Chương 2: Quỷ Hồn

...

Lộ Vô Quy nghe phía ngoài nghị luận sôi nổi. Nàng lại nghe thấy có người bình tĩnh hỏi: "Nhị Nha, Hứa gia gia bị ai giết?" Nàng ngẩng đầu thấy Trang Bảo Quốc vẻ mặt nghiêm túc rất giống thẩm tra phạm nhân. Lộ Vô Quy nhíu mày. Lần này mơ ác mộng hoàn toàn không giống với trước kia, thậm chí không giống như là mơ ác mộng. Trước kia nàng gặp ác mộng, mơ thấy đều là người chết, chỉ riêng hai người sống chính là nàng và ông, lần này nhưng lại là...

Vợ Trang Phú Khánh cản lại, kêu lên với Trang Bảo Quốc: "Nó thì biết cái gì? Cậu hỏi nó có thể hỏi ra mấy thứ gì đó?"

Trang Bảo Quốc nghiêm mặt rống: "Hứa đạo sĩ chết ở bên ngoài, trên lưng Nhị Nha đều là máu, không hỏi nó thì hỏi ai? Hỏi chị sao Thế tử phi xấu bụng!"

Trang Phú Khánh giữ chặt Trang Bảo Quốc, nói: "Bảo Quốc, em biết đứa nhỏ Nhị Nha này đầu óc không rõ ràng lắm..."

Ngoài sân nhỏ lại có người hô: "Đồn công an đến rồi —— "

Lại có người rống: "Bao vây gần như vậy làm gì? Không biết phải bảo vệ hiện trường à! Toàn bộ mấy người đều giẫm ra dấu chân rồi! Tránh ra cho tôi!"

Vợ Trang Phú Khánh nghe đồn công an đến rồi, như gà mẹ hộ con ôm lấy Lộ Vô Quy, sau đó liền kêu khóc với Trang Phú Khánh: "Tôi nói đón Nhị Nha về nhà, ông không nghe, nói Nhị Nha bát tự khinh dễ dàng bị xâm phạm, mà cứ nhất định phải ném nó ở chùa Bảo An cái nơi tà tính này..."

Lộ Vô Quy đưa mắt nhìn vợ Trang Phú Khánh khóc đến mức mặt mũi tràn đầy nước mũi nước mắt. Từ lúc nàng còn rất nhỏ chợt nghe có người nói nàng là con nhà Trang Phú Khánh, bởi vì vợ Trang Phú Khánh hoài thai chính là song thai, kế hoạch hóa gia đình không cho phép, đâm cái kim gì đó cưỡng ép phá thai, lúc nàng bị phá thai đã được tám tháng rồi, kết quả mạng lớn, phá thai xong không chết, nhưng mà đầu óc bị đâm ngốc, Trang Phú Khánh giao nàng cho Hứa đạo công nuôi dưỡng. Lộ Vô Quy cảm thấy việc này như là sự thật, bằng không tại sao Trang Phú Khánh phải cho ông nàng lương thực chứ, còn hay đến thăm nàng, trước kia còn đưa nàng đi vào tiểu học trong trấn học tập. Nhưng mà ông nói, nàng cùng nhà họ Trang không có quan hệ ruột thịt. Nếu không có quan hệ ruột thịt, vì sao nhà Trang Phú Khánh tốt với nàng như vậy nhỉ?

Tiếng nghị luận trong phòng bỗng nhiên biến mất, một đám người chen lấn tiến đến, đám đông tránh ra đường, hiện ra hai người mặc cảnh phục. Một người mặc cảnh phục trong đó bắt đầu đuổi người, nói: "Đều đi ra ngoài đi ra ngoài, đừng gây trở ngại chúng tôi phá án."

Lộ Vô Quy bỗng nhiên nhìn thấy một người phụ nữ chen đến từ trong đám người, cô ấy cao cao, lớn lên trăng trắng, đeo giày cao gót chen tới rồi quay sang nhẹ giọng nói gì đó với hai người mặc cảnh phục. Lộ Vô Quy nhìn một lần liền nhận ra đó là chị Hiểu Sanh, lập tức cao hứng lên, nàng vẫy tay hô to một tiếng: "Chị Hiểu Sanh." Dùng sức vẫy tay chào hỏi Trang Hiểu Sanh, e sợ Trang Hiểu Sanh không nhìn thấy nàng. Hai vị cảnh sát nhân dân đồn công an mặc cảnh phục đưa mắt nhìn vẻ mặt kích động của Lộ Vô Quy, lại thoáng nhìn Trang Hiểu Sanh, gật đầu nói: "Được rồi, cô lưu lại, những người khác đi ra ngoài."

Trang Hiểu Sanh không ngớt lời nói: "Cảm ơn." Chị đi đến bên giường, nói với vợ Trang Phú Khánh thấy chị tới đây như nhìn thấy cứu tinh: "Mẹ, mẹ ra ngoài đi, Nhị Nha nơi này có con rồi."

Lộ Vô Quy vui vẻ giữ chặt tay Trang Hiểu Sanh, hỏi: "Chị Hiểu Sanh, tại sao chị trở về rồi? Trang Phú Khánh nói chị về nghỉ đông, có phải là có thể vui chơi thật lâu, so với năm trước còn lâu hơn?"

Trang Hiểu Sanh ngồi ở bên người Lộ Vô Quy thay cho vợ Trang Phú Khánh, hỏi: "Nhị Nha, vì sao trên tay và trên quần áo của em đều là máu? Có phải bị thương không?"

Lộ Vô Quy lắc đầu, nói: "Em chạy đi nhanh, không có bị thương, đều là của ông đấy."

Hai cảnh sát nhân dân liếc mắt nhìn nhau, tự mình kéo cái ghế ngồi xuống ở bên cạnh, một người trong đó còn lấy ra giấy bút bắt đầu ghi chép. Trang Hiểu Sanh thoáng nhìn hai cảnh sát nhân dân kia, hỏi: "Ông chảy nhiều máu như vậy, tại sao em không gọi người đến cứu ông?"

Lộ Vô Quy bị Trang Hiểu Sanh hỏi mà có chút bối rối.

Trang Hiểu Sanh hỏi: "Có phải là không biết gọi người tới cứu ông?"

Lộ Vô Quy suy nghĩ một lúc, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Lúc nằm mơ thì không tìm được người sống, gọi bọn họ cũng đều không đáp lại, ông cũng không cho em đi gọi, nói là sẽ gọi mất hồn của họ."

Trang Hiểu Sanh: "..."

Lộ Vô Quy hỏi: "Chị không tin em?"

Trang Hiểu Sanh gật đầu, nói: "Chị tin."

Lộ Vô Quy nhìn một cái là có thể nhìn ra Trang Hiểu Sanh là dỗ dành nàng, rõ ràng chính là không tin. Nàng không muốn nói nữa.

Trang Hiểu Sanh nói: "Vậy cùng chị Hiểu Sanh nói một chút sự việc lúc em nằm mơ có được không? Em ở trong mộng mơ thấy cái gì?"

Lộ Vô Quy nói: "Chị Hiểu Sanh, chị đang khách sáo với em à? A, không hẳn là khách sáo, chị là muốn hỏi tại sao ông bị như vậy?"

Trang Hiểu Sanh nói: "Nhị Nha thật thông minh."

Lộ Vô Quy nói: "Kỳ thật em cũng không biết đây có phải là nằm mơ không? Lúc nằm mơ là không có người sống, lúc tỉnh dậy mới nhìn thấy người sống, nơi này nhiều người như vậy, nói rõ lúc này em tỉnh mới đúng. Nhưng nếu như em đang tỉnh, vì sao không phải ông nấu xong cơm tới gọi em tỉnh dậy đây?" Nàng muốn hỏi đáp án từ Trang Hiểu Sanh, đã thấy Trang Hiểu Sanh xoay đầu, một giọt nước lướt qua từ gương mặt của chị. Lộ Vô Quy nhìn thấy Trang Hiểu Sanh quay mặt qua chỗ khác không nhìn nàng cũng không trả lời câu hỏi của nàng, lại tiếp tục nói: "Em đã ngủ trên giường hai lần nữa rồi, ông vẫn còn nằm ở bên cạnh giếng, mộng vẫn còn chưa có tỉnh, vậy cũng thật kỳ quái rồi."

Cảnh sát nhân dân bên cạnh nhịn không được chen lời hỏi: "Vậy em biết rõ ông của em bị thương ở đâu không?"

Lộ Vô Quy nói: "Trong giếng đó."

Cảnh sát nhân dân đó hỏi: "Chính là miệng giếng trong sân ông em nằm bên cạnh?"

Lộ Vô Quy gật đầu, nói: "Đúng vậy, làm sao các anh biết?"

Cảnh sát nhân dân đó nói: "Chúng tôi trông thấy trên thành giếng có vết máu."

Lộ Vô Quy nói: "Em cõng ông bò lên từ trong giếng." Nàng nói xong lại nhìn thấy vẻ mặt hai cảnh sát nhân dân bối rối mà nhìn nàng. Một cảnh sát nhân dân lại hỏi: "Nếu như là leo lên từ trong giếng, vì sao quần áo của hai người không ẩm ướt? Còn nữa, ông của em chí ít nặng khoảng năm mươi cân đấy, em làm thế nào cõng nổi ông của em? Còn có thể cõng ông leo lên từ trong giếng sâu như vậy?"

Lộ Vô Quy nói: "Mơ ác mộng đều là không có căn cứ."

Hai cảnh sát nhân dân đồng thời: "..."

Qua một hồi lâu, một cảnh sát nhân dân hỏi: "Có phải em buổi tối mộng du đến thung lũng hoang gặp phải sói hoang hay không? Tổn thương trên người ông em đều là móng vuốt thú hoang cào ra, mất máu quá nhiều mới... Được rồi, nói với em những thứ này em cũng không hiểu." Cảnh sát nhân dân kia nói xong "bộp" một tiếng khép lại bản ghi chép, nói với Trang Hiểu Sanh: "Em của cô vẫn nên mang đến bệnh viện tâm thần xem qua đi."

Lộ Vô Quy: "..." Đừng tưởng rằng nàng nghe không hiểu hắn đang nói nàng là người bị bệnh thần kinh!

Sau khi cảnh sát nhân dân đồn công an rời khỏi phòng Lộ Vô Quy, đưa cho thôn dân một giải thích "Buổi tối Lộ Vô Quy mộng du đi đến thung lũng hoang, ông của nàng đi tìm nàng, gặp phải sói hoang, ông nàng bị thương trong lúc cùng sói tranh đấu, bởi vì mất máu quá nhiều không được cứu chữa hữu hiệu nên chết."

Mặc dù các thôn dân tỏ vẻ kinh ngạc và hoài nghi đối với "Thung lũng hoang còn có sói", nhưng vết cào trên người Hứa đạo công sâu đủ thấy xương lại để cho bọn họ tin tưởng ông ta là bị tổn thương bởi loại sói hoang này. Giải thích quá hợp lý! Vết thương trên người Hứa đạo công không phải con người có thể tạo thành, nhà ông ta lại không có dấu vết từng đánh nhau, vết máu trên lưng Lộ Vô Quy tỏ vẻ Hứa đạo công là bị thương trong lúc cùng sói tranh đấu được Lộ Vô Quy mộng du cõng trở về, dấu vết bên cạnh giếng là Hứa đạo công sau lưng Lộ Vô Quy lưu lại khi trở về đặt ở bên cạnh giếng. Về phần Lộ Vô Quy nói đúng là bị thương ở trong giếng ... Ai sẽ đi cùng một người đầu óc có vấn đề biện luận một miệng giếng đường kính chỉ có hơn một mét, trong giếng sâu hơn mười thước làm sao có thể có dã thú?

(Phá tứ cựu: chiến dịch "Phá Tứ cựu", bài trừ văn hóa cũ, quan niệm cũ, phong tục cũ và thói quen cũ)