Chương 32: NHÂN CÁCH TRÂN QUÝ.

Nước chảy vô tình, ánh mắt hữu ý...

Lê Tư Thành ánh mắt dán chặt vào suối hồng hào đang tuôn chảy của Vũ Ngọc Anh, nước bọt chảy ra khóe miệng, hắn cứ như một tên quỷ dâm dê đê tiện...

Của nàng thật đặc sắc và tuyệt đẹp, lúc trước hắn đã từng xem nhiều bộ JAV với vô số idol cũng đã thấy qua nhiều khe thịt hồng hào nhưng hiện tại lại tận mắt chứng kiến hàng thật không che, mà còn là hàng của một em hồ ly tinh tươi ngon nữa chứ, đã thế còn quan sát kỹ mồn một nó tuôn trào dòng nước ấm nữa cơ chứ...

Thằng em của hắn vươn cao ngẫn đầu càng thêm dữ dội...

Nếu được đút vào cái khe hồng hào tươi ngon đó thì... sao nhỉ ?

Vũ Ngọc Anh đỏ mặt tía tai vì xấu hổ, cô nàng nhanh chóng kéo quần lên che đi bộ phận nhạy cảm, chiếc ô trắng xuất hiện trên tay nàng...

“Lê Tư Thành hôm nay mày phải chết.” Nàng nghiến răng rồi biến mất...

Lê Tư Thành bình tĩnh vái ông địa vài cái trước khi cất cái dùi cui vào quần, nhưng hiện tượng trên bảo dưới không nghe xuất hiện, cái dùi cui vẫn hiên ngang dựng đứng chìa ra.

Bản đồ vẫn còn thời gian hoạt động...

Bốp ! Bốp ! Bốp !

Băng cước cô nàng tung ra đều được hắn đón đỡ thành công.

“Hồ ly tinh à, ta không cố ý đâu, mắc tiểu quá mới chui vô đây xả lũ, ta không cố ý đồ xấu gì đâu mà.” Hắn giải thích.

Chiếc ô xuất hiện sau lưng hắn, nàng đã hồ hóa, đôi mắt xanh lạnh lùng nhìn hắn.

Nàng liên tục tung cước tung quyền đánh hắn, từng quyền từng cước đều mang theo lực lượng mạnh nhất và cái lạnh thấu xương từ nàng phát ra làm cho ngọn cỏ, cành cây xung quanh đang dần bị băng hóa...

Lê Tư Thành chật vật phòng ngự cản đòn, hắn không dám phản kháng lại, vì có lẽ hắn đã sai.

Nhưng...

Chiêu thức bóp vú long trảo thủ được hắn thi triễn chính xác tuyệt đối...

Mềm mại và rất ấm đó nha...

Đã đặt tay trúng mục tiêu cần trúng mà không bóp bóp thì thằng đó không phải đàn ông...

Tiểu hồ ly càng thêm tức giận, tân này năm lần bảy lượt đều cho nàng ăn thiệt thòi...

Bốp ! Bốp !

Hai quyền tấn công ngay ngực hắn.

Bốp !

Một cước của nàng quật hắn ngã ra đất.

Nàng ngồi lên người hắn, chân dài kẹp sát vào hông hắn, 3 chếc đuôi xanh mượt lắc lư, một tay cầm ô, một tay với các móng vuốt sắt bén đặt lên ngực hắn...

“Ngươi phải trả giá.” Giọng nói của nàng lạnh lùng.

Nhưng mà nàng lại cảm nhận được cái gì đó ấm ấm đang cạ vào mông nàng...

Lê Tư Thành yên lặng, đôi mắt của hắn dán chặt vào đôi mắt xanh dương đầy mê hoặc của nàng.

Hắn nhẹ vươn tay trái đưa lên dung nhan của nàng, từ tốn, nhẹ nhàng đầy ầm thấm, lao đi giọt lệ trên đôi mắt nàng.

“Có hai thứ mà một người đàn ông không được làm. Thứ nhất là từ bỏ giấc mơ, thứ hai chính là không được làm cho một người con gái khóc.” Hắn cất lời chân thành.

“Ngươi tưởng nói ra những lời này ta sẽ tha thứ cho ngươi sao, ngươi lầm rồi, ngươi hôm nay phải chết.” Nàng cất lời.

“Ta không cầu xin sự tha thứ từ nàng, lỗi là do ta, nếu giết ta mà nàng cảm thấy đở hơn thì hãy ra tay đi.” Hắn nhắm mắt, hi vọng tình tiết trong mấy bộ phim drama mà hắn hay xem sẽ đúng như kịch bản.

“Được, đó là ngươi nói.” Nàng cười lên ghê rợn.

Ứ...Tư Thành rùng mình...

Hắn phát hiện cơ thể mình không thể động đậy, toàn bộ cơ thể như cứng đơ lại, gian nan đem ánh mắt mở ra nhìn thẳng vào gương mặt nàng hồ ly.

Vũ Ngọc Anh cũng nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, hắn nhìn thấy chính là đôi mắt lùng như băng, hỉ nộ ái ố không tồn tại trong ánh mắt nàng lúc này.

Hắn rất muốn hỏi có cần phải làm quyết liệt vậy không ? Làm đúng như trong phim đi má ? Bộ quên kịch bản rồi hay gì ?

Nhưng mà, hiện tại hắn không thể mở miệng để nói chuyện.

Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại mang theo hàn băng lạnh lùng đang vuốt ve khắp cơ thể hắn, bàn tay còn lại với móng vuốt sắc nhọn đâm sâu vào chính dây thần kinh của hắn...

Hét lên một tiếng giải tỏa uất ức, bàn tay nàng rút ra khỏi ngực hắn, một cổ máu tươi xì ra, hơi thở của hắn dần yếu đuối, một chưởng được tung ra ngay ngực hắn.

Máu tươi từ hắn phun ra, thấm ướt gương mặt và áo trắng của nàng, nàng không tránh, ánh mắt nàng vẫn chung thủy trên gương mặt của hắn...

Vũ Ngọc Anh đứng lên, cất bước bỏ đi để lại hắn nằm thoi thót trên mặt đất giá lạnh.

Hai mắt hắn mở to quan sát hình bóng nàng...Mĩ nữ với thân hình cao ráo đầy ma mị, mái tóc đen tuyền suôn mượt, 2 chiếc tai hồ ly xinh xinh, 3 chiếc đuôi xanh mềm mại kẽ động... Ánh trăng chiếu rọi lên cơ thể nàng càng làm nàng trở nên ma mị...bóng hình nàng dần khuất xa...

Nhưng hắn đâu nhìn thấy hai hàng lệ rơi trên dung nhan nàng...

Nhắm mắt ngưng thần, hợp linh quyết được hắn điều động, Kim Quang Phần Hỏa nhanh chóng triệt tiêu đi cái lạnh giá của cơ thể...

“Đời không như trong phim đâu bạn ơi.” Hệ thống dội cho hắn một gáo nước lạnh.

“Bớt mơ mộng và bớt trẫu lại thì mày sẽ sống dai hơn chút đó.”

Hắn yên lặng...

Đây là hậu quả mà hắn đáng nhận được, nếu ra tay vừa rồi có thể làm nàng đỡ hơn thì hắn chấp nhận.

Vũ Ngọc Anh quay trở lại chiếc xe của mình, lái xe đi trong ánh mắt vô thần...

Tư Thành nằm trên mặt đất, nhìn ngắm cảnh đêm mông lung, hắn cảm giác được tâm tình của mình dần bình tĩnh hơn.

Trên ngực hắn in sâu bàn tay nhỏ của nàng sát thủ, từng dấu vân tay in rõ ràng trên ngực hắn, chưởng lực cuối cùng nàng sử dụng đế đánh hắn chính là sát chiêu của nàng, chưởng điệp một chưởng có lực lượng của 9 chưởng liên tiếp tấn công vào một nơi, dù có là sắt thép thì dưới một chưởng này cũng dể dàng nát vụn.

Đánh với những kẻ cùng cấp khác chắc chắn chết, nhưng kẻ bị nàng đánh là Lê Tư Thành, cơ thể của hắn không hề bình thường chút nào...

Cơ thể của hắn đã trãi qua quá nhiều lần bị âm ti khí tôi luyện, đến cả An Tư quận chúa còn tự nhận cơ thể của hắn vượt trội hơn nàng rất nhiều...

Mỗi chổ ngón tay đâm vào, kỳ thật cũng có máu tươi, nhưng nó chảy ra chút xíu thôi, mật độ cơ bắp và tế bào của hắn quá nhiều và mạnh mẽ, muốn thật sự đánh chết hắn chỉ với một chưởng thì ít nhất nàng phải là một linh vương hậu kỳ...

Hệ thống thần kinh bị tổn thương bên trong đang được vân lực và dị hỏa khôi phục.

Các tế bào mới dần được sinh ra, vết thương ngay ngực đang dần khép lại.

Vũ Ngọc Anh cứ thế lái xe với tốc độ cao, vòng vòng cả thành phố, nàng không biết phải đi đâu ?

Tâm trạng hổn mang không biết diễn tả như nào...

Tên xấu xa đó có đáng chết hay không ?

Có ! Gương mặt dâm dê, đê tiện lúc đó của hắn rất đáng chết.

Là tình cờ hay cố ý ?

Ai mà biết được hắn ta có ý đồ xấu xa gì kia chứ.

Mình ra tay như vậy có đúng hay không ?

Đúng...đúng lắm, với thể loại hỗn đãn như hắn có chết vài lần cũng đáng.

“Có hai thứ mà một người đàn ông không được làm. Thứ nhất là từ bỏ giấc mơ, thứ hai chính là không được làm cho một người con gái khóc.”

“Ta không cầu xin sự tha thứ từ nàng, lỗi là do ta, nếu giết ta mà nàng cảm thấy đở hơn thì hãy ra tay đi.”

Câu nói của hắn vang vọng trong tâm trí nàng.

Hắn là kẻ đầu tiên gạt đi giọt lệ trên mi mắt nàng.

Phanh gấp xe trên đường phố.

Hắn chấp nhận cái chết để bồi thường cho mình !

Hắn mất cả tương lai phía trước để mình giải tỏa cơn giận !

Hắn đánh đổi 2 điều quan trọng nhất của một thiên tài mới nổi chỉ để bồi thường cho mình !

Còn mình ? Mình mất thứ gì ?

Không !

Đúng. Mình không hề mất thứ gì vào tay hắn cả !

Sáng hôm qua, khi còn trên chiến trường chính hắn đã bất chấp bay đến cứu nàng ra khỏi biển cả đầy lôi đình kia, nếu lúc đó hắn không ra tay thì giờ này nơi nàng ở chính là trên giường bệnh chứ không phải ở đây.

“Bố con điên kia, đường này của mày hay gì ?”

Bọn đàn ông bên ngoài chữi um sùm, bóp còi inh ỏi vì nàng đột nhiên thắng xe dùng lại cản trở dòng xe, cung đường này chỉ có duy nhất một làn xe chạy.

“Ngọc Anh ơi là Ngọc Anh, mày sai rồi.”

Nàng lập tức quay xe, tốc độ gia tăng chạy về lại nơi cầu vượt hoang vắng đó.

“Ngươi cố chịu một chút ta sẽ đến với ngươi liền đây.” Nàng cắn môi, nút màu dỏ được nàng sử dụng.

Nàng hi vọng hắn sẽ còn một hơi thở, nếu còn phr thành chủ sẽ có cách cứu sống hắn.

Nhưng... nhưng vừa nãy chính mình ra 2 đòn có tính sát thương cao nhất... liệu hắn có...

Cầu vượt xuất hiện trước mặt, nhưng hiện giờ nó đã hoang vắng, không một bóng người.

Nàng chạy nhanh vào bụi cỏ đó tìm kiếm hắn.

Nhưng...

Không có gì, nơi đây không hề có hắn. Có chăng vết tích duy nhất mà hắn để lại chính là vết máu trên mặt đất đầy giá lạnh.

“Lê Tư Thành, ngươi ở đâu ?” Nàng hét to kêu gọi.

Nhưng không có âm thanh nào đáp lại...

“Ta sai rồi, là ta không tốt, ngươi mò ra đây coi tên hỗn đãn kia.” Nàng hét to trong tuyệt vọng.

Vẫn không có âm thanh đáp lại.

Nàng lục tung xung quanh hơn tiếng đồng hồ, từng cành cây ngọn cỏ đều được tra sót, nhưng vẫn chỉ tốn công.

Ủ rủ bước ra lại xe, nàng gục đầu vào vô lăng thở dài.

“Có khi nào tụi đua xe này đưa hắn đến bệnh viện không ?” Một ý nghĩ lóe qua.

“Ê cô em, bồ bị bắt hả ?” Một thanh niên gương mặt trãi đời tựa người vào thành xe cô nàng lên tiếng.

“Bị bắt ? Cảnh sát vừa vét qua đây à ?” Nàng lạnh lùng hỏi hắn.

Hắn móc ra điếu thuốc hút, một hơi.

“Cảnh sát vét qua đây và gom vài chục thằng về đồn.” Hắn nhã khói, khàn giọng trả lời.

“Họ có khiêng thằng nào bị thương trong đó về không ?” Nàng hớt hải chỉ tay vào bụi cỏ rậm rạp bên trong, đồng thời ném cho tên thanh niên này vài viên tử linh thạch.

“Người đẹp quả nhiên biết điều, thằng mới lập kỹ luật hôm nay tên Lê Tư..Tư gì ấy.”

“Lê Tư Thành, hắn làm sao.”

“Ừ đúng đúng, Lê Tư Thành, thằng đó không biết nó nhọ hay ngu nữa. Cảnh sát gom một đống, họ dự định về đồn thì nó từ trong đó ló mặt ra, thế là được luôn một vé về đồn.”

“Tụi này trốn từ xa quan sát không khỏi bật cười.” Hắn cười to thỏa mãn.

“Ngươi...ngươi chắc là hắn chứ.” Nàng gằm từng chữ, đồng thời tỏa ra sát khí đe dọa hắn.

“Thằng này đúng không ?” Hắn móc điện thoại ra tải lên bức ảnh hắn và Lê Tư Thành chụp chung kế bên chiếc xe huyền thoại.

“Chính hắn.” Nàng xác nhận.

“Nó là thằng bị gom sau cùng đó.” Hắn xác nhận chắc nịch.

“Cám ơn.” Nàng nhanh chóng lên xe, đạp gas hướng về đồn cảnh sát.

Chỉ trong 10 phút đã đến đồn, nơi đây đang là 2 giờ sáng mà náo nhiệt còn hơn mấy cái bar club.

Trong một góc phòng làm việc nhộn nhịp.

“Mày tên gì ?”

“Lê Tư Thành.”

“Nhiêu tuổi.”

“20.”

Chát !

“Mới tí tuổi đầu đã bày đặt đua đòi đam mê tốc độ.”

“Sở thích thôi mà.”

Chát !

“Đợi vài năm nữa, đủ tuổi rồi vô trường đua thì ai cấm mày.”

“Ủa có trường đua hả ?”

Chát !

“Nguyên cái trường đua to đùng cho mày thể hiện đó, đủ 60 tuổi thằng nào cũng có thể đua.”

“Lâu thế cơ á.”

Chát !

“Đợi vài chục năm để sống với đam mê, còn hiện tại tụi bây, lấy đường trong thành phố tổ chức đua xe trái phép, sảy ra tai nạn thì có phải hại người, hại đời không hả. “

“Tụi bây chết xã hội không tiếc thương thậm chí còn cười vào mặt tụi bây, đời bớt đi tụi trẫu bao giờ cũng vui. Cái không may là tụi bây chết rồi còn báo hại cho người khác, mang đến niềm đau cho người ta, biết bao nhiêu người vì tụi trẫu như bây mà mất mạng hoặc mang thương tật suốt đời không hả ?”

Lê Tư Thành nghiêm túc kiểm điểm lại chính mình, những lời nói của viên sĩ quan này đi sâu vào tiềm thức của hắn.

Chát !

“Á, cháu chưa nói gì mà.”

Chát !

“Ấy, thói quen nghề nghiệp thôi. Tao nói mày hiểu chưa hả nhóc ?”

“Hiểu, hiểu rồi, cháu hứa từ đây không dám đua nữa, đợi đủ tuổi sẽ vô trường đua cho an toàn.”

Chát !

“Sao nữa, cháu nói sai gì hả ?” Tư Thành la ó, nói vậy cũng bị đánh, không biết nói như nào để khỏi bị ăn táng đây.

“Tát cho mày nhớ, lần sao đua mà có chuyện gì thì không biết mày nằm đâu đó nhóc.” Viên sĩ quan nghiêm túc nói chuyện với hắn.

“Cháu, cháu nhớ rồi.” Hắn ôm má thở dài.

“Nhớ thì tốt rồi, mày là dân ở đâu ?”

“Cháu ở Phù Nam Đại Lục, đến đây tham dự Hoa Hợp Chiến.”

“Ừ được rồi, gọi người nhà đi, để họ bảo lãnh mày đi nhóc.” Viên sĩ quan ném cho hắn cái điện thoại.

“Ờ, ờ thật ra thì, cháu không có người nhà, cháu là trẻ mồ côi.” Tư Thành cất lời, lần này hắn nói đúng hoàn cảnh của mình, ở tinh cầu này hắn làm quái gì mà có phụ huynh.

“Hắn cũng là cô nhi sao ?” Vũ Ngọc Anh đến vừa kịp lúc nghe thấy câu nói của hắn.

“Cô nhi à ?” Viên sĩ quan hỏi lại hắn.

“Vâng, cái tên Lê Tư Thành cũng là cháu tự đặt lấy.”

“Đến cả tên cũng do mình tự đặt lấy luôn sao.” Vũ Ngọc Anh đứng sau hắn che miệng, không cho mình phát ra âm thanh.

“Thế mày làm sao mà sống đến tận bây giờ ?” Viên sĩ quan hơi thấp giọng.

“Có gì ăn đó thôi bác. Cháu bất chấp bất cứ cái gì làm được, kiếm tiền được, ăn được cháu đều làm, còn sống là còn phấn đấu, còn sống là còn tất cả.”

“Gió to quá bạn ơi.” Hệ thống chữi đổng lên.

“Im lặng để tao chém.” Hắn quát lên.

“Khiếp ! Gió thổi bay mẹ nó cái liêm sĩ mày rồi.” Hệ thống đáp lại rồi lặng luôn.

“Ngoài đua xe ra, mày làm cái gì giỏi nhất ?” Viên sĩ quan khoanh tay trước ngực.

“Bất cứ thứ gì, từ sửa chữa, thiết kế, chiêm tinh, giả kim cháu đều làm được.” Hắn cất lời chắc nịch.

Mi mắt viên sĩ quan giật giật, thông tin về thằng này vừa được truyền thẳng đến điện thoại ông ta, dòng xuất thân chỉ để 4 chữ Phù Nam Đại Lục, phụ huynh không rõ, và nổi bật nhất chính là chiến tích của hắn, 2 lần đánh nát sân đấu...

Nhưng mà nghe hắn liệt kê đống trên kia ông không khỏi bất ngờ.

“Đêm nay mày cứ nghĩ lại đây, ngày mai cầm cái này đến trung tâm giã kim hội mà tìm việc.” Viên sĩ quan đưa cho hắn một lệnh bài bằng bạc.

“70% đồng đen, 18% than chì cấp 3 và 12% bạc tinh luyện cấp 3.” Hắn lập lại lời hệ thống vừa cung cấp, như sự chứng minh về trình độ của hắn đối với viên sĩ quan trước mặt.

Hắn kính trọng nhân cách ông ta, tuy có hơi thô lỗ nhưng ông ấy là một sĩ quan tốt.

“Thằng này được.” Ông ta thầm nghĩ, vừa mới cầm qua lệnh bài đã biết được thành phần, đúng là dân lão luyện trong nghề.

Nên biết mỗi một lệnh bài ở mỗi hiệp hội mỗi thành trì sẽ khác nhau về công thức và cả thành phần, duy chỉ có khối lượng và kiểu dáng là không đổi.

Chát !

“Tới nộp phạt đi rồi tìm chổ nghĩ ngơi, ở đó mà thể hiện. Đáng lẽ mày phải bị tạm giam cả tuần đó thằng nhóc.” Viên sĩ quan đứng dậy.

“Tên này là bạn của ta, ta sẽ bảo lãnh hắn.” Vũ Ngọc Anh lên tiếng, đồng thời trưng ra lệnh bài của phủ thành chủ.

“Ngọc Anh tiểu thư.” Viên sĩ quan tròn mắt.

“Là cô.” Tư Thành quay lại đối diện với Ngọc Anh, hắn cố làm ra vẻ ngạc nhiên nhất có thể.

Tên này đã biết sự diện của nàng, những lời vừa rồi hắn không nói cho viên sĩ quan mà là nói cho nàng nghe.

“Ngươi muốn ở đây đêm nay hay vô viện nằm.” Giọng nói của nàng ấm áp lạ thường, có chút lo lắng cho hắn.

“Ở đây đi, bên ngoài lạnh lắm.” Hắn tròn mắt nhìn nàng.

“Phiền bác sắp xếp cho chúng tôi một phòng nghĩ và mời một y sư đến.” Nàng hướng viên sĩ quan cất lời.

“Được được, tôi sẽ đi sắp xếp ngay thưa tiểu thư.”

“Ngọc Anh tiểu thư của chúng ta cũng quyền lực lắm nhỉ.” Hắn trêu chọc nàng.

“Ngươi bớt nói lại một chút xíu đi.” Nàng ném cho hắn chai nước ấm.

Hắn tu một hơi cạn cả chai.

“Phòng đã chuẩn bị xong thưa tiểu thư, y sư nữa tiếng sau sẽ có mặt.” Một viên cảnh sát trẻ đứng nghiêm trang báo cáo với nàng.

“Dẫn đường.” Nàng gật đầu với viên cảnh sát.

Trong sự bất ngờ của mọi người, Ngọc Anh tiểu thư lạnh lùng thường ngày lại nắm tay diều từng bước một thằng trẫu ham mê tốc độ...

Nhiều tên sĩ quan trẻ hâm mộ nàng tức muốn sì khói, thằng quỷ đó là ai mà lại có diễm phúc như vậy kia chứ ?

Vừa vòa phòng, nàng khóa cửa ngay,mang hắn nằm ngã lên giường.

“Bớ người ta hiếp dâm.” Lê Tư Thành la cho có khi được nàng hồ ly cỡi áo.

“Ngươi còn la cái nữa thì cả đời này đừng mong nói được dù chỉ một lời.” Nàng nghiến răng ném cho hắn ánh mắt viên đạn.

Nàng tỉ mỉ quan sát vùng ngực của hắn, chỉ thấy dấu vết bàn tay nàng còn rất in rất mờ nhạt.

Bên mạn sườn phải, vết thương mà bàn tay nàng đâm vào giờ chỉ còn lại là vết xước nhỏ.

“Có đau không ?” Nàng thử chạm vào vết thương ngay ngực.

“Á, đau, đau lắm ấy nhè nhẹ thôi hồ linh tinh.” Hắn giả vờ hét lên.

“Xin lỗi, ta không cố ý.” Nàng vội rụt tay lại, ánh mắt nhìn hắn đã không còn lạnh lùng mà nhiều hơn là sự ấm áp cùng quan tâm.

“Có tiến bộ.” Hệ thống cất lời.

“Ngu một lần thôi, lần hai anh mày tự biết diễn. Nhá !” Hắn đắc ý.

“Còn nước ấm không ?” Hắn hỏi nàng.

“Còn còn, đây của ngươi !” Nàng vội lấy ra một chai nước ấm nữa đưa cho hắn.

Tư Thành lấy ra một cái khăn tay đổ nước ấm lên khăn.

“Để ta giúp ngươi lao người.” Nàng lên tiếng, như muốn hối lỗi.

Hắn bất ngờ, nhẹ nhàng chạm khăn lên dung nhan nàng...

Tư Thành tỉ mỉ từng chút, từng chút một lao từng vết máu khô trên gương mặt nàng.

Nàng lạc nhịp trước động tác của hắn.

Nếu như Tuệ Nghi của hắn với nét đẹp trong veo không nhiễm bụi trần, nàng là thiên sứ thánh thiện.

Còn Vũ Ngọc Anh lại sở hữu nét đẹp băng giá lạnh lùng hiếm có,nàng như một ngọn lửa mãnh liệt được một lớp băng hàn bao phủ...nàng cần một ai đó để phá băng giải phóng cho ngọn lửa bên trong nàng.

“Xong, như vầy được hơn nà.” Hắn ngắm nhìn nàng sau khi đã lao xong vết máu.

“Cám ơn.” Nàng xoay người tránh khỏi ánh mắt của hắn hắn.

Nếu còn đối diện với ánh mắt của hắn nữa, nàng sợ...nàng không làm chủ được bản thân.

“Hề hề, sắp được ăn thịt cáo rồi.” Hắn nói với hệ thống.

“Ăn vụn phải biết lau miệng cho kỹ nha con, đừng để sư tử kia phát hiện ra.” Hệ thống cảnh báo về mối nguy hiểm mang tên Tuệ Nghi cho hắn.

“Có ai đó đã cứu ngươi phải không. Lúc đó ta đã cắt đi dây thần kinh của ngươi.” Nàng cất lời phá vỡ sự yên tĩnh.

“Là công pháp ta tu luyện có thể tự chữa thương và phục hồi cơ thể. Hơn nữa ta là một vũ sư 31 cấp.” Hắn trả lời nàng thật lòng.

“Vũ sư 31 cấp sau, cách đây 1 tháng ta có nhiệm vụ phải thủ tiêu một tên vũ sư 42 cấp và ta hạ hắn chỉ với một đòn.” Nàng vừa nói vừa tung quyền và cây cột trước mặt.

Cây cột thành những hạt bụi nhỏ.

“Ực....tui nói thật á.” Mồ hôi lạnh lan tỏa khắp người hắn.

“Má ơi, sao đụng đến nhỏ nào cũng toàn là thú dữ không vầy nè.” Hắn than thở.

“Ngươi có hận ta không.” Nàng lên tiếng.

“Hận gì đây tiểu thư ? Lỗi là ở ta mà.”

“Xin lỗi lúc đó ta quá nóng giận.” Nàng từ tốn thốt ra.

“Giờ thì ta không sao rồi, nàng không cần phải dằn vặt bản thân mình.”

Hắn tiến lại ôm nàng từ phía sau bằng cả hai tay.

Ôm chặt quá thì sợ nàng đau mà ôm nhẹ quá thì lại sợ nàng chạy mất thôi thì bao nàng lại cho khỏi chạy...

Vũ Ngọc Anh không cất lời, cũng không đẩy hắn ra, cứ đứng đó cho hắn ôm.

“Ngọc Anh tỷ, muội đến rồi.”

Âm thanh Tuyết Nữ bên ngoài vọng vào, đánh thức cả hai.

“Ngươi nằm lại xuống giường đi.” Nàng liếc xéo hắn, đồng thời tiến ra mở cửa phòng.

“Chị bị thương sau, vừa nghe thông tin chị cần y sư ở đây em lập tức đến liền.” Tuyết Nữ vừa vào phòng đã hỏi thăm nàng.

“Không phải chị, mà là hắn.” Ngọc Anh chỉ vào gia hỏa đang ngồi trên giường.

“Là ngươi.” Tuyết Nữ chưng hững khi chứng kiến tên Tư Thành đang vảy tay chào nàng.