Chương 6: Chương 6

Tuy Hòa Tuyết lỗ mãng, nhưng cũng không ngốc, nàng ta lập tức liền hiểu được bản thân đã mắc bẫy của Hòa Linh, oán hận trừng mắt nhìn người nào đó một cái rồi ủy khuất cáo trạng: “Phụ thân, Hòa Linh khi dễ con!”

Người tới là tam lão gia Sở Kỳ cùng với Tứ lão gia Sở Phong, cũng là phụ thân của Hòa Linh và Hòa Tuyết, người vừa mới mở miệng, là Sở Phong. Ông ta nổi giận đùng đùng nhìn Hòa Tuyết, áp chế cơn tức hỏi lại: “Linh tỷ khi dễ ngươi? Nha đầu con, đúng là trợn mắt nói dối, ngươi nghĩ rằng ta không nhìn thấy sao? Ngươi đẩy ngã Linh nhi, thân mình con bé vốn đã yếu ớt, bệnh nặng chưa khỏi hẳn, sao ngươi lại có thể nhẫn tâm như thế, vi phụ vô cùng thất vọng!”.

Lúc này Hòa Linh đã được Xảo Âm đỡ đứng lên, nàng thở dốc ngồi vào ghế, lẳng lặng nhìn mấy người kia, Sở Kỳ liếc mắt nhìn Hòa Linh một cái, nàng lập tức sáng tỏ, ắt hẳn ông muốn nàng tha thứ cho Hòa Tuyết đây. Trước kia nàng vẫn luôn cảm thấy phụ thân là người thiện lương cũng nguyện ý nghe theo lời ông, nhưng hiện tại không giống thế nữa, bây giờ trong cái nhà này không có bất kỳ kẻ nào có thể khiến nàng dao động.

“Tứ thúc!”, Hòa Linh khẽ mở miệng.

Sở Phong: “Linh nhi cảm thấy thế nào, có cần tìm đại phu hay không?”

Hòa Linh gật đầu, dồn dập thở dốc: “Đại, đại phu...”. Lời còn chưa dứt, đã trực tiếp ngất đi......

Thấy Hòa Linh ngất đi, Hòa Tuyết cũng choáng váng theo, nàng vạn vạn không thể tưởng được, mới đẩy một cái thôi mà Hòa Linh đã lăng đùng ra ngất, phủ tướng quân này cũng không phải là nơi không có quy củ, nàng vội vàng giải thích: “Không phải con, không phải do con làm đâu, là tỷ khiêu khích trước. Phụ thân, tin con đi mà!”.

Lúc này, không ai rảnh rỗi để ý đến Hòa Tuyết, lập tức gọi đại phu tới, Từ đại phu là đại phu của phủ tướng quân, gặp chuyện không may tất nhiên phải do ông ta chẩn trị. Từ đại phu vội vàng chạy tới, trong lòng thầm cảm khái rằng Ngũ tiểu thư đẹp như thiên tiên kia số mệnh thật không tốt, đúng vậy, xinh đẹp thì có ích lợi gì đâu, càng đẹp thì chỉ càng trở thành cái đinh trong mắt người khác. Thu lại hàn ý trong mắt, Từ đại phu bước càng nhanh hơn.

Lúc này Hòa Linh nằm ở trên giường, tóc tai hơi lộn xộn, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tái nhợt, hai má không có lấy một tia huyết sắc, mồ hôi từng giọt từng giọt chảy xuống, vừa nhìn đã thấy thương xót.

Từ đại phu bắt mạch khám bệnh, qua nửa ngày, mới nhíu mi nói: “Sợ là Ngũ tiểu thư có thương tích. Lần trước ta đã từng dặn, sức khỏe Ngũ tiểu thư rất yếu, độc tố chưa thanh trừ hết, vạn lần đừng để thân thể bị thương. Lần này, có lẽ phải điều dưỡng mười ngày nửa tháng!”.

Từ đại phu vừa dứt lời, Sở Phong lại hung hăng trừng mắt nhìn Hòa Tuyết.

“Ta sẽ viết đơn thuốc, nhớ uống đều đặn đúng giờ, sớm muộn gì cũng sẽ bình phục!”. Nghe Từ đại phu dặn dò, Lan thị vội vàng đáp ứng.

Sau khi chuẩn bệnh bốc thuốc xong Từ đại phu liền lập tức rời đi. Sở Phong áy náy nói: “Tam ca, đều do Hòa Tuyết không hiểu chuyện mới hại Hòa Linh ra nông nỗi này, muốn đánh, muốn phạt, đều nghe Tam ca!”.

Sở Kỳ tuy tức giận nhưng vẫn thản nhiên nói:“Hòa Tuyết tuổi còn nhỏ, bỏ qua đi!”.

“Lục tiểu thư chính là cố ý!”. Xảo Âm đột nhiên khóc lóc cáo trạng: “Nô tỳ đã nói rằng tiểu thư không thoải mái đang nghỉ ngơi, nhưng Lục tiểu thư không nghe, tát nô tỳ một cái liền vọt vào trong. Đã thế còn lớn tiếng chỉ trích tiểu thư tự ý may y phục, tuy tiểu thư đã nhắc nhở rằng có người cố ý châm ngòi, nhưng ngài ấy vẫn không tin, lại còn cố ý động thủ. Lục tiểu thư rõ ràng biết tiểu thư thân thể không tốt còn ác độc đẩy người, chính là cố ý mà!”. Xảo Âm nói năng lộn xộn, sau đò quỳ sụp xuống: “Lão gia, cầu ngài làm chủ cho tiểu thư. Hiện tại người vẫn còn đang hôn mê, nên Lục tiểu thư muốn nói gì thì nói nhưng chúng nô tỳ phải minh oan cho tiểu thư nhà mình. Cho dù ngài có xử phạt, nô tỳ nhất định vẫn phải nói ra!”.

Xảo Âm khóc đến lợi hại, cục diện cũng lập tức thay đổi, Hòa Tuyết tức giận run run mắng:“Tiện tì!”.

Mặt Sở Phong càng thêm khó coi, có lẽ bình thường ông ta đã quá nuông chiều Hòa Tuyết, nhưng nuông chiều thì nuông chiều, lúc gây ra chuyên lại không bị trừng phạt thì có khác nào làm trò cười cho người khác. Tuy rằng phụ thân, mẫu thân vẫn chưa lại đây, nhưng ông ta cũng hiểu, chuyện này tất nhiên tránh không thoát. Vốn cứ nghĩ giao chuyện này cho Tam ca xử lý, Tam ca muốn giữ thể diện sẽ không trừng phạt Hòa Tuyết, nhưng hiện tại đã khác. Nếu như còn kiên trì để cho Tam ca làm chủ, thì người khác sẽ nghĩ rằng ông ta cố ý.

“Mang Lục tiểu thư trở về, cấm túc nửa tháng. Khi nào Linh nhi khỏe lên, mới được ra ngoài!”

Hòa Tuyết lập tức khóc thành tiếng: “Không, con không muốn, đều là lỗi của Hòa Linh lỗi, dựa vào cái gì mà xử phạt con chứ!”. Nàng ta nhìn về phía giường lại bắt gặp Hòa Linh đang mở to mắt cười tủm tỉm nhìn mình, nhất thời hô to: “Tỷ ấy giả bộ, tỷ giả vờ thôi! Mấy người xem! Tỷ ấy tỉnh rồi!”.

Huynh đệ Sở gia ghé mắt trông sang, giả vờ gì chứ, Hòa Linh đang trầm mặc nằm đó, đôi mày thanh tú nhíu chặt, dường như đang gặp phải ác mộng.

Sở Phong giận dữ quát: “Con còn muốn nói dối nữa sao. Quả nhiên là cần phải dạy dỗ lại!”. Sở Phong ôm quyền, nói: “Tam ca, thật có lỗi, đã gây thêm phiền toái cho huynh rồi, đệ sẽ mang con bé trở về. Nha đầu này, thật sự đã được chiều hư rồi!”.

Sở Phi lắc đầu, đáp: “Người một nhà, không cần khách sao!”

Sở Phong dẫn Hòa Tuyết rời đi, tiếng khóc chói tai vẫn không ngừng truyền đến trong viện. Trong phòng hiện tại chỉ còn lại Tam phòng, sắc mặt Sở Phi không tốt: “Quản lý nội viện cho tốt. Đừng để những chuyện nhỏ nhặt liên lụy đến đại sự!”. Sở Phi trừng mắt nhìn Lan thị, rồi vung tay áo rời đi.

“Lão gia, lão gia......”, lúc này Lan thị cũng bất chấp nữ nhi, lập tức đuổi theo, nghe âm thanh giải thích mềm mại bên ngoài, Hòa Linh châm chọc mở mắt ra. Nàng lẳng lặng ngồi dậy, vòng tay ôm lấy hai chân.

Xảo Âm cũng không hề bất ngờ, cúi đầu nói: “Tiểu thư có thấy không khỏe ở đâu không?”.

Hòa Linh nghiêng đầu mỉm cười: “Ngươi làm tốt lắm. Đi xuống đi, ta muốn yên lặng một lát!”

“Vâng!”

Kiếp trước nàng bệnh triền miên, vì thế việc giả bệnh khiến người ta cảm thấy bản thân thống khổ dễ như trở bàn tay. Ngày hôm nay mới chỉ cho Hòa Tuyết một cảnh cáo nho nhỏ thôi. Về phần Xảo Âm, bày mưu đặt kế rất hợp ý nàng, còn vị Từ đại phu kia thì vì muốn hại chết nàng từ từ nhất định sẽ nói bệnh tình của nàng càng thêm nghiêm trọng, hiện tại xem ra, quả thật là thế.

Ngẫm lại, những điểm mà kiếp trước bản thân đã xem nhẹ hiện tại càng thấu hiểu. Kiếp trước nàng chỉ để ý người bên ngoài nhưng không nhìn rõ tâm tư phụ mẫu dành cho mình, đời này cuối cùng cũng đã hiểu, kỳ thật ở trong lòng bọn họ, nàng cũng chỉ là một vật hy sinh. Kiếp trước, nàng biết quá muộn mới có thể khiến cho bản thân thống khổ đến vật, đời này sẽ không như vậy nữa, sẽ không sống vì bọn họ mà sống vì chính bản thân mình.

Nghĩ đến đây, Hòa Linh lại nở nụ cười, nàng xoa xoa tay, phân phó: “Ngươi thông báo với phòng bếp, tối nay ta muốn ăn hoa quế cao!”.

Xảo Âm hơi chần chừ một lát mới nói:“Tiểu thư, lúc này không phải là thời điểm hoa quế nở, có lẽ phòng bếp sẽ không có!”.

Hòa Linh nhìn nàng ta chằm chằm: “Ngươi chỉ cần đi phân phó, ta có bắt ngươi phải làm đâu? Hay ngươi muốn lo lắng thay cho bọn họ!”. Giọng nói dần dần lạnh buốt.

Xảo Âm vội vàng nghe theo, tuy rằng tiểu thư chỉ là một nữ hài tử mới mười hai tuổi, nhưng lại rất có uy thế khiến cho người ta sợ hãi. Hơn nữa tính tình cũng không giống như trước, phải chăng vì còn quá nhỏ lại vừa bước chân từ quỷ môn quan trở ra nên mới thay đổi như thế. Nếu như là nàng ta đại để cũng sẽ cảm thấy thế đạo này bất công. Có người hạ độc Tam gia, tiểu thư ăn nhầm suýt chút nữa mất mạng, thân thể càng thêm yếu ớt. Chuyện lớn như vậy, mà trong phủ lại hoàn toàn không hề đi điều tra tìm kiếm hung thủ là ai, làm sao mà lòng người không lạnh lẽo chứ.

“Xảo Âm, ngươi là đại nha hoàn của ta, ngươi chỉ cần đi truyền lệnh, bọn họ có làm được hay không, làm như thế nào, hoàn toàn không cần ngươi quản. Ai có ý kiến, có thể đến chỗ tổ mẫu cáo trạng!”. Hòa Linh mỉm cười nói tiếp: “Ta nghĩ tổ mẫu rất thích quản lý mọi chuyện, cứ để bà đến trách cứ ta!”.

Xảo Âm không còn cách nào, bèn trả lời: “Nô tỳ đã hiểu!”

Quả nhiên đúng như Xảo Âm dự đoán, mùa này thì làm gì có hoa quế, nên tất nhiên không thể chế biến ra hoa quế cao. Xảo Âm bình tĩnh nói, nàng ta chỉ phụ trách thông tri, không quản những cái khác. Phòng bếp tất nhiên là không dám đến chỗ Lão phu nhân cáo trạng, nếu như thật sự làm vậy, thì ăn roi cũng chỉ là đám nô tỳ bọn họ.

Cũng may, có người nghĩ ra biện pháp, chỗ này không có, nhưng địa phương khác chưa hẳn đã không có.

Đến bữa tối, Hòa Linh vừa ăn hoa quế cao, vừa tủm tỉm nói: “Cho nên mới nói, đã muốn thì ắt hẳn là phải có!”. Con có khóc thì mẹ mới cho bú, đạo lý này quả thật không sai.

“Vẫn là tiểu thư sáng suốt!”

“Đúng rồi, Hòa Tuyết có bị cấm túc không?”, ăn được một nửa, Hòa Linh mới lau miệng hỏi.

Xảo Âm liền bẩm báo: “Đã bị Tứ gia cấm túc, nói là thế, nhưng thực tế cũng chỉ là ở trong phòng. Trừ việc không thể ra cửa, thì mọi thứ đều theo lẽ thường!”.

Hòa Linh chưa ăn bao nhiêu đã thấy no, nàng dựa vào ghế quý phi, khẽ ợ một cái: “Hy vọng Tứ thúc sẽ không làm cho ta thất vọng!”.

Xảo Âm, Xảo Nguyệt đều không hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều, quy củ thu dọn bàn ăn.

Hòa Linh đung đưa chân, cảm thấy thật mỹ mãn. Hòa Tuyết, ngươi biết không? Bởi vì biểu hiện xuất sắc của nguô mà ta lại có nửa tháng không cần thỉnh an. Nhưng với tính tình thích bay nhảy của ngươi có chịu được cảm giác gò bò không!

“Tiểu thư, thuốc đã sắc xong rồi!”. Phòng bếp đưa thuốc tới, Xảo Âm thận trọng bưng lên cho tiểu thư. Hòa Linh cười lạnh một tiếng, trực tiếp đổ thẳng vào bồn hoa gần đó, thậm chí không hề kiêng kị Xảo Âm, Xảo Nguyệt vẫn còn ở đó. Hai người họ thật không hiểu hành động vừa rồi của tiểu thư, Xảo Âm cắn môi, quỳ xuống nói: “Tiểu thư, thân thể người không tốt, nếu như không uống thuốc, sợ là càng yếu hơn. Người làm gì cũng được nhưng đừng lấy thân thể mình ra đùa giỡn!”.

Hòa Linh cười lạnh: “Ta mà uống thì mới là thật không tốt!”. Nàng ném chén thuốc lên trên bàn, nói: “Hầu hạ ta tắm rửa.”

Ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt một cái.

Xảo Âm không thể tin nhìn bát thuốc kia, không nhịn được hỏi: “Tiểu thư không cần nói cho lão gia, phu nhân sao?”.

Hòa Linh liếc mắt sang, cười đáp: “Nói cho bọn họ, ngươi chắc người kê đơn không phải là bọn họ chứ?”.