Vĩnh Điện Thành.
Mạc gia, gia tộc thương nhân giàu có ở cái sứ này.
Mạc Đăng Dung nằm trên võng trong đình viện phía sau hoa viên, dù đã dùng liệu thương đan thượng phẩm nhưng trên gương mặt điển trai của hắn còn vài vết bầm tím để lại.
Đôi mắt suy tư, thẫn thờ nhìn lên vầng ngân nguyệt trên cao.
Dung nhan thiên thần của Cao Thanh Quyên cứ vờn quanh tâm trí của hắn, nhất cử nhất động của nàng thật quá mĩ diệu. Ngoài ra còn có màu hồng phấn bên che chắn nơi thần bí của nàng.
Nàng không những xinh đẹp tuyệt mĩ, khí chất như bậc quân vương mà còn rất rất cường đại, chỉ trong một vài hô hấp đã đánh cho 7 tên gian hồ cỏ bất tĩnh nhân sự.
Đây là lần đầu tiên hắn say đắm một người con gái.
Hắn thầm hận bản thân mình vô dụng, nắm tay siết chặt.
“Đăng Dung, cha nghe nói con bị thương hả ?”
Một nam tử trung niên, thân hình cao lớn, cơ thể săn chắc tiến vào đình viện, ông ta là gia chủ Mạc gia, một thương nhân nổi tiếng, Mạc Hịch.
“Cha, người đã về.” Đăng Dung hớn hở đứng dậy chạy lại ôm lấy cha mình.
Cha của hắn là thương nhân nên thường xuyên đi xa làm ăn, rất ít khi ở nhà.
Cha con vui mừng, vác vai nhau cùng ngồi xuống bậc tam cấp của đình viện.
“Con đó bớt ra ngoài đánh đấm gây chuyện đi.”
“Bọn chúng chọc ghẹo tiểu thư con nhà lành, con chỉ ra tay trợ giúp đỡ nàng thôi.” Hắn lên giọng.
“Cuối cùng con bị bọn chúng đánh, còn nàng ta thì trong nháy mắt hạ gục mấy tên đó. Anh hùng cứu mĩ nhân ha, đẹp mặt chưa con.” Mạc Hịch trêu đùa trên nổi đau của hắn.
“Tại cha đó, sao ngài không cho con trở thành linh sư cơ chứ, nếu con tu luyện thì bọn chúng đã bị con đánh tan tác rồi ?” Hắn hậm hực.
Sở dĩ hắn mang danh công tử phế vật, do chính cha hắn không cho hắn tu luyện. Ông mặc dù bận rộn bôn ba nhưng lại quản lý hắn rất nghiêm trong việc này.
Bản thân hắn chỉ có thể học ké một công pháp lam cấp của đứa nhỏ nhà hàng xóm mà tu luyện, hơn 40 tuổi rồi mà mới chỉ là tên Linh Sĩ Hậu Kỳ.
“Mạc gia chỉ có con là cháu đích tôn, gia tộc chúng ta giàu có, tài sản nhiều như vậy thì bỏ tiền ra thuê đám linh sư về làm việc chứ mắc gì phải tu luyện. Vì cha không muốn con phải bôn ba trên chiến trường, con mà bị thương dù chỉ một chút thì người phụ thân này đau xót gấp mười lần đó.”
“Cha à con biết thế nhưng mà mắt thấy chuyện bất bình phải ra tay tương trợ chứ...”
Hắn chưa kịp nói hết câu Mạc Hịch đã chặn mồm không cho hắn nói nữa.
“Không nhắc đến chuyện này nữa, thời đại này chả phải đang thái bình thịnh trị hay sau ? Chúng ta làm ăn lương thiện, đóng thuế cho nước nhà, còn bọn bất lương thì có pháp trị rồi, đâu đến lượt những kẻ như con ra tay cơ chứ.”
Mạc Hịch đứng dậy.
“Cha về phòng trước, con cũng đi nghĩ sớm đi đó, ngày mai cha con ta đi câu cá.” Ông ta cất bước ra khỏi hoa viên.
“Vâng thưa cha, con hóng gió chút rồi về phòng.” Hắn quay lại leo lên võng nằm đung đưa, hình ảnh nữ nhân kia lại hiện về.
Mạc Hịch không quay về phòng mình mà tiến về căn phòng nhỏ cuối hành lang.
Căn phòng rất sạch sẽ không một hạt bụi. Gian phòng bài trí đơn sơ, một bộ bàn ghế tre, một chiếc giường, một bàn trang điểm nhỏ, trên bàn trang điểm là bức ảnh một mĩ phụ xinh đẹp tươi cười được lồng kính.
Ngồi trên giường gỗ, Mạc Hịch cầm tấm ảnh nhìn chằm chằm vào mĩ phụ nhân, đôi mắt ông ta đầy nhu tình.
“Hiếu nhi à, Đăng Dung ngày càng giống nàng. Liệu ta làm như vầy có phải là tốt nhất cho nó hay không đây, nàng cho ta biết được không ?” Nước mắt của ông ấy rơi xuống, từng giọt nước mắt đọng lại trên bức ảnh.
Khu rừng ngoại ô phía bắc cách Vĩnh Định Thành không xa.
Đang là giữa đêm, khu rừng bao la rậm rạp giờ đây tĩnh mịch vô cùng.
Vầng ngân nguyệt soi sáng trên con đường mòn băng xuyên qua cánh rừng.
Một thân ảnh nữ nhi, thân vận bộ đầm trắng, tóc dài tung bay trong gió, nàng tiến từng bước đều đặng nhau trên cung đường mòn băng rừng.
Nữ nhi này chính là Cao Thanh Quyên.
“Tiểu Quyên lập tức quét xung quanh bán kính một dặm.” Nàng thì thầm.
“Không phát hiện khả nghi nào thưa tiểu thư.” Giọng nói của chính nàng vang vọng bên tai nàng.
Trên tay nàng đang cầm một cái la bàn bằng ngọc cổ, kim la bàn bằng vàng chỉ về hướng chính bắc.
Đột nhiên kim la bàn rung lắc, nó rung động giữa hai hướng đông bắc và chính bắc.
“Bên đó sau ?” Nàng rẽ vào rừng, đi theo hướng la bàn chỉ.
Khu rừng tối đen, ánh sáng của vầng trăng cũng không thể xuyên qua những tán cây rậm rạp.
Đi được tầm hơn nữa tiếng, kim la bàn xoay vòng vòng. Trước mặt nàng là một tảng đá lớn.
“Là nó sao.” Nàng thu hồi la bàn vào vòng ngọc đeo trên tay.
“Nó bị phong ấn phía dưới tảng đá này. Tiểu thư cẩn thận, đang có ba tên Linh Tướng từ hướng đông tiến tới đây.” Giọng nói vang vong bên tai nàng.
“Ba Linh Tướng luôn sao, lần này bọn chúng tất tay đến thế cơ à. Tốc độ bọn chúng còn bao lâu nữa tới được đây ?” Đôi mắt của nàng chuyển thành xanh dương.
“Trong khoảng 4 phút.” Giọng nói đáp lại.
“Tốt, lập tức mở ấn.” Song thủ nhanh chóng kết ấn.
“Lâm, binh, đấu, giả, giai, trận, liệt, tiền, hành.” Theo từng tiếng quát của nàng, chín ký tự cổ xuất hiện tạo thành một vòng tròn bao phủ chu vi tảng đá lớn.
Chín ký tự này lập lòe ánh sáng đỏ, xoay quanh tảng đá.
“Cửu Tự Châm Ngôn : Giải Ấn.” Nàng khẻ quát, tay phải lập tức chưởng xuống mặt đất bên dưới.
Tảng đá rung lắc dữ dội.
9 ký tự cổ đang xoay đều đồng loạt sáng lên từng chữ tiến vào tảng đá .
Đến khi ký tự cuối cùng tiến vào. Tảng đá không còn rung rẫy nữa mà từ tan chảy.
Trong khoảng một phút tản đá hoàn toàn bốc hơi, một cơn gió đột ngột vét ngang thổi bay toàn bộ cát bụi.
Cát bụi được thổi bay, ngay vị trí tảng đá lớn khi nãy là một thanh trường đao đang dựng trên một cái quách bằng đá trắng.
Thanh trường đao dài gần hai mét rưỡi. Cán đao dài gần mét sáu, trơn bóng phát ra ánh sáng xanh lục nhạt màu đang hướng lên trời một góc xuyên bốn lăm độ. Khâu đao màu vàng sáng chói hình đầu một con gấu hung tợm. Lưỡi đao đen tuyền bóng loáng dài gần chín thước đang lấy thế chém xuống cái quách bên dưới.
“Định Nam Đao. Tiểu thư mau tiến tới lấy nó.” Giọng nói hối thúc nàng.
Nàng cất bước chạy về thanh trường đao. Các tên kia vẫn chưa tới được nơi này.
Đặt tay lên cán đao, bỗng chốc một cổ khí thế từ đại đao lan tràn ra đẩy lui nàng về phía khu rừng.
Grừuuuuuuuu.....
Tiếng gấu gầm vang vọng đất trời...
Tại đình viện Mạc gia.
Đăng Dung đang mớ ngủ trên võng bổng bị tiếng gầm vang đánh thức, người lọt ra khỏi võng rớt xuống thềm đá.
Hắn đứng dậy dáo dác ngó quanh.
“Con gì gầm vậy ?” Hắn hướng về phương xa thắc mắc, không biết tại sao khi nghe tiếng gầm khí huyết trong người hắn vận chuyển nhanh chóng, linh lực dao động dữ dội.
Lập tức hắn hướng về phía khu rừng chạy tới.
Bị khí thế của đại đao bức lui, Cao Thanh Quyên lui về sau vài mét, bổng một luồn khí thế sắc bén tiến tới nàng.
Một luồn khí tức mãnh liệt từ nàng phóng ra. Con ngươi nguyên bản màu xanh dương của nàng đổi thành màu bạc, hào quang màu bạc xán lạn như thực chất, nhìn về phía phát ra khí thế kia.
Trong rừng một tên hắc y nhân, đeo mặt nạ trắng lao tới nàng. Trường kiếm trong tay hắn nhắm ngay mi tâm nàng đâm tới.
Một thanh trường thương xuất hiện trong tay nàng. Nàng nhắm hướng tên kia đâm tới.
KENG...
Mũi kiếm va chạm cùng mũi thương.
Sự sắc bén và lạnh lẽo tuôn trào khắp nơi.
Độ dài chuôi trường thương màu bạc trong tay nàng dài quá một trượng hai, phần thân vô cùng tinh tế. Bên trên phần thân thương tinh tế này, có một lớp vảy màu bạc tinh xảo, từng khối vảy có hình lục giác, phi thường nhẵn nhụi cân xứng.
Thanh trường thương này chỉ có một đầu nhọn, độ dài mũi thương này chỉ khoảng 1/3 thanh trường thương. Cây thương có hình mũi khoan, mặt trên tổng cộng có 12 cái rãnh. Có thể tưởng tượng, nếu như nó đâm vào thân thể, ngay lập tức sẽ có vô số máu tươi từ những cái rãnh này trào ra.
Chính là một thanh trường thương như vậy được nàng nắm trong lòng bàn tay, mũi thương vừa vặn điểm trúng mũi kiếm của tên kia.
Cả hai ngưng trọng nhìn nhau.
Từ trên cao, một tên hắc y nhân khác, tay cầm đại đao được bao trùm bởi hỏa diễm chém xuống nàng.
Chân trái nhẹ nhấn, nàng nhảy ra khỏi vị trí cũ lùi về phía sau.
Tên kia vẫn tiếp tục đâm kiếm tới.
Tên phía trên đại đao chém ngang, lưỡi đao sắc bén mang theo hỏa diễm tấn công tới nàng.
Chân phải làm trụ, tay cầm ngân thương nàng xoay một vòng, đánh bay công kích tiến tới.
Tên cầm đại đao khi thấy công kích trước của mình bị đánh tan, hắn dậm nhảy lên cao lại từ trên chém xuống.
Nàng ổn định cơ thể. Hai tay nâng trường thương đưa lên đón đỡ đại đao chém xuống.
KENG.
Đại đao chém xuống va chạm với thân thương.
Mặt đất xung quanh nàng xụp xuống do dư chấn quá lớn.
Tên kia thừa cơ tay cầm trường kiếm từ bên trái nàng đâm tới, mũi kiếm bao bọc hỏa diễm hừng hực.
“Tiễn Vũ.” Môi đào hé mở.
Sau lưng nàng 4 mũi tên sắc bén được ngưng tụ từ phong thuộc tính, lấy tốc độ cao bắn lên tên hắc y nhân kia.
Ma Pháp Sư có thể điều kiển các nguyên tố tự nhiên tấn công đối phương theo ý muốn.
Hắn bất ngờ, vội vàng lộn người trên không về phía sau né tránh, cùng lúc đó lại chém ra một đường đao về phía nàng đang đứng.
Vừa phóng ra 4 mũi tên gió, nàng xoay người quét ngang đánh bay công kích thêm lần nữa.
Tên kia đâm kiếm tới bị nàng ta quét 2 lần, tay hắn đã ê ẩm, vội lui ra sau.
Linh khí đột ngột tập trung vào mũi thương, chân đạp thân pháp nàng đâm thương tiến tới tên cầm trường kiếm đã bị đánh lui.
“Cuồng Long Bạo Nộ Kiếm.” Hắn dậm châm ra sau, lướt trên mặt đất mũi kiếm đâm về phía trước. Từ thanh kiếm hỏa diễm tuôn trào hóa thành Hỏa Long hung tợm.
“Xuyên Vân Thích.” Mũi thương sáng chói xoay tròn liên tục nàng lấy tư thế bá đạo lao đến cứng đối cứng với Hỏa Long.
Thương kiếm chạm nhau, không ai nhường ai.
Cầm cự được vài lần hô hấp, hỏa long bị ngân thương xuyên qua.
Mũi thương vẫn xoay tròn tiến tới xoáy nát thanh kiếm tên kia vẫn chưa chịu dừng lại.
Tên kia buôn tay khỏi kiếm, xoay người né tránh mũi thương đâm tới.
Hắn thành công né tránh mũi thương, nhưng vẫn còn thân thương.
Bốp.
Nàng quật thân thương vào người hắn khi hắn xoay người né tránh mũi thương.
Hắn bay ra một đoạn, phun ra một ngụm máu.
Tên cầm đại đao đột ngột xuất hiện phía sau nàng, lưỡi đao của hắn lấy thế chẻ tre mà chém xuống.
Xoay người ra sau, mặt đối mặt với hắn, mũi thương giương đón đỡ vừa ngay lưỡi đao tên kia chém xuống.
KENG.
Sau va chạm hắn lộn ngược ra lưng nàng, xoay người đại đao chém ngang.
Nàng giơ thân thương ra đón đỡ nhát chém.
Nhưng do bị động, nàng bị hắn đánh lùi ra sau. Dùng thân ngân thương chống đỡ mới đứng vững lại.
Một tên nữa hắc y nhân nữa xuất hiện, hắn dùng xong kiếm.
Hai tên hắc y nhân nhìn nhau gật đầu, ánh mắt tràn ngập sát khí cùng nhau xông lên.
Hỏa diễm bao phủ lấy mũi thương, nàng lao tới đối chiến với hai tên này.
KENG...KENG...
Tiếng vũ khí va chạm nhau kịch liệt vang khắp khu rừng.
Tên dùng song kiếm công thủ vẹn toàn lại ra tay rất nhanh, hắn liên tiếp chém trúng nàng.
Tên dùng đại đao tuy ra tay không nhanh bằng tên kia nhưng uy lực mỗi nhát chém rất dữ dội.
Nàng tay cầm Ngân Long Thương thi triễn Thương Lang Xuất Hải, một tử cấp thương pháp tấn công kẻ địch. Chân nàng đạp Du Long Bộ một thân pháp tử cấp nổi tiếng của Long Tộc phòng ngự né tránh.
Nhưng một đấu 2 lại triền đấu bị thương là điều không thể tránh. Bộ đầm trên người nàng bị cắt rơi khá nhiều, một vài chổ bị cháy đen, máu đã chảy trên người nàng.
2 tên kia đánh trúng nàng thì cũng bị nàng đâm lại cho vài nhát.
Thân thể tên cầm đại đao máu chảy đỏ cả 2 cánh tay, quần áo trên người bị đốt cháy lộ ra các cơ bắp lực lưỡng, hắn vừa đánh vừa vận dụng linh lực cầm máu.
Tên cầm song kiếm ít bị tổn thương nhất, hắn chỉ bị một vết xước ngang ngực.
Cùng lúc đó tên còn lại, khi đã mất đi vũ khí hắn tiến tới thanh đại đao, đưa tay nắm lấy thân đao...
Ầm...
Hắn bị đánh bay ra xa, miệng phun ra ngụm máu nữa.
Thanh đại đao rung lên kịch liệt, tỏa ra uy áp.
Mạc Đăng Dung càng chạy vào rừng, càng nghe tiếng gầm rõ hơn. Hắn là người của tộc Ám Kim Hùng.
Vừa đến chiến trường hắn trợn tròn mắt không tin nổi.
Nữ thần mà hắn gặp hồi chiều ở bãi biển đang ở đây.
Nàng, tay cầm trường thương đối kháng với 2 tên hắc y nhân cao lớn, một chấp hai mà không hề ở thế thua thiệt. Chiếc váy trắng của nàng giờ đây loang lỗ rách nát, nội y hiện rõ ra. Ngực nở mông cong, cơ thể xuân sắc hiển hiện.
Hắn nuốt nước bọt, hai mắt mê ly thưởng thức nàng.
Grừuuuuuuuu.....
Tiếng gầm từ thanh trường đao đánh thức, mang hắn trở lại thực tại.
Hắn xoay người nhìn sang thanh trường đao phía xa, chính nó đã phát ra âm thanh kêu gọi hắn tới.
Trong vô thức hắn bước lại gần trường đao.
Tên hắc y nhân kia thấy hắn bước về phía đại đao mà không bị uy áp từ nó đánh bay, hắn hai mắt trợn tròn không tin được.
Hai tay nắm lấy thanh đại đao, Đăng Dung cảm giác cơ thể đầy đau đớn, linh lực của hắn đột nhiên tăng mạnh như muốn phá thể mà lao ra ngoài.
AAAAAA...
Hắn thét lớn, hai tay cầm thân đao nhấc nó ra khỏi chiếc quách.
Một luồn linh lực khổng bố lan tỏa từ nới hắn ra xung quanh.
Ba người kia đang giao chiến, bị động tĩnh phía chiếc quách phát ra quá lớn, lập tức lui ra xa quan sát tên kia.
Đăng Dung hai cầm trường đao xoay nó được hai vòng. Hắn dựng đao trên mặt đất tay phải cầm thân đao. Các cơ bắp trên người hắn nức ra từng mảnh, máu tươi đổ ra đỏ cả người.
“Là hắn sao ?” Cao Thanh Quyên mắt thấy tên này có thể nâng được đại đao lấy làm kỳ lạ.
Hai tên hắc y nhân kia ngơ ngác, bọn chúng được giao nhiệm vụ phải thu hồi thanh đao này.
Bỗng chốc trên trời cao, một ngôi sao phía trời đông sáng bừng lên chiếu thẳng ánh sáng của nó xuống hạ giới.
Nơi ánh sáng ấy hướng tới chính là Mạc Đăng Dung.
Ánh sáng vừa chiếu tới cơ thể hắn, một đồ án trận pháp lập tức sáng lên. Linh lực lan tỏa xung quanh.
“Trận pháp phong tỏa linh lực. Tiểu thư hắn đang thức tĩnh huyết mạch lực của mình, người phải bảo vệ hắn. Tên này nhất định sẽ trở thành mãnh tướng.” Giọng nói vang lên rõ ràng nhưng chỉ có nàng nghe thấy.
Nàng gật đầu lập tức tiến về phía hắn.
Nhưng hai tên kia không chịu để yên, bọn chúng theo sát phía sau nàng, ra tay ngăn cản.
Cả ba lại rời vào triền đấu.
Mạc gia...
Mạc Hịch đang nằm ngủ bổng nhiên bật dậy, lập tức lao ra ngoài sân, ông ta trợn mắt mồm nhìn lên bầu trời nơi ngôi sao kia đang chiếu rọi xuống khu rừng phía xa.
“Hỏng rồi, Đăng Dung của ta.”
Kêu lên một tiếng, ông ta lập tức đạp không tiến về phía khu rừng kia...