*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hòa Linh làm sao không biết, mẹ nàng vì muốn xem náo nhiệt. Nghĩ cũng đúng, loại người như cô dù là ai đi nữa cũng đều không thích.
"Mẫu thân, đến đó sớm, chưa chắc đã là chuyện tốt." Hòa Linh thong thả ung dung, nàng nâng khuôn mặt nhỏ bé nói, "Đem cháo tổ yến bưng lại đây."
Xảo Âm động tác nhanh nhẹn, Lan thị cau mày: "Không sớm một chút qua đó, tổ mẫu con không chừng sẽ bắt con làm bia trút giận."
Hòa Linh không để tâm đến, cười híp mắt cái miệng nhỏ tiếp tục ăn cháo tổ yến, Tú Tú tức giận, nàng sẳng giọng: "Mẫu thân người cứ hù dọa, con biết rõ, tổ mẫu sẽ không như vậy." Dừng lại một chút, Hòa Linh cười ác ý, "Bà ấy cũng không dám lấy con làm bia. Người tin không? Chúng ta qua trễ.com một chút, bên kia có thể ầm ĩ thêm, đến lúc đó chúng ta tới, xem náo nhiệt tốt hơn. Khi đó, tổ mẫu làm sao còn tâm trạng để ý chúng ta đến khi nào. Không đi là tốt nhất! Không qua xác định sẽ không thấy bà thương yêu nữ nhi đến cố chấp!"
Lan thị chỉ nàng: "Con lại tự cho mình là thông minh nữa rồi, con làm sao biết được tổ mẫu con đang nghĩ cái gì."
Hòa Linh để chén nhỏ xuống tự tin nói, “Vậy mẫu thân cứ thử đi qua đó. Người có thể không nghe con!"
Lan thị ngồi xuống, trong lòng bà thật ra tin lời nói của Hòa Linh, bất đắc dĩ cười, Lan thị nói: "Cái nha đầu này, cả ngày suy nghĩ lung tung, chớ nói nhảm, tránh cho người ngoài nghe thấy."
Hòa Linh gật đầu, "Con tại sao phải sợ người khác?"
Lan thị quan sát chung quanh phòng của Hòa Linh, đột nhiên nói: "Ta cảm giác bên con bố trí người có chút khác thế nào. Con cả ngày cũng không đọc sách, ngược lại cứ long bong ăn chơi. Nữ hài tử nhà người ta, vẫn là ôn nhu ngọt ngào, như vậy tương lai mới có thể gả cho một vị hôn phu tốt."
Hòa Linh đột nhiên ho khan một tiếng, Lan thị ngừng câu chuyện, có chút ngượng ngùng cười, "Lấy chồng hay không, đương nhiên cũng tùy ý muốn của con, mẫu thân hiểu rõ con nhất."
Đâu phải thương yêu gì nàng, chẳng qua là sợ nàng gả cho người trở thành thù, cuối cùng liên luỵ Trí Ninh. Hòa Linh hết sức hiểu rõ Lan thị, nếu như chuyện không tốt đối với Trí Ninh, thì Lan thị nhất định sẽ không làm, có thể nói ngay cả, lão tướng quân, sợ là Lan thị cũng có thể đi tới cắn xé, Hòa Linh từng có lúc cảm thấy buồn một chút, nhưng bây giờ nghĩ đến, đã không còn cảm giác gì rồi. Biết được điểm yếu của Lan thị, đối với nàng mà nói cũng là chuyện tốt. Chờ dien~dan`le^quy"don^.com Hòa Linh chuẩn bị xong, thật đúng là không còn sớm, Lan thị cũng không ở lại chờ Hòa Linh, nên đã đi trước, nàng vốn là con dâu, nếu như đi quá muộn, cũng rất khó coi. Hòa Linh chậm hơn Lan thị một chút, thật ra thì sau khi rời giường nàng vẫn làm những chuyện như thường ngày, hôm nay dậy trễ, đương nhiên cũng đến muộn, ngâm nga tiểu khúc, Hòa Linh đi tới chỗ viện của lão phu nhân. Bên trong truyền đến tiếng cải vả kịch liệt.
Hòa Linh lập tức nhận ra, thanh âm chói tai này là cô Sở thị, mà người kêu la khóc khóc, còn lại chính là Nhị phu nhân.
Hòa Linh vào cửa chào, "Hòa Linh thỉnh an tổ mẫu, các vị bá mẫu thẩm thẩm."
Bên trong nhà tiếng cãi vả ngưng lại, lão phu nhân nói: "Đứng lên đi." Nhìn vẻ mặt bà là biết tâm tình cực kém, có điều Hòa Linh vào cửa đã làm cắt đứt cuộc cãi vả của hai người, khiến lão phu nhân xoa huyệt Thái Dương lúc Hòa Linh đi vào. Hòa Linh đi tới bên cạnh Lan thị khéo léo ngồi xuống, Nhị phu nhân đúng là hoa lê đẫm mưa, ngay cả khi tuổi không còn trẻ, vẫn như cũ đúng là xinh đẹp. Dĩ nhiên, nếu như không đẹp, làm sao được Nhị bá phụ cưới về.
"Mẫu thân, người cũng không thể thiên vị, người nhìn muội muội đi, làm gì có chuyện, cô nương gả đi rồi, trở về phủ khuyến khích ca ca cưới tiểu thiếp, nói ra, không phải là làm trò cười cho thiên hạ sao!" Nhị phu nhân cho dù đã dừng lại cũng không từ bỏ ý đồ. Vốn nàng cũng có thể nuốt xuống lời này, xử lý nha đầu Xảo Liên kia là được. Nhưng ai ngờ, Sở thị thế nhưng lại khuyến khích Nhị gia nạp Xảo Liên, nói là mặc kệ thân phận của Xảo Liên, rất khó tìm được cô gái tốt như vậy. Làm sao không khiến Nhị phu nhân nổi giận chứ. Nhị phu nhân tức giận như vậy, Sở thị cũng không thua kém gì, đẩy ngã Hiển nhi, nàng càng nuốt không trôi giọng điệu này, tưởng bà dễ bị khi dễ thế sao, như vậy bà sẽ không khách khí. Tạm thời không thể đụng đến nha đầu Sở Hòa Linh đáng chết kia, đối phó với một Tây Thi đậu hũ, bà tự tin là không có vấn đề.
"Thật buồn cười. Nam nhân sao lại không thể cưới tiểu thiếp, chẳng lẽ, tẩu còn hi vọng huynh ấy cả đời chỉ biết một mình tẩu hay sao? Nam nhân cưới tiểu thiếp là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Tẩu thật buồn cười! Vả lại, đó là ca ca của ta, ta đương nhiên lo cho huynh ấy." Sở thị la lớn, như sợ người khác không hiểu, nhưng thật ra không phải vậy.
"Ha ha ha a! Cưới tiểu thiếp tất nhiên có thể, có điều nạp người nào, cũng không tới lượt người ngoài như cô định đoạt, vả lại nói cô nương gả đi rồi như tát nước ra ngoài, cô vì phu quân chết liền muốn về phủ làm mưa làm gió, quả nhiên là buồn cười. Còn phải coi ca ca nhà mình, loại nữ nhân khắc chồng như cô, cũng đừng trở lại dạy người khác." Bàn về gây gổ, Nhị phu nhân làm sao thua được, dù thế nào cũng xuất thân từ chợ ra, bà không phải là