Chương 39: Chương 39

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngoài dự đoán của mọi người, Lý Mộng không phản bác lời nói của Hòa Linh, điều này làm cho mọi người rất ngạc nhiên đồng thời cũng hiểu, cô nãi nãi này, chắc chắn rất thiên vị. Nếu không tại sao con gái của mình sao lại không lên tiếng. Rõ ràng là thật có chuyện Lý Hiển khi dễ muội muội. Suy nghĩ một chút cũng thấy, Lý Hiển này, tính tình.com quả nhiên giống Lý Sở thị như khuôn đúc ra, không biết xấu hổ! Lý Sở thị không vui, nhưng vì Lý Mộng cảm lạnh, nên bị bệnh, vả lại cũng không nói chuyện với nàng. Lý Sở thị nghẹn lời, không nói thế nào. Mặc dù hiểu rõ khuê nữ Lý Sở thị này, nhưng mà đã gả đi, hơn nữa cũng không quan trọng gì, bà cũng không quan tâm tới, chỉ dặn dò Lý Sở thị đối xử với nữ nhi suốt ngày la mắng, Lý Sở thị đáp, trong lòng xem thường.

Lý Mộng bị bệnh, liền ba ngày không khỏe, tất cả các phòng đều mang lễ vật đến thăm hỏi, Lan thị vốn nhiều tài sản riêng, nên cũng cho không ít lễ vật, đúng lúc này dĩ nhiên là cực kỳ thích hợp. Đáng giận chính là chi thứ hai, Nhị phu nhân vốn dĩ không có đồ cưới, tính tình lại keo kiệt, chửi xiên chửi xỏ ở trong phòng một trận, chọc cho lão phu nhân càng thêm không thích. Những chuyện nữ quyến này, bọn nam tử cũng không xen vào, lão tướng quân chán ghét nhất nam tử mà cả ngày dây dưa ở hậu viện, vì vậy không để mấy thiếu gia nghỉ ngơi, liền đuổi về trường. Trí Ninh trước khi đi liên tục khuyên giải tỷ tỷ của mình phải cẩn thận, nếu như có chuyện gì, y trở về giải quyết, nhất định không thể xúc động, nữ nhi làm sao có sức lực của nam nhi. Hòa Linh mặc dù thấy hắn ân cần, nhưng cũng không để tâm. Trông cậy vào y chỉ là một đứa bé sao!

Mấy ngày nay Lý Mộng bị bệnh, tiểu thư các phòng khác thay phiên đi thăm, nhưng Hòa Linh không ghé qua. Hòa Tuyết nhân cơ hội nói xấu về Hòa Linh, nhưng Lý Mộng không để ý tới, có lẽ do Lý Mộng không còn tinh thần vả lại rất lạnh nhạt, những người khác cuối cùng cũng không tới nữa, cũng không còn người nào tình nguyện lấy mặt nóng dán mông lạnh của người ta. Hòa Linh mấy ngày nay mặc dù cũng không ghé qua, nhưng lại được sự tán thưởng của lão tướng quân, lúc nói chuyện với các nhi tử, lão tướng quân nói: "Làm người nên giống Hòa Linh, biết chừng mực, thời khắc mấu chốt, nàng hiểu được, đưa ra được ý kiến quan tâm tỷ muội. Bình thường dù lạnh nhạt chút cũng không sao, không quấy rầy quá nhiều, cho Mộng nhi nghỉ ngơi. Đây mới là hiểu chuyện!"

Lão tướng quân nói ra lời này, mấy nhi tử của ông đều không mở miệng, rõ ràng là nói nữ nhi của bọn họ đến thăm Lý Mộng, là quấy rầy nàng. Nhắc tới cũng kỳ, lão tướng quân có nhiều cháu gái như vậy, nhưng mà chỉ thích nhất ngoại tôn nữ Lý Mộng này, nói là tính tình của nàng giống như của ông lúc trẻ, là một người mạnh mẽ! Trong lòng tuy xem thường, nhưng không ai dám nhiều lời, đợi sau khi trở về sẽ nói lại với nữ nhi nhà mình, dù thường ngày tốt bao nhiêu, cũng không bằng một người rồi. Sở Kỳ bình thường không quan tâm nữ nhi nhà mình, nhưng nghe được ông cụ khen, cũng cảm thấy là chó ngáp phải ruồi, cực kỳ vui vẻ.

Cuộc sống như thế qua chừng mười ngày, Hòa Linh nhận được tin tức của cữu cữu, Lan thị cảm thấy kỳ quái lần này tại sao đại ca của mình lại ở kinh thành hơn nhiều ngày như vậy, Lan Đại Phú là một người rất tinh mắt, ông nhìn cũng biết muội muội mình cũng không biết cái gì, nên cũng không nhiều lời, chỉ bảo còn có chút chuyện buôn bán cần bàn. Lan dien~dan`le^quy’d0n.com thị nhìn ông không vừa mắt, nhưng lại để ý đến hai thùng Tiểu Hương lê ông mạng tới, mùa này ở đâu có Tiểu Hương lê, cũng chỉ có người làm ăn như Lan Đại Phú mới có thể có được loại tái cây khan hiếm như vậy. Người khác dù có tiền cũng không mua được.

Có điều Lan Đại Phú lại không chịu cho nàng hết, nói trực tiếp: "Muội muội đây không nên nha. Hòa Linh thể cốt yếu, ta đây là chuẩn bị cho ngoại sinh nữ. Mắt thấy thời tiết sẽ rất nóng, tiểu hươn lê này trừ đàm khỏi ho, thanh nhiệt giải nóng, tư âm dưỡng người rất tốt. Nếu tất cả đều cho muội muội chỉ biết mang đi, còn được bao nhiêu cho chất nữ của ta, phải biết rằng Tiểu Hương lê này của ta không phải tầm thường, phải mang từ phiên bang (nước ngoài) mang về, phải nói bảo quản trên đường, chính là tốn kém. Tính ra, thời tiết này ăn được nó, cũng như ăn tổ yến vậy."

Dù ông không nói, thân là nữ nhi Thương Hộ, Lan thị sao không biết cái này kim quý thế nào, nhưng nghe nói đến nó có thể sánh bằng với tổ yến, thì lấy làm kinh hãi, không cần nghĩ cũng biết, chỉ việc bảo quản trên đường vận chuyển, chính là vấn đề lớn. Lan thị trong lòng không vui, nhưng vẫn mặt dày xin, "Huynh chỉ biết ngoại sinh nữ, mà không nhớ huynh còn một ngoại sinh nữa sao! Quả nhiên là thiên vị, ca ca cho muội, muội có thể bạc đãi linh tỷ nhi hay sao? Cửa hàng không phải là của muội cho nàng sao! Đây chính là do muội sanh ra, muội sao có thể bạc đãi chứ?"

Lan Đại Phú chống nạnh: "muội cho ta là muội sao? Ta cho muội biết, Trữ Ninh bên đó, ta cũng đã mang qua một rương rồi."

Lời nói của Lan Đại Phú lập tức làm cho Lan thị hả hê, nàng vui mừng, cười nói: "Muội biết ngay ca ca không phải loại người như vậy."

Lan Đại Phú: "Ta không phải loại người như vậy, muội cũng vậy! Ta cho muội biết, muội cũng không phải là không có. Có một rương ít hơn cho muội, rương lớn này, cho ngoại sinh nữ của ta. Ta hiện tại phải đi, nếu để cho ta biết muội lén lấy đồ của nàng mang đi, đừng trách ta không khách khí!" Lan Đại Phú mắt trợn trắng, cứ nghĩ Lan Đại Phú ông là người khôn khéo một đời, nhưng nếu thêm cái đuôi cũng có thể thành hầu tinh, khác với ông muội tử này là người khờ khạo chỉ biết tán tài, cũng không nhận ra cái gì là ngọc khảm vàng, nghĩ lại cảm thấy thật đáng buồn muốn chết. Nếu như linh tỷ nhi là khuê nữ của ông, ông sẽ không giống muội muội khờ khạo như vậy! Càng nghĩ càng giận, vừa liếc Lan thị một cái.

Lan thị cũng không biết tại sao Lan Đại Phú nổi giận, Lúc Lan Đại Phú tức giận, nàng cũng không dám đắc tội. Chỉ cẩn thận, "Linh tỷ nhi cũng chỉ là một cô nương, làm sao ăn