Chương 23: Chương 23

Sở gia gần nhất xảy ra hai chuyện, thứ nhất là Tứ tiểu thư bởi vì hãm hại Lục tiểu thư mà bị phạt cấm túc. Có thể thấy được, kể cả lúc đó nàng ta có giả bộ bất tỉnh cũng vô dụng. Một chuyện khác đó là trong phòng Ngũ tiểu thư phát hiện có rắn. Có điều tuy nghe nói có rắn xuất hiện trong phòng nữ nhi nhưng Sở Kỳ và Lan thị cũng chỉ tới hỏi mấy câu rồi thôi.

Hòa Linh đã sớm thất vọng đối với bọn họ, nên cũng không suy nghĩ nhiều. Chỉ riêng Sở tướng quân là âm thầm cảm khái, nghĩ lại những lời Hòa Linh đã nói ngày ấy, chưa hẳn không có vài phần đạo lý, kỳ thật những nhi tử này của ông chẳng có ai ra hồn, vì thế đành phải lựa chọn một người có khả năng nhất để chèo chống cái nhà này từ trong đám tôn tử mà thôi.

Nhưng Lão đại Trí Tín lại không làm cho người ta yên tâm, ngay cả Hòa Linh cũng có thể gây khó dễ hắn, Trí Ninh thì còn nhỏ, nhìn quanh cũng chỉ còn Trí An và Trí Viễn là có thể bồi dưỡng được.

“Lão gia tử, tuy rằng đang là mùa xuân, nhưng thời tiết vẫn lạnh, ông cũng đừng cậy mạnh như thế!”. Lão phu nhân vì phủ thêm áo choàng cho trượng phu.

Sở lão tướng quân thở dài một tiếng, rồi nói: “Mấy ngày nay, bà cũng mệt mỏi rồi. Mấy đứa nhỏ này, làm sao chẳng có đứa nào nghe lời cả!”.

Lão phu nhân nghe xong lời này, trong lòng vô cùng ấm áp, bà tựa vào người Lão tướng quân đáp: “Đều là việc ta nên làm. Hậu viện nếu như ta xử lý không tốt, thì sao ông có thể yên tâm mà ra chiến trường? Bây giờ tuy thê tử của Lão đại xử lý còn chưa ổn thỏa lắm, nhưng ai mà chẳng có lúc như vậy? Ta sẽ từ từ chỉ bảo nàng ta!”.

Lão tướng quân gật đầu: “Như thế là tốt rồi. Mấy nha đầu kia thì sao? Mấy đứa nó đều không phải là đèn đã cạn dầu, bà cũng không cần quá mức lo lắng, cứ giao cho mẫu thân của chúng dạy dỗ. Tất cả đều cần dạy dỗ lại, nay xem ra, cũng chỉ có Hòa Ngọc và Hòa Khánh là biết điều một chút. Còn Hòa Chân, Hòa Linh, Hòa Tuyết, chẳng đứa nào khiến ta bớt lo!”.

Nhắc tới cái này, Lão phu nhân cũng bèn thở dài: “Đúng là một chút cũng không bớt lo!”. Mẫu thân chẳng ra đâu vào đâu cũng chính là vấn đề lớn, ông xem đấy, đang yên đang lành, vốn có thể dưỡng thành tiểu thư khuê các, kết quả lại chẳng có bộ dáng gì. Lại nói tiếp, thể tử lão Tứ tuy xuất thân không kém nhưng lại không biết cách giáo dục Hòa Tuyết, quá mức kiêu căng, mới dẫn đến kết quả như vậy. Lão Nhị Và lão Tam, đều là những người không thể lên nổi mặt bàn, sao có thể giáo dục tốt hài tử được.

“Thật ra ta cảm thấy, nếu để chúng nó ở bên cạnh mẫu thân mình mới không ổn, không bằng cứ đưa đến viện của ta, rồi tìm một ma ma giáo dưỡng đến dạy quy củ, bằng không chẳng biết còn nháo ra những chuyện gì nữa. Đúng là dọa người mà!”. Lão phu nhân nghĩ đến chuyện Tạ công tử liền thật sâu vô cùng lo lắng.

Lão tướng quân lắc đầu: “Không ổn. Chúng nó cũng không còn là tiểu cô nương nữa, nếu như từ nhỏ đã được đưa đến dưới trướng bà thì là một nhữ, nhưng thực tế thì không phải vậy, hiện tại mà điều qua đây, sẽ chỉ làm bà thêm ưu phiền thôi. Tốt nhất là bà cứ gõ lên đầu mấy nhi tức là được!”.

Lão phu nhân gật đầu đáp ứng.

Hôm sau, Lão phu nhân mượn những chuyện đã xảy ra trong phủ trong thời gian qua nổi giận đùng đùng khiển trách mấy nhi tức của mình, ai nấy đều im thin thít nghe mắng không dám cãi lại. Thân làm con dâu quả thật không dễ chút nào.

Lại nhìn Lão phu nhân đối xử với nữ nhi của chính mình hoàn toàn ngược lại, nghĩ đến vị cô nãi nãi sắp sửa trở về, thì hiếm có khi nào mấy vị nhi tức đều đứng chung một trấn tuyến như lần này.

Lão tướng quân chỉ có một nữ nhi, lại sinh ra muộn nhất nên từ trước đến giờ liền phá lệ sủng ái yêu thương, tính tình đó quả thực khiến cho người ta không thể nhẫn nại. Sắp tới đại thọ của Lão tướng quân, vị kia tất nhiên sẽ trở về. Bà ta hiện tại đang ở Giang Nam, một khi trở về, tất yếu sẽ ở lại một thời gian, mà bên kia đã truyền đến tin tức mình vừa xuất phát, có lẽ ít ngày nữa sẽ đến nơi, ai nấy nghe tin xong cũng đều xanh cả mặt.

Năm đó Cô nãi nãi này cũng được gả vào một nhà rất tốt, nhưng mệnh thì lại không được như vậy, thành thân được năm năm thì trượng phu bị bệnh qua đời, chỉ để lại cho bà ta một nam một nữ. Tất cả những gì không tốt đều chân truyền hết cho đôi huynh muội này, tính cách này đúng là không thể gặp người.

Tâm tình của ai nấy đều không được tốt lắm, vừa trở lại viện của mình, Lan thị liền trút hết oán giận với Hòa Linh: “Mấy ngày qua bận bịu với việc của bọn con làm ta quên mất cô nãi nãi kia của con sắp về đến đây rồi đấy!”. Lúc nói câu này, mặt đầy vẻ ghét bỏ.

Hòa Linh thả cái bát trong tay xuống, trước kia mỗi ngày nàng đều đọc sách, còn hiện tại được thay bằng việc ăn uống điều dưỡng, chưa đến mấy ngày mà khuôn mặt nhỏ nhắn đã hồng hào hơn rất nhiều.

Người ta đều nói từ việc ăn uống có thể điều dưỡng thân thể, người khác thì không biết thế nào nhưng Hòa Linh thì có hiệu quả thật rõ rệt.

“Cô cô trở về thì trở về, nương không quan tâm đến bà ấy là được, cũng chẳng phải sống với nhau cả đời!”. Hòa Linh cũng không muốn tiếp tục nhắc đến chuyện này. Nhưng thật ra, bản thân Hòa Linh cực kỳ có hứng thú đối với vị biểu tỷ kia của mình. Đời trước nàng bị người ta hối hôn một lòng muốn chết, chỉ có biểu tỷ đánh nàng một bạt tai, để bản thân có thể bình tĩnh lại. Cho nên biểu tỷ tuy rằng ương ngạnh, nhưng vẫn là người tốt. Không tốt ở đây chỉ có vị biểu ca kia mà thôi.

Dáng vẻ cà lơ phất phơ thì thôi đi, còn tự tìm đường chết. Kỳ thật ngoài cô cô ra cũng không có ai biết, nhi tử ngỗ nghịch kia hoàn toàn không phải là do bà sinh ra. Cũng vì cái người gọi là biểu ca này nên biểu tỷ phải chịu biết bao đau khổ, gặp rất nhiều tai ương, cuối cùng chết cực thảm thiết. Đời này, thứ mà Hòa Linh muốn cứu vãn chỉ có cái chết của biểu tỷ. Tiễn người kia về Tây Thiên trước một bước!

Kiếp trước Hòa Linh cũng từng báo thù cho biểu tỷ, làm cho hắn ta muốn sống không được muốn chết cũng không xong, nhưng vậy thì thế nào chứ, người đã chết là hết. Còn vị cô cô kia nữa, vì một dưỡng tử mà lại đi chà đạp nữ nhi thân sinh của chính mình nàng nhất định sẽ không lưu tình.

Tuy nhiên, tất cả kế hoạch cần phải chuẩn bị kỹ càng, nếu tùy tiện nhằm vào cô cô và vị biểu ca kia, thì đừng nói là biểu tỷ, mà ngay cả Tổ phụ lẫn Tổ mẫu, sợ là cũng sẽ không tha cho nàng. Bản thân vẫn chưa đủ lông đủ cánh cho nên, phải hết sức cẩn thận.

Hòa Linh buông chén nhỏ xuống, tuy rằng mỗi ngày đều bổ sung dinh dưỡng, nhưng kỳ thật nàng cũng ăn không nhiều lắm, chỉ chia làm nhiều bữa mà thôi.

“Mẫu thân, mấy ngày nữa cô cô bọn họ về đến nơi?”, Hòa Linh hỏi. Kiếp trước bởi vì trên đường gặp chút phiền toái mà trước lễ mừng thọ một ngày bọn họ mới đến, lần này không thể biết có gì khác trước hay không.

Lan thị trừng mắt đáp: “Nghe nói phải mấy ngày nữa, Cô cô của ngươi còn nói, bản thân rất ít khi xuất môn, nên mượn cơ hội này mà thăm thú chung quanh một phen!”. Trầm mặc một lát, bà mới nói tiếp: “Không được, ta phải sang chỗ Đại bá mẫu hỏi thăm xem thế nào!”.

Tuy bình thường vẫn hay đối địch, chướng mắt nhau, nhưng lần này Cô nãi nãi sắp về nhà, bọn họ cũng không thể cứ ngồi chờ chết như vậy, bằng không lại bị nghẹn chết mất.

Hòa Linh liếc mắt nhìn Lan thị, thấy bà đang tức giận đùng đùng, liền tốt bụng nói: “Kỳ thật, cho dù nương có cẩn thận chặt chẽ đến đâu, nếu đã khiến cho vị ấy thấy tức mắt thì cũng vẫn sẽ cạnh khóe bới móc ra thôi!”. Tạm dừng một chút, Hòa Linh liền nở nụ cười, nói tiếp: “Còn không bằng, bà ấy càng không muốn thấy cái gì, nương càng trưng ra cái đó! Đây mới chính là biện pháp chọc giận đối phương tốt nhất!”.

Lan thị vừa nghe, liền thấy rất có đạo lý, hứng thú tiếp tục hỏi: “Linh nhi, con nói xem, còn có cái gì nữa để vị kia chán ghét nữa không!”.

Hòa Linh nắm khăn, ngây thơ lên tiếng: “Con cũng không phải là Cô cô, nên tất nhiên sẽ không biết bà ấy chán ghét cái gì. Có điều, làm người ấy mà, bản thân mình ghét cái gì thì có lẽ đối phương cũng sẽ như thế!”. Hòa Linh nói đến đây liền không chịu mở lời nữa. Lan thị vừa nghe, càng cảm thấy quá đúng, bà vỗ vỗ quần áo đứng dậy: “Đi, ta phải đến chỗ Bá mẫu ngươi trò chuyện tán gẫu một lát, con nghỉ ngơi đi!”.

Hòa Linh dạ một tiếng, cười tủm tỉm nhìn Lan thị rời đi, cho dù không thể động đến vị Cô cô kia, nhưng nàng vẫn có cách khiến cho bà ta khó chịu, cứ đợi mà xem.

Suy nghĩ hàng ngày của Hòa Linh: Làm cho người khác không thoải mái, khiến cho người khác không vui, cãi nhau với người khác,...

“Tiểu thư, Biểu thiếu gia kia mắt thì híp, lại bất cần đời chẳng kiêng kị ai, vừa nhìn đã thấy chán ghét!”. Xảo Nguyệt bĩu môi nói, ngay cả đại thẩm ở phòng bếp, mà còn bị ngài ấy sờ mông, hư hỏng như vậy, vĩnh viễn không xuất hiện mới là tốt nhất!

Xảo Âm cũng có chút lo lắng, chần chờ hỏi: “Tiểu thư, người có cần tìm một hộ vệ hay không, người đẹp như vậy lại là thiếu nữ tử, chỉ sợ Biểu thiếu gia xấu xa kia lại đánh chủ ý không tốt thì phải làm sao bây giờ? Hắn ta cũng chẳng để ý người có còn là tiểu cô nương hay không đâu!”.

Hòa Linh lắc đầu, đáp: “Không cần. Chúng ta không cần phải làm quá mức rõ ràng!”. Hơn nữa, nàng đã có kế sách để đối phó Lý Hiển.

So với Lý Hiển, càng làm cho Hòa Linh chú ý hơn chính là tên hắc y nhân chết tiệt chẳng hề biết xấu hổ xông thẳng vào khuê phòng của nàng kia, từ đó cũng cho thấy, công tác phòng vệ ở phủ Tướng quân quá kém. Nếu như hộ vệ nghiêm mật, thì người này sao có thể thong dong ra vào những hai lần, điều này rất không hợp với lẽ thường.

Hơn nữa, hắn ta còn nói, mình có muốn chung tay khiến cho Sở gia sụp đổ hay không! Chung tay! Sụp đổ! Sở gia! ba từ này khi đặt cạnh nhau, khiến cho Hòa Linh cảm thấy, Sở gia đã rước phải phiền toái lớn rồi!

Hắc y nhân kia, rốt cuộc là ai?

..................................................................................................................

“Biểu ca đã nhiều ngày không xuất môn rồi!”, mỗi ngày Cao Chí Tân đều đến phủ Túc Thành hầu một lần, nói chuyện chọc cười, thuận tiện, báo cáo chính sự.

Lục Hàn đang tu bổ hoa cỏ, nghe thấy tiếng Cao Chí Tân, cũng không hề đáp lại, nhưng khi xuống tay lại không chút lưu tình, trực tiếp cắt đứt một cành hoa.

Nếu là người ngoài tất nhiên nhìn không ra Lục Hàn có gì không đúng, nhưng Cao Chí Tân lại không phải là người ngoài, từ nhỏ đã lớn lên cạnh Lục Hàn, quan hệ vô cùng tốt, lập tức cười hỏi: “Gần đây, trong kinh đang âm thầm truyền ra vài lời đồn rất thú vị!”.

Lục Hàn vẫn không hề ngẩng đầu, hết sức chuyên chú làm việc của mình. Nam tử như ngọc  chuyên chú như thế nếu nữ tử nào nhìn thấy, e rằng sẽ ghen tị với hoa cỏ trên tay hắn mất.

Cao Chí Tân cười ha ha: “Huynh không quan tâm thật sao, tin đồn này có liên quan đến huynh và Ngũ tiểu thư Sở gia đấy?”

Lục Hàn hơi khựng lại, sau đó nghĩ đến dáng vẻ trở mặt của tiểu nữ hãi nào đó mấy ngày trước, liền tiếp tục động tác.

“Là thế này, trên phố người ta đồn rằng, Ngũ tiểu thư Sở gia cực kỳ ngưỡng mộ huynh đấy! Huynh không thấy hiếu kì chút nào sao?”

Lục Hàn rốt cuộc cũng thả kéo trong tay xuống, mỉm cười nhìn về phía Cao Chí Tân, chậm rãi đáp: “Ta còn chưa bụng đói ăn quàng đến mức ngấp nghé một tiểu nữ hài!”