Chương 8: Quỷ Hồn

Qua một hồi lâu, Lộ Vô Quy mới nghe thấy vợ Trang Phú Khánh thở dài, nói: "Con là người có ăn học tốt nghiệp trường đại học trọng điểm, con có kiến thức, việc này cha con đồng ý mẹ sẽ không ý kiến."

Lộ Vô Quy thầm nói trong lòng: "Vì sao không hỏi xem ý kiến của mình chứ?" Nàng vui cười lanh lảnh nghĩ ở trong lòng, lúc này nhất định có thể đi thành phố lớn cùng chị Hiểu Sanh, thấy được nhà cao ốc cao hơn mười tầng, còn có thể ngồi máy bay bay vào trong mây. Trong lòng nàng đang sung sướng, nhìn thấy có một đại thẩm bưng chậu món ăn đi ngang qua, thoáng nhìn nàng, sau đó phòng bếp liền truyền đến tiếng đại thẩm kia nói thầm với người khác: "Thật đúng là đứa ngốc, ông nuôi nó mười mấy năm chết rồi, còn có thể cười được."

"Lần này nhà Trang Phú Khánh xử lý tang sự cho Hứa đạo công hao hết mấy vạn nhỉ? Tôi nghe nói mộ xây đều là gạch men sứ đấy. Hứa đạo công này thật là biết toan tính, nhận con gái ngốc của Trang Phú Khánh, liền có toàn gia Trang Phú Khánh cho ông ta dưỡng lão đưa ma, lúc chết còn xử lý tang sự lớn, nghe nói muốn làm bảy ngày pháp sự đấy. Ưng đại gia tính toán, vốn ngày mai sẽ có thể chôn rồi, nhưng Ưng đại gia tính ra ngày mai chôn thiệt thòi con cháu, Trang Phú Khánh liền chết sống không đồng ý, bà nói Nhị Nha này cũng không phải hậu nhân Hứa đạo công, Hứa đạo công không con trai không con gái, sợ cái rắm thiệt thòi hậu nhân ấy. Làm bao nhiêu ngày, phải dùng nhiều thật nhiều tiền nha."

"Tiêu tiền sợ cái gì, giờ nhà bọn họ có tiền. Con gái lớn của Trang Phú Khánh chính là tốt nghiệp từ trường đại học trọng điểm đấy, nghe nói là đi làm tại công ty lớn, cũng làm giám đốc rồi, giỏi giang, tài năng, một tháng tiền lương có hơn một vạn đấy, còn chưa tính giải thưởng cuối năm."

"Thật sự á! Ôi! Tốt nghiệp từ trường đại học trọng điểm đúng là khác biệt."

"Ôi! Tôi nghe nói Hứa đạo công trước kia là đạo sĩ, hiểu xem phong thủy, Trang Phú Khánh ấy, đưa Nhị Nha cho Hứa đạo công, là để Hứa đạo công nhìn phong thủy cho nhà bọn hắn. Trang Phú Khánh mời Hứa đạo công nhìn mảnh đất tốt cho bọn hắn, len lén đem tổ tiên bọn hắn chôn qua đó, bằng không, con gái lớn của Trang Phú Khánh làm sao học hành có thể lợi hại như vậy, tốt nghiệp còn có thể tìm được công việc tốt? Bà xem Hứa nhị muội trong nhà, con trai cô ấy cũng là tốt nghiệp đại học, nghe nói tháng trước còn để Hứa nhị muội gửi tiền cho hắn đấy, nói tiền kiếm được không đủ tiêu. Con gái gả đi ra ngoài mà, nên cần dời đến địa phương tốt mộ tổ phù hộ."

"Thiệt hay giả?"

"Này còn có giả? Bà xem xem nhà Trang Phú Khánh trước kia vô cùng nghèo, bằng không, Nhị Nha cũng sẽ không ngốc thành như vậy. Lại xem nhà bọn hắn hiện tại, Hiểu Sanh nhà bọn hắn có nhiều tiền đồ, thời điểm học đại học có thể đoạt học bổng, đến bây giờ bọn đồng lứa trong thôn, nào có ai lợi hại, kiếm được nhiều hơn nó."

"Ối trời— một con rắn thật lớn!" Một tiếng kêu to kinh thiên động địa truyền ra từ kho củi.

Lộ Vô Quy bị tiếng kêu to bỗng nhiên vang lên này làm kinh ngạc nhảy dựng, nàng thò người ra nhìn về phía bếp, chỉ thấy các đại thẩm trong tay còn cầm dao thái giúp việc bếp núc như ong vỡ tổ mà hướng về kho củi, sau đó nàng chợt nghe thấy tiếng kêu sợ hãi từng đợt: "Mẹ của tôi ơi, rắn thật lớn đó!"

"Mẹ tể tể ơi, trên đầu rắn còn có sừng."

"Ối mẹ ơi, rắn này trên đầu mọc mụn nước kìa."

"Lão Tài, Lão Tài, mau tới, rắn thật lớn!"

"Trời ơi trời ơi, lên xà nhà rồi."

"Có phải là Áp Lương xà* không? Thật lớn nha!"

(*Rắn áp xà nhà.)

Lộ Vô Quy chạy đến phòng chứa củi này, chen vào giữa mấy đại thẩm la to, liếc nhìn một con đại xà màu trắng vịn lên xà ngang. Con rắn đó to hơn cánh tay nàng, từ trên xà nhà rủ xuống cái đuôi dài hơn một mét, nếu như tính luôn thân thể, Lộ Vô Quy đoán chừng ít nhất phải có ba mét. Con rắn kia từ trên xà nhà nâng lên cổ và phun lưỡi rắn về phía cửa chính, bởi vì nó đang phía đối diện, Lộ Vô Quy rõ ràng nhìn thấy trên đỉnh trán của nó còn nhô lên một đoạn rất giống cái sừng gì đó, rất dễ làm người khác chú ý. Lộ Vô Quy nghĩ thầm: "Đây là mọc mụn nước hay là mọc sừng đây? Rắn có sừng?"

Một người to con lưng tròn vai thô đẩy Lộ Vô Quy ra bên cạnh, người nọ quát to một tiếng: "Ối trời! Rắn nhà lớn như vậy" hắn lại căng cuống họng rống:"Triệu lão ngũ, Triệu lão ngũ, mau tới, một con bạch xà thật lớn, hình như là bạch hóa biến chủng xà, bắt được ít nhất phải bán được mấy vạn. Nhanh cầm cái thang tới đây!"

Bỗng nhiên, Lộ Vô Quy nhìn thấy con ngươi của đại bạch xà thoáng cái dựng dọc lên, nàng không biết là nàng hoa mắt hay là trong ánh mắt con rắn kia thật sự có ánh sáng xanh lục chợt lóe lên, tiếp theo liền nhìn thấy ánh trắng loáng qua, vậy mà đại bạch xà đó giống như bay nhảy xuống từ trên xà nhà cắn người to con kia một nhát, người to lớn kêu "A" một tiếng, tay bưng kín cổ.

Con rắn kia vừa nghiêng đầu liền chui vào trong đống củi.

Trong loạt tiếng gào thét "Má ơi, trời ơi", người to con té lăn trên đất đau đến mức gào to ai ái.

Một người phụ nữ té nhào vào bên cạnh người to con, hô to: "Lão Tài", sợ đến mức tay chân luống cuống.

"Rắn này có độc." Một người phụ nữ kêu lên, người vốn dĩ chen lấn tại cửa ra vào phòng chứa củi thoáng cái chạy hết ra ngoài.

Người kia ngồi xổm bên cạnh Lão Tài, hô to: "Mau gọi giúp xe đưa đi bệnh viện... Lão Tài nhà tôi ơi..."

Sau khi vợ Trang Phú Khánh thấy được, hô to: "Còn không mau hỗ trợ, đưa đi bệnh viện trước. Xe chuyển đồ mà Phú Khánh gọi tới vẫn còn ở bên ngoài, tài xế ở đây đánh bài còn chưa đi, nhanh đặt lên xe đưa đi bệnh viện. Vương sư phụ, Vương sư phụ..."

Người đánh bài trong sân và đầu bếp nấu cơm ở phòng bếp đều tới đây, ba chân bốn cẳng mà nâng người to con ra ngoài.

Người phụ nữ gọi "Lão Tài" kéo lại tay vợ Trang Phú Khánh, nói: "Thái Phân à, Lão Tài nhà tôi chính là bị cắn tại nhà các bà, bà phải cùng chúng tôi đi bệnh viện." Cứng rắn lôi kéo vợ Trang Phú Khánh cùng tiến lên xe. Vợ Trang Phú Khánh giãy dụa không thoát, đành phải nâng lên cuống họng gọi: "Hiểu Sanh, trông coi Nhị Nha, nó không hiểu chuyện, đừng để cho nó đi kho củi! Ôi, chuyện gì vậy chứ!"

"Con rắn kia thật độc, Lão Tài vừa bị cắn liền không đứng lên nổi."

"Còn có sừng, e sợ là muốn hóa giao long!"

"Quá dọa người rồi, thoáng cái liền nhảy xuống, chúng ta cũng không thấy rõ ràng nó đã cắn Lão Tài rồi."

"May mắn tôi đứng dựa bên ngoài, a di đà Phật, trước quỷ môn quan dạo qua một vòng."

"Ai ngờ được nó lại đột nhiên nhảy xuống từ trên xà nhà, cách đến mấy mét."

"Nơi này trước kia là đạo quán, sẽ không phải là trước kia từng trấn áp thứ gì thoát ra rồi chứ, con rắn kia cũng chưa từng thấy qua, cho tới bây giờ chưa từng nghe nói rắn mọc sừng."

"Thấy không giống Bạch nương tử."