Chương 19: Chương 19

Hòa Linh đột nhiên nghiêm khắc dọa cho Trí Ninh giật mình, tuy rằng trước kia cũng không quá ôn nhu, nhưng cũng rất hòa nhã khác xa với hiện tại. Trí Ninh kinh hãi, nhưng cũng không ngốc, lập tức hiểu được đạo lý, cúi đầu, không nói.

Hòa Linh cười lạnh tiếp tục nói: “Tạ công tử, ta nghĩ, lệnh tôn cũng không hy vọng ngươi can thiệp vào gia sự của người khác!”. Thể diện gì chứ? Sao ta phải cho ngươi thể diện trong khi năm đó ngươi đã vất hết mặt mũi của ta đi! Hòa Linh lạnh lùng nhìn Tạ Cẩn Chi, không chớp mắt.

“Muội quá càn quấy rồi đấy, Tạ công tử là khách của ta, như vậy quá không lễ phép rồi!”

“Huynh đừng nói lung tung nữa, ta cũng không muốn thảo luận với huynh về Tạ công tử gì gì đó, nên đi thẳng vào vấn đề tính kế đệ đệ của ta thì hơn!”.

“Đại công tử, Ngũ tiểu thư, Lão gia cho mời hai vị đến thư phòng!” Gã sai vặt vội vàng chạy tới, nơm nớp lo sợ nói.

Sở Trí Tín tạm thời thu xếp cho Tạ Du Vân, sau đó cùng mấy người đi vào thư phòng, lúc này bên trong đã thay một cái bàn học khác, nhìn tôn nữ kia của mình, trên khuôn mặt sắc bén của Sở lão tướng quân thoáng qua một tia bất đắc dĩ, ông xoa mi tâm hỏi:“Không phải ta đã bảo cháu đừng làm loạn nữa sao?”

Hòa Linh cảm thấy bản thân thật vô tội, nàng chỉ chỉ Trí Ninh, đáp: “Cháu có muốn thế đâu nhưng cũng không thể để Sở Trí Ninh làm như thế được? Hơn nữa, trong chuyện này quả thực là đại ca không đúng, Tổ phụ, Trí Ninh vẫn còn nhỏ, nếu như biết cháu bị bệnh, nhất định sẽ đến thăm cháu trước tiên, nhưng làm vậy sẽ bị người khác xem thường là không có quy củ!”

Sở Trí Tín đang muốn giải thích, lại bị Lão tướng quân khoát khoát tay, dĩ nhiên là ông đã nắm rõ được hết thảy sự tình, cũng không để Trí Tín giải thích nhiều, chỉ nhìn chằm chằm Hòa Linh: “Trí Ninh làm vậy thật ra không có gì là không tốt, nhưng bản thân cháu...... Cùng với Trí Tín, hai đứa các cháu sẽ bị người ta lên án. Cháu cảm thấy, đích trưởng tôn bị người ta lên án sẽ có lợi cho Trí Ninh sao? Không nói đến Trí Tín nghĩ như thế nào nhưng cháu cứ nháo lên như thế là không sai rồi!”.

Hòa Linh cũng không sợ hãi cào cào mặt bàn đáp: “Dù sao cũng nhàn rỗi không có việc gì!”

Sở tướng quân thiếu chút nữa tức đến bốc khói, ngày hôm nay, con bé đã náo loạn hai lần rồi, phiền não nói: “Đừng cào nữa, cái bàn vẫn còn tốt, cháu mò mẫm cái gì, có thể thành thật một chút hay không!”.

Hòa Linh ngẩng đầu: “Khi ra cửa cháu có thể giải thích thay cho Trí Tín ca, là lỗi của cháu, là do cháu đã hiểu lầm huynh ấy. Như vậy mọi người sẽ không sẽ nói gì nữa, có điều, vì cớ gì mà cháu phải làm như vậy chứ? Cháu có lợi gì trong chuyện này đâu?”.

“Không lẽ cháu còn muốn đòi thêm một gian cửa hàng nữa đấy chứ? Sở Hòa Linh, đừng quá tham lam!”. Sở lão tướng quân lạnh mặt nói tiếp: “Ta biết, mẫu thân cháu cũng đã tặng cho cháu một gian cửa hàng rồi!”. Hơn nữa, còn mang ông ra làm bậc thang, nghĩ đến chuyện này, Sở lão tướng quân liền cảm thấy con bé xảo trá vô cùng.

Hòa Linh khanh khách nở nụ cười, xinh đẹp nói: “Ăn một hơi no quá cũng không tốt. Cháu cũng chẳng có yêu cầu gì, có điều, nương cháu cho cháu cái gì có quan hệ gì tới Sở gia đâu, đó là đồ cưới của bà mà? Nương cháu đã tặng một gian cửa hàng, thì sao cháu lại không nhanh chóng biểu hiện, bảo vệ nhi tử bảo bối của bà một chút chứ?”

Sở tướng quân bị Hòa Linh chặn họng không thốt nên lời, bản thân ông chưa từng cẩn thận xem xét qua tôn nữ này, hôm nay quả thật đã được mở rộng tầm mắt. Tuy con bé không làm gì, nhưng tất cả hành vi đều lộ ra sự quật cường khó có thể diễn tả.

“Vậy cháu muốn thế nào!”

“Cũng không muốn thế nào, bởi vì cháu sẽ không giải thích giúp huynh ấy! Cháu nháo lớn chuyện này để cho Trí Ninh nhớ rõ, về sau phải cẩn thận hơn, không để người ta tính kế mình nữa!”. Hòa Linh nhìn trời khe khẽ lên tiếng.

Công phu trở mặt trong nháy mắt của nàng quả nhiên khiến người ta phải rửa mắt mà nhìn. Sở lão tướng quân xoa mi tâm, nói: “Trí Tín, mau giải thích với Trí Ninh!”.

Sắc mặt Trí Tín lập tức thay đổi, hắn ta không sao hiểu được, một sự kiện nhỏ như con kiến thế này lại bị nháo lớn đến thế, nhưng hiện tại xem ra, không quan trọng là lớn hay nhỏ, mà là Hòa Linh hoàn toàn không muốn buông tha, đúng vậy, vì thế cho nên, khi Tạ công tử mở miệng, muội ấy vẫn cứ khư khư giữ nguyên ý kiến.

“Trí Tín!”, giọng của Sở tướng quân đã lạnh đi vài phần.

Tuy rất bực nhưng Trí Tín vẫn phải mở miệng: “Trí Ninh, thực xin lỗi. Chuyện này, huynh không hề có ác ý, nhưng có lẽ ta đã quá xem nhẹ sức ảnh hưởng của nó. Kỳ thật, trong lòng ta cũng quan tâm đến Hòa Linh nên mới nhắc đến chuyện này với đệ!”.

Trí Ninh khẽ liếc mắt nhìn Hòa Linh, thấy tỷ tỷ không có ý kiến gì mới gật đầu: “Đệ biết, đệ không để ý đâu, đại ca cũng đừng bận tâm làm gì!”.

Sở tướng quân chốt lại một câu: “Mặc kệ có như thế nào, ta hy vọng các cháu nhỡ kỹ, gia hòa vạn sự hưng. Đừng có náo loạn lần nữa, đi xuống đi!”.

Trí Tín nắm chặt quyền, nhìn chằm chằm Hòa Linh: “Hòa Linh, vừa rồi muội nói......”

Hòa Linh tự tiếu phi tiếu, đáp: “Lúc đi ra ngoài, muội sẽ xin lỗi huynh trước mặt mọi người, có phải không? Đương nhiên, không có vấn đề gì. Nhưng đại ca này, về sau vẫn nên sử dụng đầu óc cho tốt, bằng không người làm muội muội như ta cũng cảm thấy rất mất mặt. Đích tôn trưởng tôn nhà ta, trí tuệ không minh mẫn, nói ra cũng quá dọa người đi!”.

“Đại ca, mẫu thân cho muội một thư trai, học đường các huynh đều là sĩ tử, tất nhiên cần dùng đến nhiều thứ, trở về nhớ quảng cáo giúp muội một chút nhé!”. Mặt Hòa Linh đầy ý cười, hai mắt cong cong như vầng trăng đáng yêu không thể tả. Trí Tín ngơ ngẩn nhìn, thật khó tưởng tượng, Ngũ muội muội mới vừa vẫn còn giương nanh múa vuốt với mình vừa đảo mắt đã ngoan ngoãn như con mèo nhỏ.

“Muội không làm trễ nãi đại ca nữa, về sau nếu buôn bán có lời, sẽ mời các huynh ra ngoài uống hoa tửu*!”.

*Hoa tửu: Vừa uống rượu vừa có kỹ nữ theo hầu.

Khụ! Trí Tín gào lên: “Ta không phải người như vậy!”.

Hòa Linh cười tủm tỉm, đáp: “Không uống hoa tửu, thì còn có cái khác, Đại ca cần phải nhớ rõ lời dặn của Tổ phụ, chúng ta đều là người một nhà đấy. Nếu mọi người trong thư viện không đến mua đồ thì muội nhất định sẽ đến chỗ của người cáo trạng rằng Đại ca không hề tận tâm!”.

Trí Tín nghẹn họng, mất nửa ngày, mới rầu rĩ nói: “Được, được được. Đi thôi!”

Đến khi ra cửa, tới gần Trí Tín, Hòa Linh khẽ nói: “Đại ca, về sau vẫn nên thận trọng từ lời nói đến việc làm mới tốt, bằng không chưa biết chừng muội lại nổi điên đấy!”. Nói xong, liền thật nhận sai: “Đại ca, thật xin lỗi, là muội đã hiểu lầm huynh!”.

Trí Tín còn chưa kịp phản ứng với khẩu khí âm trầm kia, lại thấy tiểu cô nương nào đó mỉm cười ngọt ngào giải thích với mình, liền bối rối không thôi.

“Đại ca thực quan tâm đến muội, đều là lỗi của muội cả. Huynh nhất định sẽ không trách muội đúng không?”

Trí Tín ho khan một tiếng, có chút lùng túng đáp: “Không, sẽ không!”

Hòa Linh cười:“Muội biết đại ca sẽ không trách muội mà!”

Trí Tín:“......”

Trí Ninh không trở về cùng Hòa Linh, vừa mới quay về tất nhiên phải trò truyện với Tổ phụ vài câu. Khi trở về phòng nàng đã thấy Lan thị ở đó, liền kể lại hai năm rõ mười cho bà nghe, Lan thị chỉ mắng đồ tiểu nhân, đồng thời càng cảm thấy Hòa Linh biết điều. Nàng âm thầm cười lạnh, nhưng vẫn ôn nhu tiễn bước Lan thị.

Xảo Âm khó hiểu, buồn bực nói: “Tiểu thư, người ép buộc một vòng như vậy mà Đại thiếu gia chẳng bị trừng phạt gì! Hơn nữa, chuyện này lại càng khiến cho thanh danh của người không được tốt. Tính tình ương ngạnh truyền ra ngoài thật chẳng lọt tai tí nào!”.

Hòa Linh cũng không giải thích, thản nhiên lên tiếng: “Ngươi chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được rồi!”. Nàng vươn vai nói tiếp: “Kỳ thật mỗi ngày bới lông tìm vết đấu đá lẫn nhau cũng thú vị ra phết!”.

Xảo Âm, Xảo Nguyệt: “......”

......................................................................................................

Trí Tín trở về, thấy Tạ công tử đang im lặng đọc sách, người này vẫn luôn như vậy, mặc kệ sự tình ra sao đều không sợ hãi, tựa như hết thảy chẳng ảnh hưởng đến mình.

“Cẩn Chi.”

Tạ Du Vân ngẩng đầu, mỉm cười hỏi: “Xử lý xong rồi?”

Trí Tín ngượng ngùng thở dài: “Vừa rồi đã khiến huynh chê cười, muội muội ta còn nhỏ nên không hiểu chuyện. Ta đã giải thích với muội ấy rồi, tiểu nha đầu cũng đã trở về. Quả thật đã khiến huynh chê cười rồi!”.

Tạ Du Vân thả sách xuống, trầm tư một chút, mới nho nhã hỏi: “Trí nhớ của Tạ mỗ không tốt lắm, ta luôn luôn nghĩ, có phải đã từng gặp qua lệnh muội ở nơi nào đó rồi chăng?”

Trí Tín vội vàng đáp: “Có lẽ không đâu, xá muội cực ít khi xuất môn.”

Tạ Du Vân trầm ngâm: “Không biết......”

Không biết, lại biểu hiện chán ghét rõ ràng đến thế, Tạ Du Vân thầm nghĩ, trên đời này chẳng có ai vô duyên vô cớ chán ghét đối phương, tới tận bây giờ hắn thật sự không nhận ra tiểu cô nương áo đỏ này, khả năng lớn là không có rồi? Hơn nữa, cô nương đặc biệt thế này nếu như đã từng gặp chắc chắn sẽ không quên.

“Hôm nay, đã thêm phiền toái cho huynh rồi. Các muội muội trong nhà ta...”, Trí Tín không biết nên nói thế nào, cũng không thể nói thẳng là trong số các tiểu thư nhà ta, chỉ có Sở Hòa Linh là độc nhất vô nhị.

Tạ Du Vân khí khái đáp: “Không sao cả. Kỳ thật, ta thấy sống tùy ý như thế cũng có cái hay của nói. Ta hâm mộ còn không kịp, về phần phiền toái, thì không có vấn đề gì!”.

Trí Tín cười thở ra một hơi.

“Ngày mai sẽ hồi học đường rồi, không bằng chúng ta đi cùng nhau?”. Hắn đề nghị.

Tạ Du Vân gật đầu đáp ứng: “Cũng được!”

Rời Sở phủ, Tạ Du Vân ngoái đầu lại biển hiệu treo cao, trầm mặc hơn nửa ngày, ngay cả tùy tùng đi theo bên cạnh hắn cũng phải nghi hoặc tuy nhiên lại không dám lên tiếng đánh động.

“Tạ Nam, ngươi thử nói xem, Sở gia này như thế nào?”

Tùy tùng Tạ Nam khó hiểu, có điều vẫn đáp: “Đại để cũng giống như các gia tộc bình thường khác, giữa các phòng thoạt nhìn không được hòa thuận như vẻ bề ngoài họ vẫn thể hiện!”

“Thật không?”, Tạ Du Vân thu hồi thần sắc, nói: “Đi thôi!”

Sau khi hai người rời đi, một nam tử từ trong bóng tối đi ra, Cao Chí Tân chà xát tay, xoay người đi về hướng ngược lại, vọt thẳng vào phủ Túc Thành hầu, nghe Cao Chí Tân bẩm báo xong, Lục Hàn cũng không nói gì.

Cao Chí Tân lại tiếp tục khoa tay múa chân: “Trời ạ! Biểu ca, huynh không biết đâu, sức chiến đấu của nha đầu áo đỏ kia thật sự cường hãn, có điều diễn biến về sau đệ vẫn có chút không hiểu, đệ tin, người khác có xem cũng chẳng hiểu được đâu”. Nha đầu áo đỏ cũng không làm gì mà lại đi xin lỗi Sở Trí Tín, chuyện này thật không tin được! Người khác thì dễ rồi nhưng còn nha đầu này, hắn ta không tin nàng ấy sẽ dễ dàng thỏa hiệp.

Lục Hàn mỉm cười, nói: “Chuyện hôm nay, không đơn giản như mấy người nghĩ đâu!”

Cao Chí Tân: “Hả?”