Hòa Linh xếp chân ngồi ở bên giường, đang cầm chén nhỏ ăn cháo Bách Hợp, tâm tình có vẻ tốt. "Khởi bẩm tiểu thư, cữu lão gia đã tới." Đúng như tiểu thư dự đoán, cữu lão gia quả nhiên đã tới. Xảo Âm Xảo Nguyệt bây giờ cũng đã không còn xem chuyện này là lạ gì nữa. Tiểu thư liệu sự như thần, căn bản không cần nhiều lời.
Hòa Linh ra ngoài khá bất tiện, nhưng Lan Đại Phú thì có thể , hơn nữa ông tới cũng không có vẻ đột ngột, ai bảo lần trước Hòa Linh tới chỗ của ông làm gì, quan tâm ngoại sinh nữ của mình, cũng là chuyện bình thường. Lan thị cũng không hiểu, ca ca của mình tại sao đột nhiên lại đối với Hòa Linh tốt vậy, tuy cũng có tiếp xúc, nhưng cũng không nhiều. Hiện tại quan hệ có vẻ rất tốt, làm cho người ta hết sức tò mò. Có điều Lan thị cũng suy nghĩ, có lẽ bởi vì biểu hiện của Lục Hàn đối với Hòa Linh hôm mừng thọ lão tướng quân chăng? Mặc dù Hòa Linh nói hai người không có quan hệ gì, nhưng mọi người không nghĩ như vậy, nếu như thật không có quan hệ thì sẽ không như vậy. Y sao lại muốn tặng một món quà như vậy. Món quà này thật ra cũng không to tát gì, nhưng lại chính bởi vì là Lục Hàn đưa, làm cho người ta không thể không nghi ngờ.
Rất lâu như vậy, có một số việc, mọi người sẽ tự động suy đoán tưởng tượng, cũng sẽ không lo lắng nhiều. Lan Đại Phú ngây thơ bước vào cửa, thói quen của ông vốn như thế này, khiến người ta cảm thấy hết sức hiền lành, nhưng làm nghề buôn bán, lại là người hết sức thông minh. Lan thị cùng với ca ca mình tới nơi, vừa vào cửa đã nói: "Linh tỷ nhi, cữu cữu con tới thăm con đây."
Hòa Linh tâm trạng đang vui vẻ ăn mấy thứ linh tinh, nghe nói Lan Đại Phú đã tới, đem chén nhỏ để xuống, dè dặt cười xấu hổ: "Hòa Linh bái kiến cữu cữu."
Dáng vẻ hết sức có quy tắc lại hết sức khéo léo. Lan Đại Phú hiểu quá rõ tính tình ngoại sinh nữ mình là cái gì, ngàn lần sẽ không giống người khác, nhìn thấy nàng khéo léo hiểu chuyện, điều này là không thể nào. Nàng khéo léo, đều là cho mọi người xem, hoặc là theo tâm trạng của nàng thôi. Cũng không thể nói là theo tâm trạng được, vấn đề cũng không phải làm loạn, làm như vậy bản thân mình chỉ có chết.
"Lão tướng gia nhà cháu không có phạt cháu chứ?" Lan Đại Phú hết sức ân cần. Thật ra thì sâu trong nội tâm của ông tin tưởng, Hòa Linh nhất định sẽ không bị phạt , có điều mặc dù nội tâm nghĩ như vậy, bên ngoài mặt vẫn phải hỏi thăm.
Hòa Linh đùa giỡn khuôn mặt giả vờ đau khổ, oán trách nói: "Có, tổ phụ tức giận. Ông đập cái bàn, cháu rất sợ."
Lan Đại Phú: ". . . . . ."
Lan thị: ". . . . . ."
"Cháu sợ phát khóc !" Hòa Linh mím miệng nhỏ, bộ dạng tội nghiệp, "Tổ phụ và tổ mẫu đều khiển trách cháu. Cháu thật sự là quá thảm, cháu. . . . . ."
Hòa Linh diễn kịch rất giỏi, Lan Đại Phú xót xa: "Ai ui, ta thật thương chất nữ, thật là một cô nương đáng thương, không có chuyện gì, chờ cữu cữu dẫn con đi ra ngoài. Muội muội này, muội cũng đừng ngăn, ta đi ra ngoài mua cho chất nữ của ta chút quà. Cho ngoại sinh nữ của ta khỏi áp lực!" Này diễn hơi quá!
Lan thị nhìn hai người, khoát tay: "Đi đi đi đi." Nàng cũng cũng không ngăn. Lan thị cảm thấy, có thể lấy chút gì đó từ trong tay Lan Đại Phú, tóm lại thì tốt.
Lan Đại Phú nói: "Đúng rồi, ta lần này ra ngoài còn mang theo mấy viên trân châu chuẩn bị để tặng lễ, cháu cùng ta trở về chọn thử. Xem một chút cáo nào thích hợp với cháu. Cữu cữu cho con một cái." Thật là người cậu tốt, Lan thị mắt trợn trắng oán giận nói: "Huynh đối với thân muội muội cũng không tốt như vậy."
Lan Đại Phú nói như chuyện đương nhiên, "Ta tự nhiên không cần đối với muội tốt, muội thiếu cái gì chứ, tự mình đặt mua, tiền bạc của muội cũng không ít. Ngoại sinh nữ của ta chỉ là một tiểu cô nương, đương nhiên không có đồ gì. Hơn nữa, người già nói rất hay, ngoại sinh giống cữu, Linh tỷ nhi giống ta, ta đương nhiên đối với nàng tốt." Nói đường hoàng, tầm mắt của mọi người nhìn ông phúc hậu bụng bự cùng Hòa Linh thân hình mảnh khảnh bước đi, không lên tiếng.
"Dáng dấp ngoại sinh nữ giống ta nhất." Lan Đại Phú trịnh trọng nói.
Hòa Linh từ chối cho ý kiến, ngược lại Lan thị bất đắc dĩ liếc mắt, nếu như khuê nữ nhà nàng giống ca ca của nàng như vậy, đó thật đúng là đại bi kịch!
"Được rồi, đi đi!" Lan thị nói, nói xong, lại chần chờ một chút, nàng đột nhiên nghĩ đến, Hòa Linh một ngày trước mới ra cửa gây họa, nghĩ đến chuyện này, lại có chút lo lắng, dặn dò: “Hòa Linh con phải bảo đảm với ta, đi ra ngoài không đưược gây họa! Cũng không được làm cho ta nhiều phenkinh hồn bạt vía như vậy. Con là muốn hù chết người làm mẹ như ta sao."
Lan Đại Phú vỗ ngực bảo đảm: "Muội đã giao cho ta thì chính là ta chịu trách nhiệm trong coi nàng. Có điều muội yên tâm, ngay cả nơi này không phải địa bàn của ta, ta cũng biết rõ, không thể để cho ngoại sinh nữ chịu uất ức."
Hòa Linh ở một bên khéo léo cười, không nói.
Lan thị ngẫm nghĩ, nói: "Mọi còn phải đi bẩm báo với lão phu nhân, tránh cho sinh ra rắc rối, huynh không biết cái nha đầu này rất nghịch ngợm. Sợ là cô nàng bên kia, phải xuýt chết." Mặc dù tin lời nói của Hòa Linh, nhưng Lan thị cũng không hoàn toàn cảm thấy ổn thỏa, không bẩm báo với truởng bối Liễu gia mà để cho Linh tỷ nhi ra ngoài, tóm lại không đúng.
Nghĩ như vậy, Lan thị lập tức đứng dậy, "Chuyện như vậy, muội phải báo với lão phu nhân rõ ràng mới phải."
Lan thị ra cửa chạy đến viện lão phu nhân, Lan Đại Phú tấm tắc nói: "Cũng không biết lão phu nhân có đồng ý cho cháu ra ngoài hay không, ta còn muốn, mang cháu tới gặp hai người kia một lần, tình trạng bọn họ không tốt lắm, ở kinh thành ta cũng chẳng thân quen, cũng không có đại phu đáng tin, kéo dài như vậy, nếu người chết rồi, chúng ta xem như con gà bay mà còn vỡ mất quả trứng rồi!"
"Bà biết. Lúc này, bà làm sao còn có tâm tình để ý đến cháu, phủ Thừa Tướng đưa đồ tới cùng chuyện nữ nhi bà ngã ở bậc thang?" Hòa Linh mỉm cười.
Lan Đại Phú lập tức chộp được trọng điểm, ông hỏi: "Cô nãi nãi tìm chết nhà các ngươi ngã bậc thang sao?"
Hòa Linh gật đầu đẹp đẽ cười: "Đúng vậy, cháu trật chân té."
Lan Đại Phú: ". . . . . ."
Có lúc, cùng Hòa Linh nói chuyện phiếm, quả nhiên là nhất định phải có năng lực chịu đựng, nếu không sẽ luôn bị nàng hù dọa, mà bây giờ, nàng căn bản không nói chuyện giống người bình thường, hoàn toàn không biết chuyện mình nói ra đáng sợ đến cỡ nào.
Thật ra thì Lan Đại Phú vẫn luôn cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ nàng không sợ ai sao? Đối với ông cực kỳ yên tâm, bản thân nàng không có chút nào sợ chuyện này.
Nghĩ như vậy, Lan Đại Phú ngược lại cũng không hỏi nhiều, Hòa Linh"Khanh khách" cười, nghiêm túc nói: "Cữu cữu tự mình suy nghĩ là tốt rồi."
Cũng không cho biết kết quả gì. Lan Đại Phú nghĩ, mình cũng không cần biết những chuyện này, vì vậy thật thà cười, cũng không hỏi nhiều. Không lâu sau, Lan thị trở lại, quả nhiên như Hòa Linh đoán, lão phu nhân không có quản nàng, nàng vốn cũng không quan trọng, cùng Lan Đại Phú ra ngoài, thật cũng không có cái gì phải lo lắng, cũng là cữu cữu của nàng. Cho dù như thế, Lan thị vẫn liên tục dặn dò để Hòa Linh không gây chuyện, có điều chính bà cũng cảm thấy kỳ quái, Sở thị thật sự ở trước mặt lão phu nhân không nói là Hòa Linh làm, điểm này làm cho bà vạn phần ngạc nhiên, hơn nữa cảm giác của bà, Sở thị có vẻ sợ Hòa Linh, điều này khiến bà hết sức khó hiểu.
Giống như bà ta lập tức thay đổi, lần đó thiếu chút nữa rơi xuống nước cũng thế, Sở thị mỗi một lần đều làm ra thay đổi cực lớn. Lan thị không hiểu, nhưng kỳ thật Sở thị thật có chút sợ, đôi lúc có một số việc nhỏ, không thể không ngẫm nghĩ, chuyện thiên hạ luôn là như thế, mềm sợ cứng, cứng rắn sợ liều mạng. Mà Sở Hòa Linh, so với kẻ không muốn sống còn đáng sợ hơn, nàng là điên. Có thể hạ thủ đối với Hiển nhi như vậy, không chút do dự đẩy Sở thị vấp bậc thang, Sở thị trong lòng thậm chí không xác định được, nếu như có cơ hội, nàng có thể giết chết mình hay không, nghĩ như vậy, bà trầm mặc xuống, cực sợ! Toàn bộ tâm lập tức trầm xuống.
Lan thị không biết Sở thị xảy ra chuyện gì, Hòa Linh cũng không có tâm tình cùng bà giải thích, nàng thay áo rồi cùng Lan Đại Phú rời đi. Việ của Lan Đại Phú không lớn, con trai của Lan Đại Phú là Lan Vân thấy biểu muội mình đến, theo quy củ đứng nghiêm ở cửa chờ, cẩn trọng.
Hòa Linh cười như không cười: "Biểu ca vẫn rất quy củ."
Lan Vân lặng yên, có thể không quy củ sao? Biểu muội cường hãn bao nhiêu, y đã thấy qua. Lan Đại Phú đóng cửa phòng, bảo Lan Vân đứng ngoài cửa ra vào coi chừng, mở ra ám thất bên trong nhà, Hòa Linh nhanh chóng tiến vào ám thất, Lan Đại Phú cảm thấy ngoại sinh nữ này không tầm thường, hôm qua nàng tới đưa người, thấy cái ám thất này cũng không có chút nào giật mình, thật đúng là không đơn giản. Hòa Linh vào phòng, nhìn hai người đều bình thường.
Lan Đại Phú nói: "Người lúc trước có tỉnh lại một chút, nhưng bị thương cũng thật nghiêm trọng, đặc biệt là người nữ kia. Ta cũng không dám tùy tiện đi ra ngoài mời đại phu. Ông lão là Tô thần y, chỉ là ông ta cũng bị thương nghiêm trọng như vậy, tuổi lại lớn, căn bản cũng không thể cứu người. Cháu xem chúng ta nên làm cái gì? Nếu như không phải vì bọn họ thật sự không thể đợi, ta sẽ không đi Sở gia tìm cháu."
Lan Đại Phú lo lắng trùng trùng.
Hòa Linh đến gần Tô thần y, bắt mạch cho ông ta, bất quá Hòa Linh cuối cùng chỉ là biết nông cạn một chút, cũng không biết gì hơn. Nàng khẽ cau mày, "Không tốt lắm." Cho dù biết ít y thuật cũng cảm thấy được điểm này.
Hòa Linh lại kiểm tra Lương Tú nghiên, Lương Tú nghiên từ từ tỉnh lại, nàng suy yếu: "Sở. . . . . ."
Sở gia tiểu thư! Đừng nói đến dung mạo diễm lệ này, chỉ cần nhìn dáng người nhỏ tuổi lại một thân Hồng Y, nàng cũng biết được người kia là ai!
"Ta không thể mạo hiểm cho các người tìm Mai Cửu." Hòa Linh tỉnh táo nói, Lương Tú nghiên miễn cưỡng giữ vững tinh thần nhìn Tô thần y, cắn môi, "Kiên, kiên trì, không. . . . . ."
Hòa Linh hiểu được nàng nói kiên trì không lâu, nhưng nàng cũng không thể vì người khác đặt mình ở trên lửa nướng.
"Ta có thể tìm được Mai Cửu ở đâu! Ta chỉ các ngươi phương thức liên lạc. Ta phải bảo đảm người bên cạnh của ta an toàn, nếu không, ta nhất định để cho các ngươi vĩnh viễn biến mất." Hòa Linh lạnh lẽo cười.
Lương Tú nghiên tái nhợt mặt, nàng chần chờ. . . . . .
"Ngươi không có cơ hội gì, ngươi phải biết, nếu như ngươi không nói, các ngươi chờ, chỉ có chết. Ta sẽ không giết các ngươi, chính các ngươi cũng không kiên trì được bao lâu!"
"Thụy Tường thợ may phường. Chưởng quỹ. . . . . ." Lương Tú nghiên rốt cuộc không chần chờ nữa. Bọn họ thật ra thì không còn gì để bỏ lỡ, gánh chịu lớn hơn nguy hiểm là Sở Hòa Linh, mà không phải bọn họ. Hơn nữa, nếu như không nhanh ra quyết định, Tô thần y không kiên trì được bao lâu, cũng không có năng lực gia công tử nhà bọn họ rồi.
"Ta tên là Lâm Ngưng."
Hòa Linh gật đầu, nàng cũng không nói gì khác, lập tức ra khỏi mật thất, cùng Lan Đại Phú có chút chần chờ: "Thật muốn qua đó? Nếu như nàng nói láo, như vậy chúng ta. . . . . ." Ông cũng không phải là kẻ ngu, tự nhiên sẽ hiểu trong đó lợi hại thế nào.
Hòa Linh mỉm cười: "Mua quần áo thôi, thì phải làm thế nào đây! Hơn nữa, loại chuyện này, mình nên cẩn thận, đi thôi! Ở chỗ ngươi bên này, cũng không thể trì hoãn quá lâu!"
Lan Vân đứng ở cửa, nhìn biểu muội mình cười khuynh quốc khuynh thành như vậy, lập tức một hồi mê hoặc.
"Lan Vân, ngươi không cần phải đi cùng chúng ta, nếu như hai canh giờ cha ngươi còn chưa có trở lại, trực tiếp giết hai người bọn họ." Hòa Linh rét căm căm.
Lan Vân lập tức cảm giác một chậu nước lạnh từ đầu dội đến chân, y biết, không thể bị bề ngoài mê hoặc. Rất nhiều rất nhiều năm sau, Lan Vân thành thân, thê tử là một cô gái hết sức bình thường, người người đều không hiểu, Giang Nam đại hộ Lan gia Trường Tử, trong nhà không nói đến có Núi Vàng Núi Bạc, cũng là phú giáp một phương. Làm sao lại chọn một dung mạo bình thường như vậy, gia thế đơn giản, tính tình cũng bình thường, hết sức khó hiểu. Mà Lan Vân yên lặng nhìn hướng kinh thành, cảm thấy thời tiết tháng sáu, ngược lại như mùa đông khắc nghiệt một dạng lạnh lẽo. Đây hoàn toàn là ảnh hưởng lực do biểu muội tạo thành, mỹ nhân. . . . . . Tóm lại là đáng sợ!
Những thứ này hiện tại mà nói đều để sau, tự nhiên đảm đương không nổi, lúc này Lan Vân là lo lắng, "Biểu muội, như vậy mạo hiểm, đáng giá sao? Chúng ta cùng lắm thì không dính vào chuyện này, cho người ta đưa đến đường cái thôi. Cũng không cần phải giết chứ?"
Hòa Linh đồng tình nhìn Lan Đại Phú, Lan Đại Phú chọc vào đầu Lan Vân: "Trong đầu ngươi toàn là cứt sao? Ngươi chê nhà chúng ta an ổn quá đúng không? Chúng ta chính là muốn, vừa có thể cùng Mai Cửu cùng chiến tuyến, còn có thể thoát khỏi phủ Thừa Tướng. Ngươi hiểu không!"
Lan Vân bị chọc vào trán đau.
Hòa Linh cười lạnh híp mắt nhìn Lan Vân, tốt bụng nói: "Nếu không huynh tới nhà muội ở hai ngày? Coi như bảo hộ muội."
Lan Vân đầu lắc nguầy nguậy, điểm này, y vạn lần không muốn! Nhìn Lan Vân như thế, Hòa Linh sờ gương mặt một cái, thật ra thì, khuôn mặt dễ nhìn cũng không phải lúc nào cũng tốt, giống như nàng, dù sống lại, gặp được nhiều người như vậy, cũng không có ai vì nàng. Có thể thấy được, gương mặt đối với nam nhân mà nói, thật ra cũng không quan trọng.
"Thật là không hiểu, lão hồ ly như cữu cữu làm sao nuôi dạy ra người thật thà như vậy!" Hòa Linh nhìn Lan Vân từ trên xuống dưới một lượt, ghét bỏ nói: "Xác định không hơn ngươi!"
Lan Vân: ". . . . . ." Cha! Con thật sự sợ biểu muội!
"Yên tâm đi, muội sẽ không để cho cha huynh có chuyện gì, bảo huynh giết người cũng chỉ là ngoài ý muốn thôi. Mà huynh nha, phải ra ngoài giải ngố đi!" Hòa Linh dẫn đầu ra cửa, Lan Đại Phú thận trọng đi theo phía sau, giống như là thái giám trong cung cùng nương nương!
"Đi đến tiệm trang sức trước!" Hòa Linh nhàn nhạt nói.
Lan Đại Phú hiểu, Hòa Linh thật đúng là không cho cữu cữu mình tiết kiệm tiền, chọn trang sức không có chút nào khách khí, Lan Đại Phú đau lòng nhìn bạc đưa ra, không ngừng tự nói với mình, đây là đầu tư, đây là đầu tư, ngoại sinh nữ nhà mình sẽ làm ông lấy lại được nhiều thù lao hơn, đúng, nhất định là như vậy! Không cần đau lòng! Mặc dù như vậy nhưng không ngừng tự nói với mình, nhưng mặt Lan Đại Phú vẫn dẹp thành khổ qua! Hòa Linh mặc kệ những thứ kia, không lâu sau liền mua hết tất cả, Xảo Âm và Xảo Nguyệt cùng đi phía sau, nhìn tiểu thư nhà mình dáng vẻ không nương tay, không khỏi cảm khái, đúng là không tốn tiền của mình, không đau lòng.
Hòa Linh tiến vào cửa hàng may Thụy Tường, Thụy Tường thợ may ở trong kinh không tính là cửa hàng lớn nhất, cũng không tính là nhỏ.
Hòa Linh vừa mới vào cửa, liền xác định chưởng quỹ là người nào, "Tiểu thư mời vào trong, không biết ngài. . . . . ."
Không chờ nói xong, đã có thể nghe thấy âm thanh của nam nhân vang lên, "Sở tiểu thư, thật là trùng hợp!"