chỉ có thể run run mà cầm lấy di động. Gọi cho ai bây giờ? Ai sẽ không chút do dự tới cứu tôi?

Tôi run rẩy bấm điện thoại, đầu tiên là gọi cho La Hàm.

Đô, đô…

Điện thoại báo bận.

“Một cơ hội đã thành rác bỏ.” Trần Nghị âm hiểm cười nói bên cạnh tai tôi, “Tiếp, gọi cuộc thứ hai đi.”

Thái dương tôi đổ mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống, tôi do dự mãi cũng tìm được thông tin số điện thoại của mẹ nuôi. Trong điện thoại vang lên tiếng âm thanh chờ kết nối. Bắt máy!

“Alo, Thiếu Anh?”

Trong lòng tôi vui vẻ, nhanh mở miệng nói: “Mẹ… mẹ… Hiện tại con có một số việc, mẹ có xe tiện đến trường học con một lần được không ạ?”

“Có chuyện gì? Có gấp không? Em của con hôm nay chụp quảng cáo mẹ muốn đến với nó.”

“Là có một số việc, mẹ có thể đến đây hay không?” Tôi gấp gáp giọng đều muốn khóc.

“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

Trần Nghị uy hiếm nhìn tôi, tôi dựa theo khế ước không thể nói rõ ra nguyên nhân thực tế.

“Con…”

Thấy tôi chậm chạp không nói rõ ràng có chuyện gì, mẹ nuôi của tôi ở đầu dây bên kia hoàn toàn không thể kiên nhẫn tiếp.

“Được rồi, Thiếu Anh, chuyện bất hòa của con, em con đã giúp con sửa đổi, mẹ đi mua đồ uống cho nó đây.”

Nói xong mẹ nuôi không đợi tôi trả lời đã vội vã cắt đứt điện thoại. Tôi chỉ cảm thấy cả người lạnh thấu tâm can. Trần Nghị ở bên cạnh mỉa mai cười cợt.

“Đau tim, đúng thật là bà mẹ vô tâm. Nhưng cô đoán xem nếu hôm nay người gọi điện thoại là em gái cô thì mẹ của cô có thể chạy đến đây hay không? Ta đoán nhất định là sẽ đến. Rốt cuộc một bên là ruột thịt, một bên là nhận nuôi, một cái là minh tinh nổi danh cả nước, một đứa thì là sinh viên chẳng có tiếng tăm gì, ai cũng biết cần yêu thương đứa nào.”

Tôi cắn chặt răng, không nói lời nào. Trần Nghị quả nhiên đã điều tra rõ ràng thân thế của tôi.

“Được rồi.” Trần Nghị không còn tươi cười nữa, “Một cơ hội cuối cùng cô muốn gọi cho ai?”

Tôi nhìn di động chỉ cảm thấy toàn thân tê dại. Cuộc điện thoại cuối cùng… Thật sự nếu không thành công thì tôi sẽ bị giết…. Ngón tay tôi run rẩy xẹt qua danh bạ, cuối cùng dừng lại ở tên của người kia.

Hắn… sẽ đến tìm tôi sao?

Tôi cắn chặt răng vẫn là quyết định ấn máy, nối thông.

Đô đô hai tiếng chuông chờ, sau đó:

“Uy.”

Âm thanh quen thuộc từ di động truyền đến, tim tôi như muốn nhảy ra khỏi họng.

“Tử Hạo…..” Tôi mở miệng nhanh chóng, âm thanh của tôi không tự chủ được mà nghẹn ngào lên, “Hiện tại em đang ở trường học có một chút việc gấp, anh có xe tiện qua đây được không?”

Bên kia đầu dây yên lặng. Một lúc sau, Lưu Tử Hạo mở miệng: “Thiếu Anh, em còn chưa từ bảo sao? Anh đã nói rõ ràng cùng em rồi, hiện tại người anh thích chính là em gái của em, em có thể đừng khiến anh phải khó xử không?”

Nước mắt cuả tôi chầm chậm chảy xuống, không biết là do sợ hãi hay do thất vọng.

“Em biết, em không muốn gì hết, em thật sự có việc, phiền anh…”

Tôi còn chưa nói xong thì đã bị Lưu Tử Hạo không kiên nhẫn ngắt lời.

“Thiếu Anh, hai chúng ta đã là của quá khứ rồi, hi vọng em sớm tỉnh táo lại, đừng cản trở anh cùng với Thư Nhân. Nhân Nhân tốt xấu gì cũng là em gái của em, em làm chị sao lại ích kỷ đến thế?”

Trong ngực vô cùng khó chịu, tôi chỉ cảm thấy hít thở cũng không thông, khó nhọc vô cùng. Bạn trai thương yêu của tôi bị em gái khều góc tường, xong lại bị chỉ trích là ích kỷ…

Tôi không thể trông cậy gì vào Lưu Tử Hạo tới cứu tôi, chỉ nhịn xuống nghẹn ngào đang dâng lên trong cổ họng, hít sâu một hơi, nói: “Lưu Tử Hạo, tôi thật sự là mù mắt mới có thể coi trọng anh.”

Dứt lời, tôi không đợi hắn trả lời lập tức cúp điện thoại. Trần Nghị ở bên cạnh cười lớn.

“Thiếu Anh à Thiếu Anh, bố mẹ nuôi không đau, bạn trai cũ chẳng yêu, cô quả nhiên không làm tôi phải thất vọng!”

Tôi thất hồn lạc vía đứng tại chỗ không trả lời. Trần Nghị lúc này cuống lên không chờ nổi nữa.

“Được rồi Thiếu Anh, nếu tồn tại như thế không có chút nào thú vị thì chẳng bằng để ta hút khô linh khí của cô… Đến đây đi, một chút cũng không đau….” (Đoạn này nghe như dụ dỗ gái nhà lành lên giường ấy nhỉ, một chút cũng hổng đau đâu.)

Dứt lời, Trần Nghị hung hăng hướng đến cổ tôi cắn.

Một làn gió lạnh lập tức đập vào mặt tôi, tôi tuyệt vọng mà nhắm mắt lại. Nhưng đúng vào lúc này, một âm thanh lạnh lẽo đột nhien vang lên ở phía trước.

“Khi cự tuyệt ta kiêu ngạo như vậy cuối cùng lại trở thành thức ăn của cương thi? Thiếu Anh, nàng quả nhiên là có tiền đồ.”