Chương 3: Chương 3

Tiếng khóc sướt mướt cứ quanh quẩn mãi bên tai, mơ mơ hồ hồ chẳng khác nào nữ quỷ đòi mạng, Hòa Linh phiền chán phất tay, xoay người, lại không ngờ, tiếng khóc kia lại càng lớn hơn. Đã lâu nàng chưa từng ngủ ngon như thế này, đang êm đẹp lại có người đến quấy rầy, không cần nghĩ, nàng cũng biết người nọ là ai.

Hòa Linh xoay người xoa mi tâm, từ từ mở mắt: “Mẫu thân......” hai chữ vô cùng đơn giản nhưng dường như phải dùng hết khí lực toàn thân. Kỳ thật, nàng cũng không hề mong muốn phải đối mặt sớm như vậy, mẫu thân thân sinh, lại tự tay hạ độc chết nữ nhi của mình.

Hòa Linh định ngồi dậy nhưng Lan thị lại vội vàng ngăn lại: “Sao lại dậy làm gì? Cứ ngủ thêm một lát, thân thể con vẫn còn yếu lắm!”.

Hòa Linh nghe xong liền muốn bật cười, nếu đã biết nàng cần phải nghỉ ngơi, lại còn làm bộ đến đây khóc sướt mướt làm gì! Đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo.

“Vâng!”, Hòa Linh yếu ớt đáp, Lan thị lập tức liếc mắt, Xảo Nguyệt biết điều vội vàng lấy gối kê vào phía sau để tiểu thư nhà mình cảm thấy thoải mái dễ chịu hơn. Hòa Linh ngây thơ hỏi: “Mẫu thân, đại phu nói thế nào? Thân thể con có vấn đề gì không? Chẳng hiểu sao, con cứ thấy mệt mỏi mãi!”.

Trên mặt Lan thị thoáng qua tia lo lắng, sau đó gượng gạo cười an ủi: “Tất nhiên là không sao cả. Đại phu sẽ nhanh chóng chữa khỏi, con cứ ngoan ngoãn uống thuốc là tốt thôi!”.

Hòa Linh hoài nghi hỏi lại: “Nếu như không việc gì thì vì sao lúc nãy mẫu thân lại khóc? Còn khóc thảm thiết như vậy!”. Sắc mặt liền thay đổi, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, môi cũng rung lên: “Có phải là con sắp không?”. Nói dứt câu lập tức liền òa khóc, gương mặt vốn dĩ vô cùng xinh đẹp khóc lên lại chẳng khác nào hoa lê dưới mưa.

Lan thị vội vàng ôm nữ nhi vào lòng, dỗ dành: “Đừng khóc, nữ nhi ngoan của nương đừng khóc nữa. Con không sao cả, mẫu thân sao có thể lừa con được chứ, chỉ cần con uống thuốc đều đặn là sẽ tốt lên thôi. Mẫu thân khóc là bởi vì thương con chỉ mới mười hai tuổi đã phải chịu khổ như vậy. Con vẫn còn nhỏ sao lại nghĩ đến điềm gở ấy, mẫu thân nguyện ý gánh thay cho con tất cả!”

Quả thật từ ái!

Bờ vai gầy yếu của Hòa Linh khẽ run run, nhưng Sở Hòa Linh thật sự không biết, mẫu thân nàng từ đầu đến cuối vẫn thích diễn trò hay là mãi sau này mới trở nên ác độc như vậy, độc ác đến nỗi tự tay giết chết nàng.

Hòa Linh buông Lan thị ra, lau hết nước mắt: “Mẫu thân đừng nói vậy. Nếu con không ăn bát cháo kia thì người cuối cùng trúng độc sẽ là phụ thân, nên con nguyện ý chịu khổ thay phụ thân. Phận làm con, đáng lý nên như thế.”

Đúng rồi, đây hẳn là nguyên nhân nàng trúng độc, năm mười hai tuổi ấy, nàng đã ăn nhầm bát cháo ngọt mà phòng bếp làm cho phụ thân nên mới dẫn đến kết quả ngày hôm nay. Mặc dù đã cố giữ kín, nhưng không biết vì sao chuyện nàng bị trúng độc dẫn đến thân thể suy nhược, không thể nào sinh con vẫn truyền khắp Vĩnh An, từ đó về sau, Sở Hòa Linh nàng liền một mình một bóng lẻ loi cô độc cả đời.

Lan thị lau nước mắt nói: “Con làm ta đau lòng chết mất!”

Hòa Linh rũ mí mắt, nhưng rất nhanh lại ngẩng đầu lên, ngọt ngào làm nũng: “Mẫu thân, con muốn may y phục mới.”

Lan thị kinh ngạc hỏi: “Sao đột nhiên lại muốn may quần áo mới? Bình thường may cho con bộ đồ mới cũng không thấy vui mừng bao giờ!”.

Nói xong liền quan sát phản ứng của Hòa Linh, đang yên đang lành lại đòi may y phục mới, quả thật có vài phần kỳ quái! Dù sao Hòa Linh nhà bà vốn không phải là một tiểu cô nương điệu đà thích chưng diện, nữ nhi nhà người ta thích son thích phấn, thích y phục xinh đẹp, còn nàng lại hoàn toàn khác biệt, chỉ thích đọc sách viết chữ, chẳng khác nào nam nhi.

“Trải qua cơn thập tử nhất sinh kia đột nhiên con hoàn toàn tỉnh ngộ”. Hòa Linh nửa thật nửa giả nói: “Bỗng dưng con nhận thấy bản thân quá mức tẻ nhạt, chưa từng đặc biệt hưởng thụ cuộc sống này, như thế chẳng phải quá thua thiệt. Nếu đã có thể còn sống ngồi ở đây, tất nhiên phải hưởng thụ hết thảy những gì đang có, để sau này dù có gặp bất trắc gì, cũng sẽ không hối hận”.

Lan thị không vui, liền gạt đi: “Nha đầu con đấy, đừng có mà tự nguyền rủa chính mình, thật là không hiểu chuyện!”. Nói xong, thận trọng nhìn Hòa Linh, hỏi han: “Con không có chuyện gì đấy chứ? Nếu như có chuyện phải nói cho mẫu thân biết, con vẫn còn nhỏ, không nên tự chủ trương, biết chưa?”

Nói thế nào thì Lan thị vẫn cảm thấy Hòa Linh hôm nay có gì đó hơi khác lạ, nhưng khác ở chỗ nào, thì lại không chỉ ra được, chỉ đành dặn dò thêm mấy câu.

Hòa Linh nhu thuận gật đầu, đáp: “Con biết rồi, mẫu thân, may y phục mới cho con nhé?”

Lan thị mỉm cười trả lời: “Được rồi, con thích may đồ mới thì cứ may, để nương gọi ti y phường lại đây. Chi phí may mặc lấy từ vốn riêng của nương nên con muốn may thêm mấy bộ đều được, không cần lo lắng. Mẫu thân cũng rất vui khi thấy con thay đổi như vậy, tiểu cô nương, nên chú trọng ăn mặc mới đúng!”.

Hòa Linh rũ mắt, khuôn mặt khéo léo tinh xảo mang theo ý cười nhàn nhạt, xinh đẹp vô cùng: “Hết thảy đều nghe mẫu thân!”.

Lan thị vui mừng gật đầu: “Được rồi, thấy tinh thần của con cũng không tệ lắm, mẫu thân cũng yên tâm hơn nhiều, bên kia ta còn có việc, con mau nghỉ ngơi đi!”.

Hòa Linh cũng thuận theo đó mà ngáp một cái, đáp: “Con biết rồi!”

Lan thị hài lòng ra cửa, Hòa Linh cứ thế nhìn theo bóng lưng kia, lại nói, mẫu thân của nàng bảo dưỡng thân thể rất tốt, dung nhan hiện tại của bà so với mười ba năm sau thật sự khác biệt không nhiều, tuy nhiên càng nhiều tuổi lại càng khác biệt. Tuy đã có vài dấu vết của năm tháng, nhưng đối với những người cùng lứa tuổi, vẫn tốt hơn nhiều. Mà cũng đúng thôi, đời trước, mọi chuyện đều có nàng xông pha phía trước, người làm mẫu thân như bà còn có việc gì phải lo nghĩ nữa đâu! Không quan tâm lo nghĩ hao phí tâm huyết, làm sao có thể già!

“Tiểu thư, phu nhân đối với người thật tốt!”, Xảo Nguyệt ôn nhu hầu hạ Hòa Linh nằm xuống, hâm mộ nói.

Hòa Linh ngẩng đầu nhìn nàng ta, chớp chớp mắt, khó hiểu hỏi lại: “Mẫu thân đối tốt với con cái có gì lạ sao? Lời này của ngươi dường như có chút kỳ quái!”.

Xảo Nguyệt cười hì hì: “Ai, tiểu thư, người ta chỉ ăn ngay nói thật thôi mà!”

Xảo Âm và Xảo Nguyệt đi theo Hòa Linh từ nhoe, nên nói năng cũng không giữ kẽ như những nha hoàn khác. Xảo Nguyệt vẫn đùa giỡn như bình thường, nói xong lại bắt tay thu dọn bên cạnh.

Hòa Linh hơi hơi híp mắt, cười nói: “Ồ, hóa ra ngươi ăn ngay nói thật lại không có chừng mực như vậy!”. Nhẹ nhàng bâng quơ buông một câu.

Xảo Nguyệt nghe ra trong lời nói vừa rồi có gì đó không đúng, vừa muốn giải thích, nhưng khi nhìn thấy ý lạnh trong mắt tiểu thư, liền hoảng sợ, lập tức quỳ xuống: “Là nô tỳ vượt quá khuôn phép, xin tiểu thư thứ tội.”

Hòa Linh cũng không nhìn Xảo Nguyệt, chỉ xem xét các ngón tay của chính mình, lười biếng nói: “Ta nghe nói, bản thân mình sống không quá mười năm, hơn nữa còn không thể sinh con!”.

Mặt Xảo Nguyệt chợt trắng bệch, vội vàng thưa: “Tiểu thư đừng tự nguyền rủa mình như vậy!”.

“Nghe nói thím ngươi có quen biết với nương tử của Từ đại phu!”

Xảo Nguyệt vẫn chưa hiểu.

“Ắt hẳn nương tử Từ gia đã nói gì đó với thím ngươi? Ừm, phụ nhân bình thường đều thích thuyết tam đạo tứ*, có lẽ...... Cũng sẽ nói cho người khác?”

Thuyết tam đạo tứ (说三道四): Nói chuyện linh tinh, góp ý bậy bạ hoặc có ý chỉ trích, phê bình, nói này nói nọ.

Tuy Xảo Nguyệt không được lanh lợi cho lắm, cũng không biết vì sao tiểu thư lại nói như thế, nhưng dù thế nào cũng là đại nha hoàn, làm việc ở trong đại trạch bao nhiêu năm, nên cũng hiểu được vài phần: “Nô tỳ lập tức đi thăm dò!”.

Hòa Linh cười khanh khách khoát khoát tay, Xảo Nguyệt vội vàng lui ra, nhưng vừa ra tới cửa lại nghe thấy tiểu thư nhà mình mở miệng: “Ngọc lan trong viện đã nở hoa rồi!”.

Xảo Nguyệt nghe thấy thế suýt ngã sấp xuống, tuy còn đang run run nhưng lập tức kiên định lại: “Nô tỳ nhất định sẽ làm tốt!”

Xảo Nguyệt rời đi, Hòa Linh vẫn cười tươi như cũ.

Không biết người khác nếu như gặp được chuyện như vậy thì như thế nào, nhưng nàng nghĩ, bản thân mình chắc hẳn tương đối đặc biệt nên mới trùng sinh về mười ba năm trước, quay về năm mười hai tuổi. Nàng hoàn toàn không có chút kinh ngạc nào mà chỉ thực bình tĩnh tiếp nhận hết thảy, tận lực kìm chế vui mừng, cùng với...... tâm tình muốn tìm đường chết!

Mặc kệ như thế nào thì đây chính là cơ hội duy nhất, đã sống thì càng phải sống tự do tự tại, người khác có ngột ngạt thế nào cũng không nằm trong phạm vi lo lắng của nàng, ngẫm lại, thật ra còn có chút hưng phấn ấy chứ!

Từ đại phu, lần này, ta chủ động giúp ngươi lan tin, ta vốn không phải là một cô nương tốt! Cho nên muốn ngươi dùng chính tính mạng của mình để cảm tạ!