Chương 15: Chương 15

Hòa Linh cũng không có ấn tượng gì với Xảo Liên này, cẩn thận nghĩ lại, kiếp trước chưa hẳn không phát sinh, nhưng làm gì có ai rỗi hơi mà chạy tới nói với một tiểu cô nương mới mười hai tuổi những chuyện thế này. Kỳ thật Nhị phu nhân chăm sóc Nhị lão gia rất cẩn thận chu đáo, hết thảy đều chưa từng lơi là chậm trễ, Hòa Linh bĩu môi, hỏi: “Xảo Liên này đến phòng chúng ta bao lâu rồi!”.

Xảo Âm vội vàng trả lời: “Cũng không lâu, ước chừng mới được hai ba tháng.”

Hòa Linh gõ gõ lên thùng nước, phân phó: “Đi nói với Thôi tổng quản, điều Xảo Liên đi chỗ khác, ta không muốn thấy nàng ta ở Tam phòng!”.

Xảo Âm trả lời: “Vâng!”

Không lâu sau, Xảo Âm rất nhanh đã trở về, lúc này Hòa Linh đang nằm dưỡng nhan, nhu thuận để Xảo Nguyệt bôi hương cao lên mặt. Lúc chăm sóc da mặt không thể nói chuyện, Xảo Âm liền bẩm: “Tiểu thư, đã xong rồi ạ!”.

Hòa Linh liền phất phất tay ra hiệu, Xảo Âm hiểu ý vội vàng đi làm việc khác.

Từ lúc trùng sinh, Hòa Linh vô cùng chú trọng dưỡng sinh chăm sóc bồi bổ cơ thể, bản thân nàng thật vất vả mới trở lại một lần nữa nên không thể tùy tiện như trước đây. Bằng không sẽ thật có lỗi với chính mình, cho dù đây chỉ là một giấc mộng thì nàng cũng phải có một giấc mộng thật đẹp. Sau khi đắp mặt xong, rửa mặt thật sạch sẽ, Hòa Linh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trong gương, khẽ thốt lên: “Thật mềm mại mịn màng!”.

“Phụt!”, hai nha hoàn đều nở nụ cười: “Tiểu thư vẫn còn nhỏ đương nhiên là trắng trẻo mịn màng rồi!”.

Hòa Linh cảm thấy mấy người họ thật ngốc, hiện tại không nhân lúc còn trẻ mà dưỡng nhan, mai này lớn tuổi có muốn chăm sóc thế nào cũng đều vô dụng!

Hòa Linh cũng lười trả lời, chỉ trưng ra vẻ mặt “các ngươi thật ngốc”, sau đó quay sang uống thuốc bổ.

“Thôi tổng quản không hỏi nhiều?”, nàng điềm nhiên hỏi.

Xảo Âm lắc đầu: “Không có. Thôi tổng quản lập tức đáp ứng. Có điều nô tỳ nghe người khác nói, Thôi tổng quản xin Lão tướng quân nghỉ vài ngày để ra biên ngoại một chuyến. Chắc mấy ngày nữa sẽ khởi hành, có điều ông ấy lại không hề nhắc nửa chữ với nô tỳ!”.

Hòa Linh biết, chắc chắn là ông ta muốn đi tìm Thôi Ngọc, nghĩ nghĩ một lát, đặt chén thuốc xuống, nói: “Mài mực cho ta!”.

“Vâng!”, từ khi trúng độc, tiểu thư đã thật lâu không viết chữ, Xảo Âm vội vàng đi làm, đợi đến lúc mài mực xong, Hòa Linh mới ngồi xuống bắt đầu viết, không bao lâu liền viết xong, nàng dán kín thư rồi đưa cho Xảo Âm, dặn: “Ngươi giao cái này cho Thôi tổng quản, nói với ông ấy rằng, ta cũng không phải là người keo kiệt, ông ấy đã phóng khoáng đáp ứng thì đây là quà đáp lễ của ta!”.

Xảo Âm tuy khó hiểu, nhưng vẫn nghe theo.

“Nô tỳ đã biết thưa tiểu thư, có cần làm gì nữa không ạ?”

Hòa Linh cười: “Nói với Thôi tổng quản, thuận buồm xuôi gió!”

Xảo Âm lĩnh mệnh rời đi, Xảo Nguyệt khó hiểu, hỏi: “Tiểu thư, người viết thư cho Thôi tổng quản, nếu như ông ta giao cho Tướng quân, vậy thì...”. Nói xong liền lo lắng không thôi.

Khóe môi Hòa Linh khẽ giương lên: “Ta có gì phải sợ chứ! Xảo Nguyệt, ngươi phải tin rằng, ta sẽ không dại gì mà trưng nhược điểm của mình cho bất kỳ kẻ nào thấy được, phàm là tặng vậy thì phải đưa thôi, hơn nữa, ta cũng không sợ. Làm sao ngươi biết ta sẽ không tính toán bước tiếp theo chứ!”.

Xảo Nguyệt vội vàng quỳ xuống: “Nô tỳ đã quá phận!”

“Không sao cả, ta biết ngươi muốn tốt cho ta, nhưng ta không thích người khác nghi ngờ quyết định của mình!”. Hòa Linh đánh giá Xảo Nguyệt. Xảo Âm và Xảo Nguyệt đều tự nàng làm chủ mua trở về, bởi vậy, bọn họ trung thành hơn những người khác nhiều. Nhìn dáng vẻ kia của Xảo Nguyệt, Hòa Linh liền nói: “Ba năm!”

Xảo Nguyệt khó hiểu ngẩng đầu.

“Ba năm, ngươi toàn tâm toàn ý để đổi lấy tiền đồ cho đệ đệ ngươi!”.

Trong nháy mắt Xảo Nguyệt liền hiểu được, nàng ta mở to hai mắt, môi khẽ run run không thể tin nhìn tiểu thư nhà mình, không dám tin mở miệng: “Tiểu, tiểu thư......”

“Ba năm đổi lấy tiền đồ cho đệ đệ ngươi, ta sẽ cho hắn ta một thân phận của một người bình thường rời đi. Còn ngươi, đến lúc ấy, có lẽ cũng biết được nhiều thứ, ta sẽ không để ngươi đi đâu, trừ phi...”, Hòa Linh cười khẽ: “Trừ phi ngươi chết!”.

Xảo Nguyệt kiên định: “Nô tỳ không đi, nô tỳ dù có thế nào cũng không đi, chăm sóc cho tiểu thư cả đời này. Đa tạ tiểu thư, đa tạ tiểu thư! Ta sẽ biểu hiện thật tốt!”. Nàng ta không ngừng dập đầu.

Kỳ thật không có ai biết, mẫu thân Xảo Nguyệt là ngoại thất của một tội thần, có điều còn chưa chờ được Phạm đại nhân đưa về nhà làm thiếp thì người nọ vì dính líu đến một vụ án tham ô mà bị xử trảm. Cả Phạm gia chỉ có nhi tử độc nhất của Phạm đại nhân được mẫu thân Xảo Nguyệt vụng trộm dẫn theo. Còn những người khác đều bị sung quân. Không bao lâu mẫu thân Xảo Nguyệt qua đời, nàng ấy liền dẫn “Đệ đệ” cùng nhau bán mình vào phủ Tướng quân.

“Ta thích thoả thuận giữa hai bên như thế này. Xảo Nguyệt, ngươi đừng khiến ta thất vọng!”. Hòa Linh nhẹ nhàng nói, Xảo Nguyệt vội vàng gật đầu: “Nô tỳ thề, cả đời này sẽ không phản bội lại tiểu thư!”.

Hòa Linh nhếch môi: “Không cần phải nói như thế. Không có gì gọi là cả đời cả!”. Hơn nữa, có lẽ, ta cũng không có cái gọi là cả đời này.

Hòa Linh đứng ở bên cửa sổ, vươn tay mở cửa ra, trăng non đã dần lên cao, nàng thì thào: “Ta là con thỏ thứ năm, nhưng vậy thì sao chứ!”. Cảm xúc yếu ớt cô đơn chỉ trong nháy mắt liền bị kiêu ngạo lấn át.

Hôm sau, Hòa Linh liền biết tin, Xảo Liên bị điều đến Tứ phòng, một tứ đẳng nha hoàn nho nhỏ nên tất nhiên không có ai chú ý đến cả nhưng cũng đủ để cho Hòa Linh vừa lòng. Tối thiểu, điều này cũng đã chứng minh được thành ý của Thôi tổng quản, mà Hòa Linh nàng lại là người rất thích làm giao dịch với những người như thếp.

Hiện tại thứ mà nàng có thể làm tốt nhất đó chính là lấy lực đả lực.

Lúc đến thỉnh an, Hòa Linh vẫn một thân đỏ rực như cũ, tuy biết mọi người không thích mình ăn mặc thế này nhưng chính mình vẫn còn nhỏ, thích mặc cái gì thì mặc cái ấy thôi. Hơn nữa, người khác không thoải mái, thì nàng lại càng vui vẻ!

“Ái chà, Linh nhi mặc bộ này thật là đẹp mắt!”. Nhị phu nhân vốn thấy ai cũng đều khen, đứng giữa châm ngòi, nhưng chẳng lần nào thành công.

Mắt Hòa Linh long lanh vui sướng đáp: “Đẹp mắt không ạ! Nếu vậy, mỗi ngày ta đều mặc y như thế này!”.

Nhị phu nhân:“......”

Lão phu nhân oán hận trừng mắt nhìn Nhị phu nhân một cái, làm bà ta ủy khuất không thôi. Không cần ta nhắc thì chẳng phải ngày nào ngươi cũng mặc bộ váy kia sao! Huyên náo như thế làm gì để cho ta lại bị xem thường.

“Muội muội đẹp như vậy, mặc cái gì cũng đều là dệt hoa trên gấm cả!”. Hòa Ngọc mỉm cười nói.

Lão phu nhân gật đầu, nói thế nào thì nói, những đứa nhỏ của Đại phòng vẫn biết điều nhất. Lễ chúc thọ của Lão tướng quân tất sẽ có rất nhiều khách nhân, bà thầm hạ quyết tâm muốn nhân cơ hội này tìm một mối hôn sự thích hợp cho tôn nữ này. Tất nhiên, nhìn khắp xung quanh, thí sinh tốt nhất chính là công tử Tạ gia, nhưng nhà bọn họ lại thua kém nhà người ta rất nhiều, chỉ có thể dựa vào ưu thế duy nhất là mối quan hệ giữa Trí Tín và công tử Tạ gia. Nhưng mối quan hệ này vốn vô cùng mỏng manh!

“Quá mấy ngày nữa là đến sinh thần của Tổ phụ các cháu, hôm ấy sẽ có không ít khách nhân lui tới, tất cả đều là tiểu thư quan gia, không thể quá mức tùy ý, ta đã phân phó xuống dưới, mời Ti y phường chiều nay đến làm cho mỗi người hai bộ y phục!”. Tầm mắt đảo qua xiêm y đỏ thẫm của Hòa Linh, tiếp tục nói: “Đã là nữ tử phải cao nhã trang trọng mới là thích hợp nhất!”. Trong lời nói ám chỉ rất rõ ràng.

Hòa Linh không hề bị lời của Lão phu nhân ảnh hưởng, còn bật cười ha ha trêu ghẹo: “Nhưng không phải nam nhân đều thích xinh đẹp sao?”

“Phụt!”, Nhị phu nhân vừa uống được miệng trà trực tiếp phun thẳng ra. Vài vị phu nhân khác cũng đều xấu hổ nhìn trời, Lan thị vội lên tiếng trách mắng: “Con nói bậy bạ gì đó!”.

Hòa Linh vô tội nhướng mày: “Con còn nhỏ mà, đồng ngôn vô kỵ! À, mà hôm qua chẳng phải Lục muội muội còn hỏi Đại ca về nam nhân nữa cơ, Đại ca cũng có nói gì đâu!”.

Thật sự là ngây thơ vô cùng, nhưng lời này lập tức lôi được không ít người vào cuộc!

Đại phu nhân vội vàng nói: “Trí Tín này đúng là đọc sách nhiều đến ngây người, lúc về ta phải dạy lại nó mới được, các muội muội còn nhỏ, mặc kệ có thế nào thì thảo luận về nam nhân khác cũng không tốt lắm!”. Bà vừa cười vừa nói, sau đó nhìn về phía Tứ phu nhân.

Tứ phu nhân cũng ôn nhu lên tiếng: “Mẫu thân, thật sự là lỗi của nhi tức, Hòa Tuyết càng lớn thì lại càng càn quấy. Cho dù kia công tử Tạ gia có xuất sắc thế nào cũng không thể hỏi như vậy, có điều Hòa Tuyết mới chín tuổi, sao đã đến tuổi nghị thân được, nha đầu này nhanh mồm nhanh miệng như thế, kỳ thật, đều là vì nghĩ cho các tỷ tỷ thôi!”.

Khéo léo đưa đẩy liền hóa giải được vấn đề. Hòa Linh vốn cũng không cảm thấy chuyện này có thể làm gì được bọn họ. Cũng chỉ vì nhàn rỗi không có việc gì nên mới trêu đùa một chút! Dù sao nán lại đây cũng chẳng có chuyện gì làm, nhấp một ngụm trà, Hòa Linh lại mở miệng: “Trà này thật ngon, so với trong phòng con thì tốt hơn nhiều. Quả thật chẳng muốn đi đâu nữa, chỉ muốn ở lỳ chỗ này của Tổ mẫu uống trà thôi!”.

Nghe thử xem, vốn chuyện này do chính nàng khơi mào, mà hiện tại lại chẳng khác nào người đứng ngoài xem cuộc vui, không khiến cho Đại phu nhân và Tứ phu nhân uất nghẹn mới là lạ. Hòa Tuyết vừa muốn phát hỏa, lập tức bị Tứ phu nhân giữ chặt tay, liền cắn môi, cúi đầu không nói gì nữa.

Hòa Linh làm sao không thấy được động tác nhỏ này của Tứ phu nhân, đừng nói là nàng mà ai ai ở trong phòng này đều nhìn ra. Quả nhiên, Nhị phu nhân lại mở miệng: “Ai cha, thê tử lão Tứ, đang êm đẹp, ngươi siết đứa nhỏ làm gì!”. Đã không biết ăn nói lại tự cho là thông minh, cảm thấy có thể nhìn thấu hết thảy, nhất nhất đều phải nói ra miệng mới được!

Hòa Linh cười sung sướng, bày ra dáng vẻ tiểu nữ nhi ngây thơ: “Đúng đấy, Tứ thẩm, người mau buông tay ra, đừng làm đau Hòa Tuyết muội muội!”.

Hai người phối hợp thật sự ăn ý, chẳng qua là tâm nhãn tiểu nhân, đẩy một cái mà đã ngã ngửa, Hòa Tuyết rốt cuộc cũng chỉ là nữ hài tử chín tuổi, tức giận nghẹn đỏ mặt.

“Hòa Linh, con ít nói đi một hai câu. Sao mà lúc nào cũng thích chen vào thế!”.

Hòa Linh lắc lắc khăn tay, không phục: “Con chỉ muốn tốt cho muội muội thôi mà! Tứ thẩm nặng tay như vậy, lần trước kéo con, thiếu chút nữa gãy cả ngón tay rồi. Không phải con đang lo lắng cho muội ấy sao?”

Phụt! Lại có người phun trà ra!

Lan thị đỏ mặt, mắng: “Con câm miệng cho ta.”

Hòa Linh ủy khuất gật đầu, than thở: “Vốn có lòng tốt thôi mà!”

“Linh nhi đúng là thích bênh vực lẽ phải.”. Một giọng nam hùng hậu đột ngột vọng đến, rèm được xốc lên, từ trong nội thất đi ra, chính là Sở lão gia, Sở tướng quân.