...Lúc này Lộ Vô Quy nhìn thấy sắc mặt người một nhà của Lão Tài đều đặc biệt khó coi, còn có người mắng bọn họ giả thần giả quỷ muốn dọa bọn hắn không trả tiền, còn có người muốn xông tới đánh Trang Phú Khánh, bị Trang Hiểu Sanh ngăn cản, Trang Hiểu Sanh che ở trước mặt Trang Phú Khánh, nét mặt ác liệt nàng chưa từng gặp qua. Trang Hiểu Sanh nói: "Mấy người chỉ cần có kẻ dám động thủ, tôi cam đoan mấy người một xu cũng không lấy được. Nhị Nha đã đưa Hứa đạo công nuôi, hộ khẩu của em ấy là ở nơi này của Hứa đạo công, không có ở nhà của chúng tôi, bất kể là từ pháp luật hay là từ tập tục tới nói, Nhị Nha không có bất cứ quan hệ nào với cha mẹ và tôi, Lão Tài thúc gặp chuyện không may tại nhà Hứa đạo công, các người không có chút lý do nào tìm đến nhà của chúng tôi bắt đền tiền. Các người ồn ào như vậy, tôi có thể phản cáo các người lừa gạt vơ vét tài sản, đến lúc đó ồn ào đến đồn công an đi, chịu thiệt chính là các người! Quan hệ của nhà chúng tôi cùng Nhị Nha, mọi người biết rõ trong lòng, cho nên xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, tôi đồng ý trả cho các người một ít phí mai táng, nhưng mà tuyệt đối không có khả năng quá nhiều. Dù sao lúc ấy rất nhiều người cũng nhìn thấy rõ ràng, là Lão Tài thúc muốn bắt rắn mới có thể bị cắn, ông ta gây ra việc này trong tang sự của Hứa gia gia, nhìn lại xem trong sân này bây giờ mọi người chạy hết, thế nhưng chúng tôi cũng chưa hề nói một câu khó nghe."
Vợ Lão Tài nói: "Vậy cô bồi thường bao nhiêu?"
Trang Hiểu Sanh nói: "Năm nghìn!"
Vợ Lão Tài tức giận tới mức giậm chân không ngừng, kêu lên: "Năm nghìn! Mạng Lão Tài nhà tao chỉ năm nghìn, Hiểu Sanh, mày không thể độc như thế..." Lời khó nghe hung hăng phả ra bên ngoài.
Lộ Vô Quy trông thấy chị Hiểu Sanh cũng không nói gì, chỉ lạnh lùng cười với vợ Lão Tài, liền xoay người đi bảo vợ Trang Phú Khánh nấu cơm, còn dặn dò cẩn thận rắn.
Vợ Trang Phú Khánh vẻ mặt sầu khổ nói: "Sao mẹ nuốt trôi chứ?"
Trang Hiểu Sanh nói: "Mẹ, mẹ ăn không vô, Ưng gia gia, Nhị Nha và cả đại cữu họ vẫn còn ăn cơm được đây."
Vợ Lão Tài tức giận chỉ vào Trang Hiểu Sanh mắng: "Trang Hiểu Sanh, mày không coi ai ra gì."
Thầy âm dương nói: "Nói nhao nhao ồn ào đâu còn nuốt trôi cơm? Tùy tiện sắp xếp bưng lên cho chúng ta mấy mâm thịt đồ ăn, chúng ta mang về ăn."
Trang Phú Khánh nghe thầy âm dương phải đi, vội vàng hỏi: "Ưng đại gia, buổi tối hôm nay ngài không ở lại nơi này sao?"
Thầy âm dương kêu lên: "Ở ở cái gì? Trừ Nhị nha, tối nay nơi này không một người sống có thể ở lại! Bao gồm toàn gia mấy người, không cho một ai ở lại hết, buổi tối cũng không cho tới đây. Nhị Nha có thể trải qua đêm nay hay không thì xem mệnh của nó, có điều ta xem nha đầu này là mạng lớn, sẽ không có việc gì."
Vợ Trang Phú Khánh nghe chỉ cho một mình Nhị Nha ở lại đây, cuống lên tại chỗ, kêu lên: "Như vậy sao được chứ? Nhị Nha có mộng du không thể ở một mình được, tối hôm qua mới cào cổ Hiểu Sanh ra mấy vết máu, như vậy sao được đây?"
Thầy âm dương nói: "Không được cũng phải được. Ta nói, nơi này buổi tối người không thể ở."
Vợ Trang Phú Khánh nói: "Vậy để Nhị Nha ở nhà của chúng tôi đi."
Thầy âm dương chặn họng vợ Trang Phú Khánh một câu: "Cô lợi hại! Ta cũng không dám để nó ở nhà của ta đâu!"
Hai đồ đệ của thầy âm dương cất mấy chén lớn thịt đồ ăn vào trong túi cầm theo, gọi thầy âm dương cơm tối đã sắp xếp xong, có thể đi rồi.
Thầy âm dương lại dặn dò một câu: "Các người cơm nước xong xuôi cũng trở về sớm chút, nhớ rõ trước khi mặt trời xuống núi nhất định phải đi." Nói xong, mang theo hai đồ đệ, bước đi nhanh không ngừng cũng không quay đầu lại.
Lộ Vô Quy nhìn thấy thầy âm dương bước như bay đi xa mất, đột nhiên cảm thấy tuy ông thoạt nhìn già, nhưng nhìn ông nhanh nhẹn như vậy, nhất định sẽ sống lâu hơn ông nàng, nói không chừng có thể sống đủ trăm tuổi.
Những thân thích nhà Lão Tài đều bị thầy âm dương dọa, có người lập tức nói phải đi về.
Vợ Lão Tài lập tức hô to một câu: "Buổi tối hôm nay chúng ta liền ở trong nhà Trang Phú Khánh đi."
Lộ Vô Quy thấy rõ, đây là toàn gia Lão Tài muốn vu vạ cái chết của Lão Tài cho nhà Trang Phú Khánh mà. Nói thật ra, toàn gia Trang Phú Khánh đối với nàng thật sự rất tốt, việc này để Trang Phú Khánh gặp phải rất không phúc hậu. Nàng nói: "Oan có đầu nợ có chủ, các người không phải nên tìm tôi sao? Cái đó, ông tôi có lưu lại đồ cổ, bằng không tôi đem đồ cổ bồi thường các người nhé." Nàng nói xong còn nhìn thấy tất cả mọi người "xoạt" quay đầu cùng nhau nhìn nàng. Nàng nói tiếp: "Nhưng mà, tôi nói rõ trước nha, những thứ này đều là pháp khí ông tôi giấu đi, rất đáng tiền. Có điều, cũng rất tà môn, nếu người cầm mà chết cũng không thể lại trách tôi." Nàng nói xong, liền nhìn thấy nhà Lão Tài có hai người muốn xông lên đánh nàng, bị tiểu tử trẻ tuổi nhất kéo lại. Người trẻ tuổi nhất này chính là tiểu tử lúc trước mắng người, hắn chen lên phía trước, nói: "Cô lấy ra trước cho tôi xem xem có phải pháp khí thật hay không."
"Nhị Nha!"
Lộ Vô Quy nghe thấy chị Hiểu Sanh hô, quay đầu nhìn chị Hiểu Sanh. Nàng nói: "Em với nhà bọn chị không liên quan, nhà bọn chị giúp em như vậy, không thể lại để bọn chị gánh món nợ này."
Con mắt Trang Hiểu Sanh đỏ lên, nói: "Chị không phải ý đó."
Lộ Vô Quy nói: "Em không phải ngốc đâu, em hiểu chuyện đó, chỉ là bây giờ em còn có một chuyện không biết rõ, về sau em sẽ làm rõ." Nàng nói xong, liền đi vào nhà lấy ra cái ba lô vải pháp khí của mình.
Nàng vừa lấy ra, đã bị người nhà Lão Tài đoạt mất túi, người nhà Lão Tài lấy ra từng cái pháp khí bên trong túi vải.
Tiểu tử kia tại chỗ "Phì" một tiếng, mắng: "Tiên sư nó, đồng nát sắt vụn gì thế!"
Trang Hiểu Sanh cất đống đồ vật vào túi vải bố nhét trở về trong ngực Lộ Vô Quy, nói: "Tám nghìn, không thể nhiều hơn một xu nào nữa. Om sòm nữa tôi lập tức gọi điện thoại gọi người đồn công an cùng luật sư tới đây, kéo đi thi thể Lão Tài thúc để pháp y khám nghiệm thi thể, chúng ta gặp mặt trên phiên tòa." Chị tạm ngừng, nói: "Nếu như đồng ý, buổi sáng ngày mai cho người đến đi theo tôi lên ngân hàng thị trấn lấy tiền. Nếu như không đồng ý, ngày mai chờ người đồn công an tới giải quyết."
Vợ Lão Tài nói: "Tám nghìn xử lý tang sự cũng không đủ!"
Trang Hiểu Sanh nói: "Vậy lên tòa án, quan tòa phán như nào, bồi thường như vậy. Nhưng mà tôi nhắc nhở các người một điều, lên tòa án, các người chỉ có thể cáo Nhị Nha, coi như là các người thắng, cùng lắm quan tòa cũng chỉ xử Nhị Nha bồi thường cho các người một khoản chủ nghĩa nhân đạo*, Nhị Nha là tình huống như thế nào các người có lẽ rất rõ ràng. Vả lại, nếu như các người thua kiện, phí luật sư song phương đều là các người chi, hơn nữa cuộc kiện cáo này cho dù từ phương diện nào mà nói, đều là phần thắng lớn bên tôi. Nếu như các người cáo tôi hoặc cha mẹ tôi, tôi cũng không cần lên tòa án với các người, có thể trực tiếp báo cảnh sát vì lừa gạt vơ vét tài sản và tìm cớ gây sự mà truy cứu luật pháp trách nhiệm của các người. Là muốn tám nghìn đồng hay là muốn lên tòa án, chính các người chọn."
(*bồi thường chủ nghĩa nhân đạo là bồi thường tự nguyện, có thể bồi thường tùy tâm, hoặc không bồi thường.)