Chương 28: NỔI LỬA !

Cứ qua thêm 1 ngày Lê Tư Thành đều chịu đau đớn mãnh liệt đến từ tận sâu trong linh hồn của hắn...

Linh hồn của hắn đã không thể chống cự thêm được bao nhiêu thời gian nữa rồi, cái chết đến gần với hắn hơn bao giờ hết.

Các trận chiến hàng ngày hắn chỉ đứng cho có mọi việc đã có đồng đội lo hết, Hỏa Dực đã có 5 chiến thắng.

Tuy đau đớn là thế nhưng hàng ngày hắn vẫn phải tỏ ra thái độ ung dung bình thản như mọi ngày tránh là mọi người hoang mang.

Đã có lúc hắn gục ngã, muốn bỏ cuộc tìm đến cái chết để giải thoát chính mình nhưng đó là suy nghĩ của Lý Gia Khánh.

Còn hắn, hắn là ai ?

Hắn là Lê Tư Thành, một Lê Tư Thành mang ý chí và tham vọng của một bá chủ, sẽ có thất bại nhưng bỏ cuộc sẽ không bao giờ xuất hiện trong từ điển của hắn.

“Dường như thời gian của tao đang ngày càng bị rút ngắn đi có phải không hả ?” Hắn quan sát linh hồn của mình càng mờ nhạt hơn.

“Có lẽ vậy, nếu mày vận dụng càng nhiều sức mạnh thì sẽ đi càng nhanh.” Hệ thống thở dài.

Siết chặt nấm đấm, hắn thật sự không cam lòng với kết thúc như thế này được.


Sân đấu số 8...

Đội Hoa Vũ với sức mạnh tuyệt đối của mình dể dàng càng vét đối thủ.

Cao Thanh Quyên sau trận mở màng đầy kiêu hãnh của mình thì các trận sau nàng đã nhường sân khấu lại cho đồng đội.

Hoàng Ngủ Phúc và Mạc Đăng Dung phối hợp với nhau một cách nhuần nhiễn không cho đối thủ có cơ hội phản kháng.

Mạc Đăng Dung cũng tỏ ra không kém cạnh với 2 tên đồng đội, với kiện tử cấp Kim Quân Đao cùng công pháp đao pháp đang luyện hắn càn quét trên sân không thua gì Hoàng Ngủ Phúc.

Duy chỉ có Ngọc Nhi vẫn còn chưa bộc lộ quá nhiều khả năng, chỉ vì nàng là một hồng sắc ma pháp hỗ trợ mà thôi.

Khán giả đến sân cổ vũ cho Hoa Vũ ngày càng đông, điều họ mong chờ là được chứng kiến nữ thần hoàng sắc pháp sư thể hiện tài năng.

Hoa Vũ được đánh giá là ứng cử viên hàng đầu cho chức vô địch.

Và trận đấu hôm nay cũng thế, chỉ trong 10 phút đội ngũ y sư đã có công ăn việc làm.

“Trận sau nghe đồn là đội Hỏa Dực đấu với Ứng Long đó, chúng ta ở lại xem không.” Đăng Dung ý kiến.

“Hỏa Dực, đội của thằng Lê Tư Thành đó hả, được đó tao cũng muốn xem thằng đó như nào.” Hoàng Ngủ Phúc chiến ý lại nổi lên, hiển nhiên hắn rất xem trọng Tư Thành.

“Chúng ta lên kháng đài quang chiến thôi.”

Bọn họ nhanh chóng tìm cho mình chổ ngồi trên khán đài, khán giả còn ở lại sân rất đông vì sắp sửa diễn ra một trận đánh cực hấp dẫn giữa hai đội ứng viên cho chức vô địch và cả hai đội đó đều có hoàng sắc pháp sư tọa trấn.

“Ồ là sân đấu núi lửa sao.” Đăng Dung ngao ngán lắc đầu, hắn sống ở Bác Hà Đại Lục quanh năm khí hậu ôn hòa, vào mùa đông còn có tuyết rơi nên chịu nóng rất dở.

Sân đấu nóng bức, khắp nơi đều có miệng núi lửa đang bốc khói nghi ngút, chính giữa sân đấu là một ngọn núi lửa cao cả trượng đang hoạt động, bên trong nó là dòng dung nham đang tuôn trào có thể thiêu rụi bất cứ tên nào.

“Trận đấu tiếp theo cuộc chiến của hai đội đang bất bại ở nhóm 6, đội Hỏa Dực và Ứng Long.” Mc lãnh ngạo cất lời.

Khán giả vỗ tay hô vang chào mừng 2 đội.

2 vị Lục Sắc Pháp Sư được triệu tập để vận hành pháp trận, bọn họ thật sự sợ hãi trước mấy tên nhóc con này.

“Lên nào mọi người.” Khánh Dư dẫn đầu Hỏa Dực ra sân.

“Ứng Long tiến lên nào.” Trần Nhật Duật khí thế bừng bừng, đối với hắn không có khái niệm đối thủ mạnh, yếu. Tôn trọng đối thủ và tôn trọng chính mình là phải dốc hết sức mạnh cho từng trận đấu.

Đó chính là sự kiêu ngạo của rồng mà hắn được học từ phụ hoàng và hoàng thúc.

3 tên đồng đội theo hắn thực chất là mấy tên tép riu đã chơ hắn ké đội để được thi đấu, tên này cũng trốn nhà đi bụi.

“Ớ.” Minh Duệ ngạc nhiên la lớn khi thấy đội Ứng Long.

“Á.” Trần Nhật Duật kinh hãi la lớn khi nhìn thấy Minh Duệ.

“Má.” Hoàng Ngủ Phúc trên khán đài đứng bật dậy khi nhìn thấy 2 đội tiến ra sân.

“Chuyện gì vậy ?” Tất cả cùng đồng thanh hỏi 3 tên.

Minh Duệ không nói không rắng bẻ tay đi đến trước mặt Trần Nhật Duật...

Trước ánh mắt kinh dị của toàn bộ mọi người...

“Á, nhẹ nhẹ tay thôi Minh Duệ xinh đẹp...” Trần Nhật Duật khóc thét khi bị Minh Duệ véo tai mà không dám phản kháng.

3 tên đồng đội của hắn mắt mở trưng hửng trước tình cảnh này

“Mày lại trốn nhà đi bụi nữa chứ gì ? Lần thứ mấy trong năm rồi hả ?” Minh Duệ tức giận, không những véo tai mà giờ nàng còn táng vào mặt hắn.

“Em xin lỗi, em thề em không trốn nữa đâu, nhẹ nhẹ tay thôi tỷ tỷ xinh đẹp.” Phong thái của một hoàng tử một hoàng sắc pháp sư đã bị đánh bay.

Nếu có ai hỏi hắn sợ nhất gì trên thế gian này thì hắn chỉ có thể rùng mình mà phán đó là bà chằn lửa Minh Duệ.

Bốp.

“Mày đến đây mà không chào hỏi chị là tội lớn lắm nghe chưa nhóc.” Bỏ lại một câu nàng xoay lưng quay về phía đồng đội.

“Đúng là bà chằn lửa.” Hắn thì thầm.

Bốp.

“Đừng tưởng tao không nghe thấy.” Minh Duệ xuất hiện cốc và đầu hắn một cú đau điếng.

Nàng lại tức giận bỏ đi.

Mọi người trước màn giao lưu này không biết trưng ra bộ mặt nào.

“Thằng đó là Trần Nhật Duật, con trai út của đương kim hoàng đế Đông Sơn Đế Quốc, nó là một hoàng sắc pháp sư nhưng lại có đam mê với thể thuật.” Nàng cung cấp thông tin với đồng đội.

“Hoàng tử của đế quốc sao ?” Tư Thành và Khánh Dư tròn mắt.

“Ừ, nó trốn nhà đi bụi đó, đáng lẽ giờ này nó phải ở Long Vực để luyện tập đợi chờ đến khảo hạch hoàng gia.”

“Thằng đó có vẻ rất sợ cô ha, không biết cô với nó có quan hệ gì đây ?” Tư Thành ý vị thâm trường nhìn nàng, xem ra con nhỏ này gia thế không nhỏ, có thể cốc đầu hoàng tử trước bàng dân thiên hạ thì chắc cũng phải có quan hệ rộng trong hoàng gia.

“Chuyện đó để sau đi, xem ra thằng kia cũng đã có mặt ở đây.” Minh Duệ trầm tư.

“Thằng kia ? Ý cô là tên linh tướng chưa qua 40 tuổi đó hả ?” Khánh Dư cất lời.

“Ừ chính là nó, so với thằng đó thì thằng này dể đối phó hơn một chút xíu.”

Tên hoàng tử này nàng rất hiểu hắn, chưa từng bao giờ nàng thắng được hắn, nhưng được cái thằng này nghe lời nàng bất chấp.

“Trận này chúng ta sẽ dốc hết sức lực ra mà chơi với nó thôi, nếu không thì hành ngập mồm đó mấy đứa.” Ánh mắt nghiêm nghị của Minh Duệ làm cả bọn phải e dè tên hoàng tử kia.

Tuệ Nghi nắm chặt hạt giống tử đằng trong tay, đối phương là một hoàng sắc pháp sư sao, thú vị đó !

“Không thể ngờ được thằng này cũng có mặt ở đây, và 2 đứa chúng nó lại gặp nhau ngay trận này.” Hoàng Ngủ Phúc lấy lại bình tĩnh ngồi xuống ghế.

“Mày quen 2 đứa kia luôn hả ?” Đăng Dung cất lời.

“Đúng vậy. Thằng đó rất kinh khủng tuy tao rất ít khi gặp nó nhưng mỗi lần giao đấu đều thắng rất khó.” Hắn thở dài.

“Trận này hấp dẫn đây, nhưng mà không biết hắn có dám đánh cô gái kia không đây.”

“Tao không biết, thằng đó rất nghe lời bà chằn đó.”

“Trận đấu bắt đầu.” Trọng tài cất lời cho trận đấu bắt đầu.

Trái với mong đợi của tất cả mọi người là 2 đội sẽ lao đầu vào choảng nhau, Trần Nhật Duật quay đầu dẫn cả bọn đi cất bước ra khỏi sân đấu.

“Thằng kia mày làm gì đó hử ?” Minh Duệ la lớn.

“Em bỏ cuộc, em không muốn đánh tỷ.” Hắn vẫn cất bước.

“Hôm nay mày mà bỏ cuộc thì cả đời này đừng coi tao là tỷ của mày, tao không có 1 thằng đệ chết nhát như bây.” Cô ta chống nạnh la lớn.

“Thằng ngáo kia, mày mà bỏ cuộc là tao bắt mày về cho ăn gia pháp thay cháo đó nhóc.”

Một thanh niên điển trai khoác hoàng bào trên kháng đài la lớn. Hắn chính là Hoàng Thái Tử của đế quốc.

“Ớ đại...đại...đại ca.” Trần Nhật Duật mặt mày xanh như tờ lá chuối.

“Sao hả ? Mày còn muốn bỏ cuộc nữa không ?” Minh Duệ la lớn với hắn cũng đồng thời hướng về khán đài gật đầu chào hỏi thái tử.

“Thàng này dại gái quá mức. Phải tao, tao mèo méo meo cho vài phát.” Tư Thành lắc đầu chê bai.

“Ngươi nói gì đó.”

Giọng nói lạnh lùng của Tuệ Nghi vang lên bên tai làm hắn lạnh toát người.

Trần Nhật Duật lưỡng lự đôi chút.

“Tụi bây rời sân đi, đứng trong đây chỉ tạo công ăn việc là cho y sư thôi, trận này tao sẽ 1 chấp 4.” Hắn rùng mình trấn nát cái áo thành vãi vụn, tỏa ra khí thế của một vị hoàng tử, vòng tròn hoàng sắc phát sáng.

“Đại ca bảo trọng, tụi em tin tưởng vào anh.” 3 tên cùng đồng thanh sau đó ra khỏi sân đấu.

“Tỷ tỷ, chiến thôi, em sẽ không nương tay đâu đó.” Hắn hét lên, chiến ý đã quay trở lại, hiện giờ trước mặt hắn là đối thủ mà không phải là người thân.

“Được, lên nào.” Minh Dệu dùng đến bảo giáp, lần này còn có cả đôi găng tay màu tím lấp lánh lôi đình.

“Có thế chứ.” Hoàng thái tử thong thả an tọa quan chiến, kế bên hắn là An Tư quận chúa và Lê Sát Long.

“Thật bất ngờ khi ngài đến đây.” Lê Sát Long cất lời.

“Đồ nhi đang rãnh rỗi, định tới bắt nó về vứt vào Long Vực nhưng mà đây là cơ hội để nó luyện tập cũng không tệ. Không ngờ sư phụ và cô cũng có nhã hứng xem tụi nó bem nhau.”

“Ta rất hứng thú xem thằng cháu của mình bón hành cho con nhỏ chằn lửa đó.” An Tư chậm rãi lên tiếng đồng thời ném cho Lê Sát Long ánh mắt hình viên đạn.

“Hành hả, cứ chờ đi không biết ai mới là kẻ bị bón hành tận mồm đó.” Lê Sát Long lên tiếng thách thức.

“10 vạn long tranh ngọc, dám chơi không hả ?” An Tư nghiếng răng.

“Dám, sợ cô chắc.”

Hoàng thái tử ngồi bên cạnh không dám ý kiến, 2 người này mỗi lần gặp nhau không bem nhau thì nhẹ nhất cũng mắng chữi nhau.

Trên sân đấu...

Ầm !

Va chạm đầu tiên đã diễn ra, Khánh Dư bị đánh bay sau một lần đối kháng quyền pháp.

“Lạc Lôi.” Minh Duệ lao đến đối kháng, phía sau cô nàng là hàng loạt lôi đình hung hăng.

“Đừng tưởng có mỗi tỷ biết chơi lôi, Phá Lôi Quyền.” Hai hắn là lôi đình chớp giật.

Ầm ! Ầm ! Ầm !...

Cả hai liên tục sáp lá cà va chạm nhau, không ai nhường ai, lôi đình phóng thích phá hủy xung quanh.

“Tử Đằng Đột Thứ Trận.” Tuệ Nghi từ trong tay rãi hạt giống tử đằng ra khắp phía, ngọc thủ kết ấn mau lẹ, một luồn gió nổi lên thổi ra xung quanh, những hạt giống tử đằng nhanh chóng nảy mầm và hình thành một rừng rậm hoa tử đằng.

“Sinh mệnh hệ ma pháp ! Cô gái này là ai đây ?” Hoàng thái tử bật thốt, chăm chú quan sát Tuệ Nghi.

Minh Duệ hiểu ý, lập tức tránh ra hắn, ngưng đối kháng.

Dây leo tử đằng chỉ trong phút chốc đã bao vây Trần Nhật Duật.

Nàng điều kiển 3 sợi dây săn chắc quấn quanh eo 3 tên đồng đội sẵn sàng ứng cứu họ bất cứ lúc nào.

“Lôi Oanh.” Trần Nhật Duật kết ấn triệu hồi lôi đình từ trên thiên không đánh xuống đám dây leo bên dưới.

Nhưng mà đánh nát dây này thì lại có dây leo khác xuất hiện.

Từng tia sét khí thế hủy đi dây leo tử đằng không thương tiết.

“Trói buộc ! Diệp Đao.” Minh Duệ kết ấn điều kiển tử đằng.

Từng chiếc lá trên thân tử đằng được phóng xuất ra thành hàng trăm lưỡi dao bén nhọn công kích đối thủ. Từng thân tử đằng rắn chắc từ dưới đất phóng lên xiết chặt lấy thân thể đối thủ.

Minh Duệ cùng Khánh Dư lao lên.

“Sấm Vang Chớp Giật.” Minh Duệ từ thiên không mang theo lôi đình đầy uy lực giáng xuống.

“Đại Xà Trảm.” Hỏa xà khủng lồ trườn tới vây lấy đối thủ.

Lê Tư Thành siết chặt nấm đấm, hắn thật sự muốn tham gia cuộc chiến này, nhưng mà...

“Hừ, nhiêu đây không nhằm nhò gì đâu. Rực Cháy.” Trần Nhật Duật hét lên.

Kim Quang Phần Hỏa được gọi ra, nó bao phủ khắp cơ thể hắn, nhanh chóng hình thành một cột lửa kim quang lấp lánh, thiêu đốt mọi thứ xung quanh, toàn bộ công kích đã bị hắn đánh tan.

“Dị hỏa.” Tuệ Nghi, Khánh Dư cùng Minh Duệ bật thốt.

“Dị hỏa là gì vậy ?” Tư Thành hỏi hệ thống, thứ trước mặt rất đẹp và cực kỳ nóng bức, nó còn nóng hơn cả dung nhan sân đấu.

“Dị thuộc tính đứng trên thuộc tính bình thường một bậc. Ví dụ hỏa thuộc tính chính là bậc 1 thì dị hỏa là lửa bậc 2, bậc 3 sẽ là Chân Hỏa, bậc 4 là Thần Hỏa và bậc 5 chính là Hư Hỏa.” Hệ thống giải thích cho hắn.

“Của thằng nhóc này là Kim Quang Phần Hỏa, một ngọn lửa có tính sắt bén của kim, cũng có thuộc tính của ánh sáng. Thằng này khó chơi đây.”

“Ê khoan đã, dị hỏa...dị hỏa kìa.” Hệ thống reo lên.

“Thiếu...thiếu... chủ !” Lê Sát Long trợn mắt.

Đây là dị hỏa của thiếu chủ cơ mà, sao thằng nhóc này lại có nó ?

“Thế nào tỷ tỷ, đồ chơi của đệ chất lượng lắm phải không ?” Trần Nhật Duật thu hồi cột lửa, dị hỏa lấp lánh bao phủ khắp nhân thể của hắn.

“Mày...mày có nó khi nào thể hử ?” Minh Duệ ấp úng, xem ra thằng nhóc này nếu không dùng đến thứ đó nàng sẽ rất thê thảm.

“Chưa được một tháng, là quà 38 cái sinh nhật dồn lại mà ông bác tặng cho đệ đó.” Hắn ngoáy mũi.

“Tên này khắc chế hoàn toàn tử đằng trận pháp rồi.” Khánh Dư lên tiếng, đối thủ quá mức kinh khủng.

“Hình như ông bác cũng quên mất vài trăm cái sinh nhật của cháu rồi phải không cô ?” Hoàng thái tử cười thầm, thằng nhóc kia chỉ có 38 cái sinh thần mà đã có dị hỏa để chơi, hắn tới vài trăm năm... “Hề hề, sắp trúng số rồi.”

“Đừng hỏi ta, ngươi đi mà tìm bác của ngươi mà đòi quà.” An Tư cũng đang cay cú.

“Hừ anh với chả em, biến mất đâu cả vài trăm năm, tháng trước về thăm thằng cháu mà bỏ qua con em gái này.” Nàng làu bào.

“Mày được đó nhóc.” Minh Duệ ánh mắt đột nhiên tràn đầu sát khí.

Khánh Dư cũng tràn đầy sát khí, Hỏa Xà Kiếm của hắn nuốt lấy dung nham của những miệng núi lửa nhỏ xung quanh.

Tuệ Nghi bước lên đứng cùng với 2 đồng đội, vòng tròn hoàng sắc dưới chân nàng càng thêm phát sáng.

Ầm !

Tử Lôi từ trong người Minh Duệ lao ra bao bọc lấy cô nàng.

Dị lôi, Tử Ngục Minh Lôi.

“Đừng tưởng có mỗi cháu của cô có đồ chơi nhá.” Lê Sát Long lên mặt với An Tư.

“Cái... cái quái gì trên sân vậy ?”

“Dị hỏa cùng với dị lôi cùng xuất hiện một chổ.”

“Đặc sắc, đặc sắc.”

“...”

Khán giả hưng phấn hơn bao giờ hết.

“Ê gọi thêm 1 thằng lục sắc tới đây coi,... à không gọi thẳng luôn 1 thằng lam sắc luôn đi.” Trưỡng ban tổ chức giải ra lệnh, ông ta không muốn nhìn thấy mấy thằng sữu nhi bem nhau mà nát mẹ cái sân thêm lần nữa.

“Song Long Cuồng Quyền.” Trần Nhật Duật lao lên.

Ầm ! KENG !

Hỏa quyền chọi với tử lôi quyền, lôi quyền đối kháng với hỏa kiếm.

Trần Nhật Duật 1 đánh 2, tả xung hữu đột...

“Tên Tư Thành đó không tham chiến sau ?” Đăng Dung thắc mắc.

“Không biết được, dường như hắn bị thương rất nặng nên không thi đấu.” Cao Thanh Quyên trầm ngâm.

XOẸT...

Trần Nhật Duật bắn một tia quang hỏa bất ngờ về phía Tuệ Nghi.

“Tuệ Nghi cẩn thận.” Tư Thành khi nhìn thấy điều bất ngờ vội vàng la lên cảnh báo nhưng...

Tia hỏa quang đã xuyên qua ngực Tuệ Nghi...

Cơ thể nàng bị tia hỏa quang xuyên qua nhanh chóng tan chảy thành bùn đất...

“Ve Sầu Lột Sác sau.” Trần Nhật Duật lẫm bẫm, hắn 1 chấp 2 nhưng vẫn tìm sơ hở mà tấn công Tuệ Nghi.

“Triền Nhiễu.” Tuệ Nghi xuất hiện đã lập tức kết ấn.

Minh Duệ và Khánh Dư hiểu ý phóng lên không thoát khỏi khu vực bị cô nàng thi triễn trận pháp.

Nhưng mà có 1 kẻ còn nhanh hơn 2 người họ...

Trần Nhật Duật cất cao đôi hỏa dực bay lên cao.

“Cuồng Long Bạo Hỏa Quyền.” Hắn từ phía trên tung ra quyền cước khủng bố.

“Sát Lôi Quyền.” Minh Duệ không vừa, tung quyền đáp trả, nấm đấm mang đầy tử lôi khí thế lao đến đối kháng hỏa long.

“Nhất Kiếm Xuyên Tinh.” Khánh Dư đâm kiếm đáp trả, lửa trên sân cũng theo đường kiếm này lao đến.

Ầm!

Va Chạm nổ ra nhưng mà hỏa long của Trần Nhật Duật vẫn hiên ngang lao xuống.

“Sức mạnh của mình không thể sánh bằng hắn sao.” Minh Duệ tròn mắt.

“Xâm Thực Hư Vô.” Tuệ Nghi lập tức ra tay, quả cầu đen được nàng ném thẳng về phía con hỏa long.

Quả cầu lớn dần và thật bất ngờ nó hút toàn bộ con hỏa long... sau đó không một tiếng động mà biến mất.

Chỉ trong một hơi hô hấp đoàn tấn công bằng dị hỏa khủng bố của Trần Nhật Duật tan biến hoàn toàn.

“Giao Long Hình.” Trần Nhật Duật hóa thành một con giao long được bao phủ bới dị hỏa lao xuống.

“Tưởng có mỗi mày biết dùng hả.” Minh Duệ cũng lập tức sử dụng Giao Long Hình, cô nàng hóa thân thành con giao long được bao bọc bởi tử lôi.

Hai con giao long quần nhau đuổi bắt trên sân đấu, thế trận giằng co không ngừng.

“Cái tên này.” Cao Thanh Quyên bất ngờ thốt lên.

“Khánh Dư, phía sau mày.” Tư Thành hét lên cảnh báo đồng đội.

“Hả, cái gì ?” Khánh Dư ngơ ngác, hắn đang quan sát 2 con giao long quần nhau.

XOẸT... ẦM !

Trần Nhật Duật đấm vào ngay vị trí mà Khánh Dư vừa đứng trước đó chỉ vài giây.

Xui cho hắn, Tuệ Nghi đã dùng dây leo tử đằng kéo Khánh Dư rời vị trí đó ngay khi Tư Thành cảnh báo.

Lê Tư Thành thể hiện trình độ hack map ngay sau khi nhìn thấy 2 con giao long quần nhau.

Ngay khi biết mình đánh hụt mục tiêu, hắn ta nhanh chóng hóa thành giao long tiếp tục quần nhau.

“Địa Lạc Tháp Thiên.”

Những tảng đá lớn từ trên cao được Tuệ Nghi triệu hồi giáng xuống sân đấu hình thành địa hình cản trở.

“Cản trở thế.” Hắn gắt lên.

Con hỏa long đột ngột tách ra làm 2, một đầu vẫn tấn công Minh Duệ, một đầu khác uốn lượn lao tới Tuệ Nghi .

“Tuệ Nghi cẩn thận.” Tư Thành la lên.

“Hỏa Quyền.” Khánh Dư lao lên tiếp chiêu.

Ầm !

Khánh Dư bị đánh bay, giao long vẫn tiếp tục lao đến.

Ầm !

Âm thanh chấn động làm rung cả sân thi đấu.

Tử lôi cùng hỏa quang phóng thích toàn sân.

Tử lôi quyền va chạm với hỏa quang quyền, không ai chịu nhường ai...

“Vẫn còn tỷ của mày mà.” Minh Duệ ánh mắt đầy sát khí.

“Vậy sao ?” Trần Nhật Duật cười mĩm.

Cơ thể hắn đột nhiên sáng lên...

“Không phải chứ.” Minh Duệ gắt lên.

“Hơi Thở Của Rồng.” Cả hai cùng hét lên.

2 tiếng long ngâm mãnh liệt cùng hòa âm.

Nấm đấm vẫn đang va chạm nhau.

“Loạn Vũ Tinh Kiếm.” Từ thiên không, những thanh kiếm sắt bén được ngưng tụ từ hơi nước trong không khí lao xuống tấn công đối thủ.

Sức mạnh kinh khủng của một ma pháp sư có thể triệu hồi bất kỳ nguyên tố thuộc tính phổ biến nào có xung quanh.

“Hỏa Long Cụ Diệt.” Trần Nhật Duật hét lên, đây là sát chiêu của hắn.

“Lôi Long Cụ Diệt.” Minh Duệ cũng không vừa, tung ra sát chiêu đối chọi với hắn.

“Hỏa Xà Trãm.” Khánh Dư ham vui lao đầu vào cuộc.

Ầm...!!!

Lần này cả toàn bộ kháng đài cùng rung lên, khói bụi mịt mù, ngọn núi lửa trên sân nổ tung, dung nham tuông trào...

“Cột Lửa.” Tiếng hét của Nhật Duật lại cất lên, dung nham không thể tấn công vào hắn.

“Hám Địa.” Tuệ Nghi kết ấn hình thành 2 lớp tường đất bảo vệ nàng và Tư Thành khỏi dung nham.

Tĩnh lặng...

Khán giả im lặng chờ đợi khói bụi tản đi để xem kết quả của pha va chạm khủng khiếp vừa rồi...

Trần Nhật Duật đứng chính giữa một hố rộng vài mét thở dốc, dị hỏa vẫn bao phủ lấy hắn.

Trần Khánh Dư đã đo sàn.

Minh Duệ vẫn đứng đối diện với hắn, sắc mặt cô nàng trắng bệch, hơi thở đầy nặng nề...

Tuệ Nghi cùng Tư Thành đứng phía xa quan sát...

“Tỷ à, em bị sét đánh 2 lần rồi, sét của tỷ đau đó nhưng mà không ăn nhằm gì với 2 lần trước.” Hắn cười với Minh Duệ.

“Mày giỏi lắm, lần sau tỷ sẽ không thua đâu.”

XOẢNG...

Minh Duệ gục xuống, tử giáp trên người nức vỡ hoàn toàn.

Hắn vội ôm lấy nàng, mang nàng đến nơi 2 vị y sư...

Giờ thì chiến trường chỉ còn lại 3 tên.

“10 vạn nha, há há há.” An Tư xoáy vào nổi đau của Lê Sát Long.

“Chưa đâu, thằng nhóc đó vẫn còn chưa ra tay, ta tin tưởng vào hắn.” Lê Sát Long siết chặt nấm đấm, nhìn thấy con gái mình bị đánh đến bất tĩnh làm cha sao có thể không đau ?

“Lôi Cầu.” Hắn ném một quả lôi cầu về phía đối thủ, cùng lúc đó triệu hồi hỏa dực bay lên không.

“Thổ Đạn.” Tuệ Nghi đáp trả.

Thổ đạn dể dàng xuyên phá lôi cầu.

“Kiếm Vũ.” Từ trên không, hắn dùng dị hỏa hình thành những lưỡi kiếm sắt bén phóng xuống.

“Tử Đằng Đột Thứ Trận : Xung Kích.” Nàng lạnh lùng kết ấn.

Dây leo tử đằng từ mặt đất xuyên lên, quanh thân nó còn có một lớp đất bao bọc.

2 bên triệt tiêu lẫn nhau, không bên nào có lợi thế...

“Cơ hội là đây chứ đâu.” Trần Nhật Duật chỉ thấy duy nhất một vị trí sơ hở hắn liền bắt lấy.

Lao thẳng xuống, tung ra Hỏa Quyền nhằm kết liểu đối phương.

Nhưng...

ẦM !

“Hình như mày đã quên mất tao.” Lê Tư Thành là kẻ lao lên đối kháng với hắn, tay trái đã hóa thành vuốt sắt, cả vân lực và hồn lực được hắn sử dụng bất chấp.

“Ừ, xém tí nữa quên.” Trần Nhật Duật cười mĩm.

ẦM !

Hắn vừa chạm đất đã tung ra một cước vào hông đá quăng Tư Thành...

“Hỏa Quyền.” Hắn đấm tới Tuệ Nghi, tên này ra tay với tốc độ cực nhanh.

“Thủy Chưởng.” Tuệ Nghi đáp trả.

Nàng bị đánh bay ra sau, một tia máu chảy trên môi.

“Quà khuyến mãi nè. Đại Hỏa Cầu.” Hắn ngưng tụ hỏa cầu từ dị hỏa ném tới nàng.

Tuệ Nghi đang định kết ấn thì một bóng đen lao tới trước mặt nàng...

“Muốn động tới nàng, bước qua sác tao cái đã.” Tư Thành gầm lên.

Thâu Thiên Tinh Không Kiếm xuất hiện trong tay hắn, đâm thẳng về phía hỏa cầu lấp lánh.

Trong sự kinh ngạc tột cùng của Trần Nhật Duật, hoàng thái tử, Lê Sát Long, An Tư và Cao Thanh Quyên... Thanh sắt của tên Lê Tư Thành cứ thế hút lấy toàn bộ hỏa cầu vào trong nó.

“Lập tức chuyển cho ta.” Lê Tư Thành ra lệnh.

Thanh sắt phát sáng lên ánh sáng trắng, lượng dị hỏa vừa hút được lập tức được vận chuyển vào cơ thể hắn.

Hợp Linh Quyết vận chuyển tuần hoàn trong cơ thể hắn.

Trói buộc của linh hồn hắn với âm ti khí và thần lực kia được giải phóng hoàn toàn...

AAA...

Hắn gầm lên đầy đau đớn...

Sống không bằng chết, hắn đang nếm trãi địa ngục trần gian...

“Tư Thành ngươi không sao chứ ?” Tuệ Nghi mặt cắt không còn tí máu chạy đến bên hắn.

“Mặc kệ ta, đừng có qua đây.” Hắn hét lên.

“Cái quỷ gì vậy ? Mà thôi khuyến mãi thêm quả thứ 2 nà.” Trần Nhật Duật tung ra thêm một quả hỏa cầu, quả này còn lớn hơn quả trước gấp 2 lần.

“Giúp...giúp...ta nổi...nổi lửa lên.” Hắn gằm lên từng chữ trong đau đớn.

“Được...được...ta nghe theo ngươi.” Tuệ Nghi nức nở, tình cảnh của hắn hiện tại là sao đây ? Chẳng lẽ vết thương lần trước vẫn còn sao ?

“Vũ Nhận Chi Phong.” Nàng kết ấn triệu hồi một cơn lốc xoáy lớn tiến đến hỏa cầu, chúng hòa vào nhau...

“Gió chỉ càng thổi bừng thêm ngọn lửa bất diệt thôi.”

Từ một thành 2 cơn lốc nhỏ, từ 2 thành 4 lốc nhỏ hơn,... cứ thể chẳng mấy chốc khắp sân đấu đã hình thành biển lửa, dung nham từ ngọn núi lửa như được kích thích, tuôn trào ra mãnh liệt...

“Tới đi người anh em, một sống hai chết !” Hệ thống cỗ vũ cho hắn.

“Không có thứ gì có thể chọn tao, chính tao sẽ chọn lấy nó kể cả thiên mệnh.”

“Tao, Lê Tư Thành sẽ chống lại cái thiên mệnh chết tiệt kia.”

“Chính tao sẽ viết lại cái gọi là thiên mệnh.”

Hắn gầm lên...

Tuệ Nghi đứng gần hắn cảm nhận được cái gọi là sự phẫn nộ thấu tận trời xanh...

Thâu Thiên Tinh Không Kiếm sáng lên, nó rung lắc dữ dội như đồng tình với hắn...

Lưỡi kiếm xuất hiện, nó phát ra ánh sáng khủng khiếp làm chói mắt tất cả...

“Cái...cái đó là gì vậy ?” Hoàng Thái Tử hoảng hốt.

“Thần...Thần...Thần khí sao ?” Lê Sát Long ngập ngừng.

Ngọn lửa của toàn bộ sân đấu chẳng mấy chốc tiến vào lưỡi kiếm của hắn...

“Không...” Tuệ Nghi hét lớn.

PHẬT...

Hắn đâm lưỡi kiếm xuyên qua ngực mình...