Ánh bình minh chiếu sáng rọi nơi hừng đông, từng đàn chim rời tổ cất cánh khám phá bầu trời.
Ngày mới đã đến.
Nơi ngọn đồi vắng người, đôi tình nhân ngắm nhìn quan cảnh bên dưới.
Nàng tựa đầu vao bờ vai rắn chắc của hắn, tay đan lấy tay không rời, bình yên...hạnh phúc...ấm áp... muôn vàn xúc cảm tràn ngập trong tim.
Hắn mong ước thời gian có thể đừng trôi quá nhanh được không ?
Hắn trong cơn say tình, thưởng thức dư vị ngọt ngào ấm cúng nàng mang đến, cảm xúc trào dâng ngất ngay.
Đây chính là Yêu sao ?
Có những thứ thuộc về cảm xúc, rất lạ lùng, chỉ là phải đúng thời điểm, đúng người thì mới được hiển hiện...
Trong tình yêu, ngươi yêu một người, thích một người, làm bạn với một người,..., tất cả đều phải đúng lúc đúng thời điểm.
Trên thế gian này , thứ khó đoán nhất không phải là một mật mã bí ẩn nào, mà chính là xúc cảm của mỗi cá nhân.
Yêu, là một xúc cảm càng bí ẩn hơn...
“Chúng ta đi thôi, đi tiếp trên con đường chinh phục thế giới của anh.” Nàng cất lời.
“Phải, chúng ta vẫn còn một con đường dài để chinh phục, em nguyện ý theo anh đến cùng chứ ?” Hắn ôm chặt nàng không rời.
“Chỉ cần anh không buông tay em.” Nàng mĩm cười với hắn.
Nàng đứng dậy, giơ tay mĩm cười muốn kéo hắn dậy.
Ánh dương rọi chiếu lên nàng, nàng càng lung linh.
Nàng là thiên sứ giáng trần.
Mà nhắc mới nhớ, ở thế giới này có thiên sứ không ta ?
Cả hai nắm chặt tay nhau, bước cùng bước trở lại thành phố.
Một trận ác chiến đang đợi bọn họ.
Khánh Dư và Minh Duệ đã đứng đợi bọn hắn tại cổng bắc.
“Hôm nay là trận đấu quan trọng của tụi mình, thua thì tất cả giải táng.” Minh Duệ nhí nhảnh.
“Hôm qua tụi mình thua à ?” Tư Thành ngơ ngác.
“Tụi này được ra sân trước, ai biết trong đó sảy ra chuyện gì.” Khánh Dư.
“Ta bị tên hoàng sắc kia đánh bị thương còn hắn thì bất tỉnh.” Tuệ nGhi lên tiếng.
“Ư ư, một mình nó cân 4 đứa tụi mình.” Minh Duệ thở dài, thằng đệ này của nàng quá bá đạo rồi.
“Đó là chuyện hôm qua thôi, nếu giờ gặp lại tao sẽ không thua nó đâu.” Tư Thành chiến ý ngập tràn.
“Lên thôi dù đối thủ là ai chúng ta nhất định phải chiến thắng.” Khánh Dư hướng đồng đội thôi thôi thúc chiến ý.
Sân đấu số 9.
Khán giả đã lấp kín các khán đài không còn một chổ trống.
Bọn họ đến đây để cổ vũ cho đội Tuyết Tẩu do con giai thành chủ Trà Lân dẫn đầu, đội nhà nên được cổ vũ là đương nhiên.
Nhưng mà trận đấu này phải gọi là có sức hút rất lớn, vì cả 2 đội đều bằng điểm nhau, đội nào thắng được đi tiếp.
“Mày đoán xem, thằng đó có phá sân thêm lần nữa không ?”
“Tao cá luôn cái quần tà lõn thằng đó sẽ phá nát thêm cái sân này.”
“Tao hi vọng thiếu chủ có thể đi tiếp, nếu thua thì Trà Lân chúng ta hết đội rồi.”
“Dám cá Hỏa Dực sẽ đi tiếp, đội nó có con nhỏ xinh xinh dùng dị lôi đẹp ghê ý.”
“...”
Trong góc khán đài...
“Ngươi không thi đấu à ?” An Tư cất lời.
“2 trận nữa sẽ tới lượt con thi đấu.” Trần Nhật Duật lễ phép đáp lời.
“Ngươi đánh giá sau về trận này ?” Lê Sát Long ngiếng răng, ông ta vẫn còn đang khá tức tối. Con gái rượu bị nó đánh tang nát đời hoa, đã thế còn mất 10 vạn long tranh ngọc vào tay nữ nhân xấu tính kia.
“Theo cháu thì sẽ rất khó cho tỷ tỷ, đội Tuyết Tẩu rất mạnh và đặc biệt họ vẫn còn ẩn giấu sức mạnh.” Hắn nghiêm túc phân tích, đối phương có 4 nhưng chỉ có 3 người thể hiện sức mạnh, cô gái chân dài mặt xinh kia không thể hiện gì.
“Minh Duệ vẫn cò chưa làm chủ được Tử Ngục Minh Lôi hoàn toàn.” Lê Sát Long nghiêm mặt.
“Ngươi cho con bé hấp thu thứ đó có quá sớm không đó hả, dẫu biết con bé là thiên tài nhưng mà có lẻ hơi sớm.” An Tư nghiêm túc hướng hắn hỏi thăm.
“Tử Ngục Minh Lôi này phù hợp gần như hoàn toàn với con bé nhưng mà nó vẫn phát triễn chưa đủ.”
“Con bé thừa hưởng năng lực đặc thù của Phương tỷ sao ?”
“Đúng vậy, huyết thống của ta và năng lực cô ấy.” Ánh mắt Lê Sát Long ẩm ướt nhớ về người thê tử quá cố.
“Trận đấu tiếp theo giữa Hỏa Dực Chiến Đội và Tuyết Tẩu.” Gã mc hô vang , khán giả vỗ tay chào đón họ.
“Lên thôi.” Lê Hoàn dẫn đầu Tuyết Tẩu tiến về sân đấu.
“Hỏa Dực tiến lên nào, trận này chúng ta sẽ thắng.” Lê Tư Thành chiến ý bừng bừng dẫn đội tiến lên.
Hôm nay nhất định phải đánh một trận ra trò, vừa đột phá linh tá, lại còn có hàng ngon và hơn hết là hắn muốn sát cánh cùng đồng đội, nhìn thấy đồng đội chiến đấu gần cả tuần làm hắn ngứa ngáy khắp cả người.
À còn chuyện quan trọng nhất là hắn còn sống, hắn vẫn còn sống để chiến đấu, còn sống để chinh phục thế giới này, còn sống là còn tất cả...
Sân thi đấu là đại dương, một hòn đảo nhỏ được bao bọc bởi biển xanh xung quanh, sóng vỗ ầm vang lên những bờ cát mịn. 2 cây cầu được nối liền ra đến đảo để các thí sinh lên đảo.
Hỏa Dực mang theo hỏa chí ngút ngàn.
Tuyết Tẩu là sự băng giá sắc bén.
“Trận đấu bắt đầu.” Trọng tài hô to, hỏa chí và băng giá chính thức đối đầu.
2 cây cầu lập tức nát vụn cắt đức đường về.
“Hừ, hôm nay tụi tao khô máu với chúng mày.” 2 vị lam sắc pháp sư xuất hiện ở rìa sân đấu để vận hành pháp trận bảo vệ sân.
Phạm Cự Lạng hành động đầu tiên, hắn cất cao đôi cánh bay lên thiên không quan sát tình hình, nhiệm vụ của hắn là quấy rối và không chiến.
“Đại Hàn Vô Tuyết.” Lê Hoàn cùng Tuyết Nữ hét lên.
Vòng tròn cam sắc chiếu sáng dưới chân cô nàng, Lê Hoàn cũng rót băng linh lực của mình vào vòng tròn cam sắc...
Nhiệt độ sân đấu nhanh chóng hạ xuống đột ngột, mặt nước dần đóng băng, các con sóng ngừng vỗ, hòn đảo cũng đang bị băng hóa.
Tuệ Nghi cùng Khánh Dư nổi lửa lên ngăn chặn băng giá tiến đến tấn công họ.
Tử Lôi bao phủ lấy Minh Duệ sưỡi ấm cho cô nàng giữa giá lạnh xung quanh.
“Tử Đằng Đột Thứ Trận.” Tuệ Nghi triệu hồi những dây tử đằng rắn chắc đâm xuyên mặt băng tràn lan xung quanh họ.
“Là cô ta phải không, để tỷ chăm sóc nàng.” Cô gái chân dài mặt xinh ngất ngay với một xiêm y trắng tinh, tay cầm ô, mở lời mị hoặc.
“Phiền tỷ vậy.” Lê Hoàn hướng nàng gật đầu, hắn đã rút Tuyết Tẩu ra khỏi ngực, trận này phải dùng hết tất cả mọi thứ thôi.
“Vũ Nhận Bạo Phong.” Phạm Cự Lạng cất cao đôi cánh kêu gọi vòi rồng khủng khếp.
“Bạo Phong Tuyết.” Tuyết Nữ xuất chiêu phối hợp, hoa tuyết xuất hiện quanh nàng.
Vòi rồi kết hợp với băng tuyết hình thành một vòi rồng băng giá đầy khủng khiếp.
Minh Duệ cùng Khánh Dư nhìn nhau gật đầu.
‘Đại Hỏa Xà.” Khánh Dư xuất kiếm.
“Lôi Long Uy Mảnh.” Minh Duệ tung quyền.
Hỏa xà và lôi long cùng nhau uốn lượn lấy khí thế bá đạo tấn công vòi rồng băng giá.
Lê Tư Thành đứng trước Tuệ Nghi, hắn vận dụng hồn lực quan sát nhất cử nhất động đối phương và vân lực không ngừng vận chuyển trong cơ thể hắn.
BÙM !
Ba đòn tấn công va chạm nhau, chúng nó triệt tiêu nhau, sương mù tỏa ra mịt mù che phủ sân đấu...
Khánh Dư cùng Minh Duệ xông phá xương mù lao lên...
“Thời cơ đây rồi.” Phạm Cự Lạng từ trên cao quan sát rõ đối phương, hắn vỗ cánh lao xuống tấn công.
Cô gái sau lưng Lê Hoàn nở một nụ cười ma mị rồi biến mất.
“Cương Thiết Chi Thủ.” Phạm Cự Lạng hét lên.
“Tử Đằng Xung Kích.” Tuệ Nghi điều kiển dây leo tử đằng phong lên tấn công đối phương.
ẦM ! BỐP !
“Cái gì ?” Nấm đấm Phạm Cự Lạng lại va chạm với tử đằng cứng cáp của Tuệ Nghi, kẻ hắn muốn đối đầu chính là tên Lê Tư Thành kia kìa.
Nhưng tạm bỏ qua chuyện này, bởi vì đang có vô số dây tử đằng xuất hiện tấn công hắn.
4 mắt chạm nhau...
Lê Tư Thành với đôi mắt nóng rực khao khát chiến đấu va chạm với ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy quyến rũ của Vũ Ngọc Anh.
Va chạm đầu tiên hắn thành công cản phá 1 băng cước của nàng.
Chân dài vừa chạm mặt băng trơn trượt, nàng liền biến mất...
Không phải nàng biến mất, chỉ do nàng di chuyển quá nhanh, những kẻ cùng cấp độ sẽ không thể nào bắt được thân ảnh của nàng.
Nàng là một sát thủ.
Ngọc Anh di chuyển vòng quanh với mục đích là tìm cơ hội tấn công Tuệ Nghi, nhất định phải loại cô nàng này khỏi cuộc chiến càng nhanh càng tốt.
Nhưng mà xui cho nàng, khi thằng phá hoại Lê Tư Thành đã bắt lấy từng vị trí của nàng.
BỐP ! BỐP ! BỐP !
Băng cước của nàng liên tục bị thằng này bắt lấy và phá giải thế công của nàng.
4 ánh mắt bắt lấy nhau liên tục không dức.
“Thú vị, để xem ngươi theo ta được bao lâu.” Nàng khẽ khuếch môi.
Bên này sân đấu, Lê Hoàn thi triễn Sương Thiên Kiếm Pháp dưới sự phụ trợ của Tuyết Nữ , hắn giao chiến với Mình Duệ đầy táo bạo và Khánh Dư mạnh mẽ.
Lửa, băng và tử lôi liên tục phóng thích ra xung quanh rất đẹp mắt...
Phạm Cự Lạng quần áo tơi tả, chậc vật lắm mới thoát khỏi trận pháp của Tuệ Nghi.
“Phong Đao.” Hắn quyết định quay lại tấn công Minh Duệ phụ giúp Lê Hoàn.
ẦM ẦM ẦM...
Những dây leo tử đằng rắn chắc xuyên thủng mặt băng bao vây lấy Tuyết Nữ.
“Không ổn.” Lê Hoàn hét lên, hánh nhanh chóng lui về bên cạnh cô nàng.
“Thức thứ 2 : Hàn Băng Bình Phạt.” Chân phải làm trụ, hắn vừa xoay vòng vừa tung kiếm ra xung quanh nhanh chóng chém nát rụi tử đằng.
“Băng Kiếm.” Tuyết Nhi kết ấn triệu hồi những thanh kiếm từ mặt băng phóng lên tấn công đối phương.
“Quấn Quanh, Đột Kích.” Tuệ Nghi đáp trả.
Dây leo tử đằng đan lại với nhau càng thêm rắn chắc, nó nhẹ nhàng phá nát băng kiếm.
Bốp...Bốp...Bốp...
Tư Thành liên tục bem nhau với Vũ Ngọc Anh, chỉ với tay trái hắn liên tục theo sát nàng.
Bốp !
Tư Thành bất ngờ đánh trúng ngực cô nàng.
Nhưng chuyện kỳ dị lại sảy ra, cô nàng từ từ nức vỡ, duy chỉ có đôi mắt xanh thẵm lạnh lùng trân trân nhìn hắn...
“Đôi mắt đẹp quá.” Hắn bất giác thốt lên.
Khánh Dư thừa thế đối phương thoái lui hắn lao lên dũng mãnh.
Nhưng...
Một chiếc ô trắng với hoa văn hoa anh đào xuất hiện trước mặt hắn...
Vũ Ngọc Anh cũng xuất hiện, nàng thánh thoát, đôi mắt sắt bén lạnh lùng nhìn hắn, đôi tai hồ ly mau trắng dể thương lắc lư, phía sau nàng là 3 chiếc đuôi cáo xanh dương vũ động.
Bốp !
Một băng cước đá ngang hông hắn.
Trần Khánh Dư thoái lui vài bước ra sau.
Chiếc ô lại xuất hiên trước mặt hắn, hắn lập tức tung hỏa kiếm đánh vào cái ô đó.
Bốp !
Vũ Ngọc Anh từ sau lưng lại tung ra thêm 1 cước đánh bay hắn.
“Khánh Dư.” Minh Duệ hét lên, định lao đến nhưng lại bị Phạm Cự Lạng chặn đầu tung đao.
Tuệ Nghi không quan tâm hắn, nàng đang điều kiển tử đằng liên tục tấn công cặp đôi Lê Hoàn và Tuyết Nữ.
Tuyết Nữ sắc mặt dần trắng bệch, nàng chỉ là cam sắc pháp sư nhưng đối thủ của nàng là một hoàng sắc.
Lê Tư Thành chạy đến ứng cứu Khánh Dư.
Trần Khánh Dư lồm cồm bò dậy thì cái ô trắng lại xuất hiện trước mặt hắn.
“Đừng có giỡn mặt tao.” Hắn gầm lên, hỏa chưởng được ngưng tụ...
Lê Tư Thành nhìn thấy Vũ Ngọc Anh xuất hiện trước mặt Khánh Dư, cô ta đang định tung thêm một băng cước.
Hắn lao lên lập tức tung phong quyền tấn công nàng từ sau lưng.
Khánh Dư với hỏa quyền tung ra tấn công.
ẦM !
Khánh Dư mồm máu bí Tư Thành đánh bay.
Hỏa chưởng của Khánh Dư đánh ngay ngực Tư Thành nhưng hỏa chưởng lại bị hắn hấp thu, không mấy tác dụng.
Ngỡ ngàng...
Tất cả mọi người câm lặng trước một màng này.
Tư Thành vừa giúp đồng đội một vé rời sân...
“Sương Hoa Hàn Băng Trãm.” Lê Hoàn chém Tuyết Tẩu về phía trước 1 đòn cực mạnh, đường kiếm hình thành quả cầu băng giá, trên quỷ đạo nó di chuyển tử đằng đều triệt để bị hủy diệt, nó cứ thế lao đến.
Vũ Ngọc Anh xuất hiện sau lưng Tư Thành, một băng chưỡng đánh vào ngực hắn.
Lê Tư Thành bừng tĩnh, hắn kịp lúc nhìn thấy băng cầu lao đến chổ Tuệ Nghi, không suy nghĩ nhiều, hắn lập tức lao đến lấy thân mình đỡ khối băng cầu kia.
“Tư Thành.” Tuệ Nghi reo lên, nhưng xung quanh nàng đột nhiên hình thành 4 bức tường băng, chúng lập tức ép lại hình thành quách băng bao phủ nàng bên trong.
Tuyết Nữ gục xuống, nàng đã dùng hết sức lực để thi triễn chiêu thức vừa rồi.
“Em làm tốt lắm.” Lê Hoàn thở hổn hển an ủi nàng, hắn lại cầm Tuyết Tẩu lao lên.
Cô nàng được mang ra sân đấu nghĩ ngơi.
Lê Tư Thành bị ăn ngay quả băng cầu, toàn bộ cơ thể hắn đều bị hóa băng.
“Khốn kiếp, Lạc Lôi.” Minh Duệ tức giận đùng đùng phóng lôi xung quanh hòng giật chết tên chết tên chó trời Phạm Cự Lạng.
Nhưng đúng với tên gọi của nó, “Lạc Lôi”, không một tia trúng đích.
Phạm Cự Lạng tung cánh lạng lách đánh võng lâu lâu lại tung phong đao chém tới.
Nhưng rồi, một chiếc ô trắng xuất hiên trước mắt cô nàng...
“Băng Sương Tuyết Hàn.” Cả Lê Hoàn cùng Vũ Ngọc Anh cùng tung chiêu.
Hai băng chưởng một ngay lưng, một tại ngực đánh trúng Minh Duệ.
Cô nàng ngay lập tức bị hóa băng...
“Xong rồi, đội thiếu chủ thắng rồi.”
“Đẹp mắt lắm, thế mới là chiến lực của thiên tài Trà Lân chúng ta chứ.”
“Hỏa Dực rất tốt, nhưng Tuyết Tẩu rất tiếc.”
Khán giả nhao nhao vỗ tay, chúc mừng cho Tuyết Tẩu, một trận đấu rất đẹp mắt.
“Con quái vật bây giờ mới thức giấc đây.” An Tư cất lời, nàng cảm nhận được thứ đó từ tên kia.
Tõm...Tõm...Tõm...
Quách băng dần dần tan chảy, hình ảnh Tuệ Nghi đằng đằng sát khí, hỏa diễm quanh thân nàng tuôn trào rực rỡ.
Răng rắc...Rắc ! Rắc ! Đâu đó còn có tiếng long ngâm...
Xoảng !
Băng vỡ thành mãnh vụn, Minh Duệ bước ra với tầng tầng sát khí, Tử Ngục Minh lôi bao phủ lấy cơ thể nàng.
“Con hồ ly vừa rồi dùng đến Yêu Tản nên mày và thằng kia vừa trúng liền quay ra đập nhau.” Hệ thống giải thích cho hắn.
“Nhỏ đó chọc giận tao rồi đó.” Tư Thành nghiến răng.
Ngọn lửa trong hắn bừng cháy.
Kim Quang Phần Hỏa được gọi ra thiêu đốt lớp băng bap phủ cơ thể hắn.
“Ớ...Ơ...Ơ...” Trần Nhật Duật gương mặt ngơ ngác, liên tục dụi mắt, hắn đang nhìn thấy cái quái gì vầy nè ?
Thằng quỷ kia đang dùng Kim Quang Phần Hỏa của hắn đó.
“Cô út ơi, nó thó hàng của con kìa.” Hắn chuyển sang khóc lóc mách phụ huynh.
“Hắn có thể hấp thụ cả thuộc tính của kẻ khác làm của mình sau ? Nhưng, nhưng mà sao có thể như thế được hắn...hắn chỉ là linh tá. ” An Tư cũng ngơ ngác, đây là đầu nàng chứng kiến một tên không có thần cách làm được điều này.
Sắc mặt Lê Sát Long cũng quái dị không kém.
Đám trên sân cũng mắt chữ O mồm chứ A trước màn thể hiện này của Lê Tư Thành.
“Thằng này cũng có dị hỏa như thằng kia sao ?” Lê Hoàn bất ngờ.
“Thằng này còn quái thú hơn thằng kia.” Minh Duệ lắc đầu ngao ngán.
Tuệ Nghi hướng ánh mắt về hắn, bắt gặp được tín hiệu của hắn, nàng lập tức kết ấn.
“Hỏa Cuộn Triều Dương.” Biển lửa lập tức được hình thành và mở rộng, băng bắt đầu tan chảy...
“Chuyển đổi Hỏa Dực.” Tư Thành ra lệnh, hồn lực vận chuyển, từ sau lưng hắn, đôi cánh to lớn Khế Vũ được hình thành, đôi cánh được bao phủ bên ngoài bởi dị hỏa.
Cất cánh tung bay lên bầu trời, lửa mà Tuệ Nghi vừa đốt được hắn hấp thu một chút, hắn như mũi tên lửa.
“Mày chỉ có 5 phút để duy trì trạng thái chiến đấu này.” Hệ thống lên tiếng cảnh báo.
“5 phút đủ rồi. Tao muốn thử sức mạnh thứ này nữa.”
Sau khi đột phá linh tá và nhớ lại những cách thằng kia chiến đấu, thông qua linh hồn to lớn của mình hắn đã chuyển hóa sức mạnh của Khế Vũ thành đôi cánh thay vì đôi vuốt, nhưng chỉ mới lần đầu sử dụng nên chưa hoàn toàn bộc phát hết thực lực.
Minh Duệ lao lên đối kháng với Lê Hoàn.
Vũ Ngọc Anh thừa cơ hội tấn công Tuệ Nghi.
Phạm Cự Lạng tung đao lao đến đấu với hắn, ngươi chỉ có tay không phải không ? Tao có đao nà.
XOẢNG...ẦM !
Mặt Phạm Cự Lạng chạm với mặt sân...
Đôi phong đao của Phạm Cự Lạng bị đánh nát, còn hắn thì bị đánh bay rớt xuống mặt sân.
Tư Thành chỉ với một hữu quyền khủng khiếp đã loại đối thủ khỏi cuộc chơi.
“Tay phải của hắn không phải đã bị nát rồi sao ? Sao lại có thể tung đòn khủng khiếp như thế.” Lê Sát Long lại ngơ ngác.
An Tư yên lặng cảm nhận những dao động thần lực của nàng bên trong cơ thể tên kia.
“Thần lực của bổn tọa cũng bị nó thó thì dăm ba cái dị hỏa có là gì.”
Âm ti khí hòa nhập cùng thần lực của An Tư mà hắn thó được đã tìm được vị trí cư trú thích hợp nhất của nó, chính là cánh tay phải đã bị phế của hắn.
Nó đã thi hóa cánh tay đó, giờ thì tay phải của hắn còn rẵn chắc, sức mạnh khủng khiếp hơn trước và đặc biệt là hắn có thể điều kiển nó nhưng nó không hề mang đến bất cứ cảm giác gì cho hắn.
Vũ Ngọc Anh những tưởng dể dàng tiếp cận và hạ gục Tuệ Nghi, nhưng cô nàng đã sai.
Tuệ Nghi đứng yên nơi đó, điều khiển lửa và dây tử đằng tấn công cô nàng cáo liên tục.
Mỗi bước di chuyển của nàng ta đều bị Tuệ Nghi bắt lấy, bởi bên dưới mặt sân là một lớp cây trinh nữ, loài cây rất ngạy cảm với chấn động dù là nhỏ nhất, chính thế nên không cần nhìn, chỉ cần cảm nhận.
Nhưng Vũ Ngọc Anh thân thủ không phải hạng tầm thường, nàng ta di chuyển lạng lách, tung người né tránh, có đôi lúc phản công đối thủ.
Biển lửa đang dần dần rã băng...
KENG...KENG...
Minh Duệ chiến ý bừng bừng liên tục đánh lui Lê Hoàn, sức mạnh của tử lôi phá vỡ băng giá nhanh chóng.
“Lung Nguyệt Tuyết Hoa Trãm.” Tuyết Tẩu một màu đỏ chói rực sáng, Lê Hoàn phóng đến khi thế, ánh mắt hắn đỏ ngầu nhưng mang theo sự lạnh lùng vô tận.
Tư Thành từ trên cao lao thẳng xuống.
“Minh Duệ để tao lo.”
Minh Duệ hiểu ý thoái lui, trở lại hổ trợ Tuệ Nghi.
ẦM !
Đường kiếm của Lê Hoàn bị cánh tay phải của Tư Thành bắt lấy không buông.
“Băng Chưởng.” Lê Hoàn tung chưởng.
ẦM !
Băng chưỡng vỡ nát, Lê Hoàn phun ra một ngụm máu.
Nấm đấm của Tư Thành dùng chính là dị hỏa, Lê Hoàn lại 1 lần nữa ăn thiệt thòi trước ngọn lửa lấp lánh mê ly này.
Tuyết Tẩu rơi xuống sàn đấu.
Hửu thủ Tư Thành chỉ cách ngực Lê Hoàn một chút xúi.
“Một ngày nào đó ta sẽ vượt qua các ngươi.” Lê Hoàn ánh mắt trở lại bình thường.
“Chúng ta sẵn sàng tiếp đón ngươi bất cứ lúc nào, nói trước chúng ta cũng không có đứng yên tại chổ mà đợi ngươi đến đánh, lần sau gặp lại chúng ta sẽ còn mạnh hơn nữa.” Tư Thành thu tay đáp lời đối thủ.
“Nhất định chúng ta sẽ vượt qua.”
“Cùng nhau cố gắng.” Tư Thành vươn tay nâng đối thủ đứng dậy.
“Cùng nhau cố gắng.” Lê Hoàn bắt lấy tay hắn.
“Mai Lãng.” Tuệ Nghi quyết định kết liễu đối thủ.
Nàng kết ấn, nước biển dâng cao hình thành một con sóng lớn vây nhốt Vũ Ngọc Anh...
“Tử Lôi Phóng Xuất.” Minh Duệ phóng lôi hòa cùng với cơn sóng thần tạo thành 1 biển lôi đình đầy uy lực.
Vũ Ngọc Anh bất động trước một màn phối hợp tấn công này, nàng đã hoàn toàn bị bao vây trong biển lôi đình này, đã không còn đường lui.
Nàng liên tục tung ra băng chưởng phá vòng vây nhưng bất lực trước độ phá hủy của Tử Ngục Minh Lôi.
Nàng thả lỏng cơ thể, mắt ngọc nhắn lại đợi chờ đối thủ kết thúc...
Hành trình Hoa Hợp Chiến của nàng và Tuyết Tẩu đến đây là kết thúc rồi sao ?
Nàng cam lòng chứ ?
Nếu trận đấu trước nàng ra tay kết liễu Trần Nhật Duật thì chắc là dù có thua trận này thì đội của nàng vẫn còn 1 cơ hội nhỏ để có thể bước tiếp.
Nhưng cuộc đời vốn không có chữ “Nếu.”
Sóng thần đánh up xuống...
ẦM!...VÚT !
Không hề đau đớn, không có cảm giác bị nhấn chìm...
Có cơn gió vuốt qua tóc mai...
Một mùi hương lạ lẫm xông vào mũi nàng...
Cơ thể nàng đang được ai đó nhấc bồng bế...
Mi cong hé mở...
Ánh mắt băng lạnh của nàng lại va chạm với ánh mắt ấm áp của Tư Thành.
Ngay khi nhìn thấy nàng buôn xui hắn lập tức bay đến, vừa kịp mang nàng ra khỏi cơn sóng thần Tuệ Nghi tạo ra.
Và một lần nữa hắn đấm chìm trong ánh mắt của nàng tiểu hồ ly.
Đôi tay rắn chắc ấm nóng của hắn một chạm vai một chạm vào mông nàng, 3 đuôi cáo vũ động vuốt ve hắn, dung nhan hơi đỏ hồng...
“Sắp hết giờ rồi kìa.” Hệ thống cất lời đánh thức Tư Thành khỏi mộng mị.
“Ờ ờ.” Hắn hạ cánh kế bên Lê Hoàn.
Vũ Ngọc Anh rời khỏi hắn, đi đến kế bên Lê Hoàn.
“Cám ơn ngươi, chúng ta sẽ còn gặp lại nhau.” Lê Hoàn hướng hắn cất lời từ tận đáy lòng, Lê Tư Thành xứng đáng là một đối thủ được hắn tôn trọng.
Vũ Ngọc Anh gật đầu với hắn thay lời cám ơn, nàng cùng Lê Hoàn rời sân đấu, thỉnh thoảng nàng có xoay đầu ngoái nhìn Tư Thành.
“Trận đấu kết thúc, Hỏa Dực Chiến Đội chiến thắng.” Trọng tài công bố kết quả.
"Yaaaa, Tỷ tỷ là số một." Trần Nhật Duật trên khán đài la hét.
Khán giả đứng dậy vỗ tay như sấm chúc mừng Hỏa Dực, đội hắn thắng nhưng vẫn thể hiện tinh thần thượng võ nhất.
“Chúng ta được đi tiếp rồi phải không ?” Tư Thành quay trở lại đồng đội nở nụ cười tươi rói.
“Mày đúng là giấu diếm nhiều quá nha, không ngờ đồ chơi của thằng em tao cũng bị mày lấy và còn cả cánh tay phải nữa chứ.” Minh Duệ vừa thu hồi tử giáp vừa cười với hắn.
“Hừ, cũng biết tranh thủ tạo ấn tượng với nàng ta quá ha.” Tuệ Nghi cất giọng hơi chua.
“Hì hì, chúng ta đã thắng rồi thì đâu cần phải đánh họ thừa sống thiếu chết phải không, phải có điểm dừng chứ.” Hắn gãi đầu cố nở nụ cười xin lỗi nàng.
“Nhưng chỉ có yêu nàng là không có điểm dừng.” Hắn tiến lại nắm tay nàng và không để nàng có cơ hội phản kháng...
Môi chạm môi, trong sự ghen tức của khán giả.