“Mặc Lĩnh à...” Lữ Bình thì thầm như có điều đáng suy nghĩ: “Đúng là lần này ngươi mạng lớn. Cấp bậc đường chủ ở Mặc Lĩnh rất lợi hại.”
“Không phải mạng lớn mà là vận dụng chiến thuật hợp lý.” Cổ Trần nằm trên giường, tay trái nhấn điện thoại liên tục.
Thủy Ánh Dao ngồi một bên nói: “Đàn ông là vậy, rõ ràng may mắn chạy thoát mà còn cố mạnh miệng.”
Cổ Trần coi như không nghe thấy lời này, tiếp tục làm việc của mình.
Lữ Bình lại nói: “Ta vẫn muốn biết rốt cuộc ngươi đã dùng phương pháp gì để bỏ qua vết thương của mình trong lúc chiến đấu.”
Cổ Trần đáp lời nhưng không ngừng tay: “Đây là một kỹ thuật trên Độn Giáp Thiên Thư. Nhưng không phải hoàn toàn không thấy đau, mà là trị liệu lập tức.”
“Trị liệu lập tức? Còn có pháp thuật nghịch thiên đến thế sao?”
“Đương nhiên không nghịch thiên như trong tưởng tượng của ngươi...”
Khi nói tới chỗ này, Cổ Trần nở nụ cười khổ: “Thật ra dùng pháp thuật trị liệu lập tức rất mạo hiểm. Nếu lỡ xảy ra sơ xuất thì sẽ có kết quả như ngày hôm nay.”
“Chẳng lẽ khi pháp thuật thất bại thì sẽ bị cắn trả?”
“Không phải vậy, để ta giải thích một chút... Trị liệu lập tức có tác dụng thúc đẩy quá trình phân đôi tế bào. Nếu người bình thường lành vết thương trong một tháng thì ta có thể làm vết thương khép lại trong vài giây ngắn ngủi. Có điều làm vậy sẽ phải trả một cái giá rất đắt, nói đơn giản chính là rút ngắn tuổi thọ.
Nói theo lẽ thường, nếu ta sử dụng trị liệu lập tức nhiều lần thì sẽ chết trước ba mươi tuổi. Nhưng ta đã tìm ra một phương pháp giải quyết, đó là dùng linh lực để thay thế sự tiêu hao của cơ thể.”
Lữ Bình không nói một lời, bởi hắn cái hiểu cái không. Thấy vậy, Cổ Trần lại ném ánh mắt khinh bỉ về phía hắn.
Thủy Ánh Dao suy nghĩ vài giây rồi hỏi: “Có phải ngươi đã nắm giữ khả năng vận dụng ngang cấp Linh Thể Hợp Nhất không?”
Lữ Bình nói lớn tiếng như vừa mới tỉnh ngộ: “Không thể nào? Ngươi làm được sao?”
“Nếu ta làm được thì đã không nằm ở đây nói nhảm với ngươi. Dù sao trên Độn Giáp Thiên Thư chỉ ghi lại nguyên lý trị liệu lập tức chứ không có phương pháp sử dụng cụ thể. Ta là một người sợ chết nên cố gắng nghiên cứu thật lâu, cuối cùng nghĩ ra phương pháp nhưng vẫn chưa hoàn thiện.
Linh thức của ta không mạnh mẽ như các ngươi, trình độ Linh Thể Hợp Nhất cũng không theo kịp mỹ nữ Mặc Lĩnh. Đôi khi sẽ xuất hiện tình huống không thể ngưng tụ “linh” thành “thể”, vì vậy vết thương sẽ vỡ ra sau đó không lâu.”
Sau khi nghe xong, Thủy Ánh Dao đứng dậy và đi đến trước cửa, cuối cùng chỉ lạnh lùng để lại một câu: “Ngươi không còn gặp phải vấn đề gì đáng lo nữa, mà ta thì vẫn còn nhiều việc cần phải làm. Thứ cho không thể phụng bồi.”
Cổ Trần đặt điện thoại di dộng xuống, nghiêng đầu nhìn bóng lưng Thủy Ánh Dao biến mất trong tầm mắt, không khỏi cười rộ.
Lữ Bình hỏi: “Ngươi cười gì vậy?”
“Ta cười nàng chứ sao.”
“Nàng có gì đáng cười chứ?”
Cổ Trần ngẩng đầu nhìn trần nhà, nụ cười vẫn còn trên mặt: “Có nói ngươi cũng không hiểu.”
Loại người như Lữ Bình có thể không hiểu những tri thức lý luận phức tạp nhưng trực giác lại vô cùng nhạy cảm. Hắn nở một nụ cười mà người đàn ông nào cũng hiểu: “Ta nói nè Tiểu Cổ, có phải ngươi vừa ý con gái nhà người ta hay không?”
Cổ Trần tiếp tục chơi trò chơi trên điện thoại di động: “Đúng vậy.”
Lữ Bình sững sờ. Hắn không ngờ Cổ Trần lại thừa nhận quyết đoán như thế: “Nhưng ta thấy nàng không thích ngươi cho lắm.”
“Nàng đang che dấu.”
“Ta chỉ thấy cảm giác của ngươi quá tốt.”
“Lão Lữ à, vì ngươi không hiểu lòng phụ nữ nên vợ ngươi mới ly hôn với ngươi.”
Lữ Bình cả kinh nói: “Sao ngươi biết ta ly hôn? Ngươi thật sự có năng lực đặc biệt sao?”
Cổ Trần lười biếng trả lời: “Ta biết chuyện này ngay từ lần đầu tiên gặp ngươi. Trên ngón tay ngươi rõ ràng có một đoạn màu da khá nhạt, hẳn là do trước kia đeo nhẫn cưới. Xét theo tính cách của ngươi, chuyện ngoại tình thật khó như lên trời. Tám, chín phần mười là ngươi bị vứt bỏ. Đoán chừng có liên quan đến nghề này của ngươi, nhưng nguyên nhân chủ yếu chắc chắn là “Ngươi không quan tâm đến gia đình!”, hoặc là “Ngươi hoàn toàn không quan tâm đến ta!” v.v..., bởi vì lời kịch của phụ nữ chỉ có vài câu đơn giản như trên mà thôi.
Ta có thể tưởng tượng cảm xúc khi ngươi ký đơn ly hôn. Lại nhìn ảnh chụp bé trai trong ví tiền của ngươi, ta đoán thằng bé sắp đi học tiểu học và lại đoán tòa án không cho ngươi gặp nó...”
Lữ Bình càng nghe càng kinh hãi, rõ ràng chuyện nào Cổ Trần cũng nói trúng.
Thế là hắn đưa khuôn mặt rắn rỏi, râu ria rập rạm của mình đến trước mặt Cổ Trần, sau đó gầm gừ với bộ dạng vô cùng hung ác: “Ngươi biết quá nhiều rồi đó...”
Cổ Trần không thèm nhướng mi mắt một cái: “Yên tâm đi, ta là người không có thói quen bêu rếu chuyện tình cảm của người khác.”
Lời này ngụ ý là: Ngươi cũng đừng hòng bêu rếu chuyện của ta.
Lữ Bình phát hiện mình không phải đối thủ của Cổ Trần. Nếu cứ tiếp tục dây dưa quanh vấn đề này, sớm muộn gì cũng bị chơi đùa đến chết. Cho nên khi vừa ngồi xuống, hắn lập tức chuyển chủ đề: “Nghe nói Hoàng Du nhờ người điều tra bản án của Phó Định An?”
“Đúng vậy, ngươi và Thủy Ánh Dao đều không đáng tin cậy. Chuyện này chỉ có ta đến trị mà thôi.”
Mỗi lời Cổ Trần nói ra đều khiến Lữ Bình giật mình. Thì ra chuyện hắn bí mật điều tra chỉ có Tống Đế Vương Dư An biết, đến Hoàng Du cũng không rõ ràng.
“Ngươi lại muốn hỏi tại sao ta biết phải không? Thật ra đây là một chuyện rất rõ ràng. Nói từ việc Phó Định An tử vong kỳ lạ, toàn bộ nội tạng trong cơ thể biến mất, da toàn thân bị lột nhưng vẫn không tìm được nguyên nhân.
Nếu một người nắm trong tay danh xưng cao nhất của một thành phố chết như vậy, chắc chắn sẽ khiến giới săn quỷ chấn động không nhỏ. Mà đồ đệ Thủy Ánh Dao của hắn lại vừa tốt nghiệp trường Tường Dực vào mấy tháng trước, lúc ấy lại đang tham gia khảo sát ở nước ngoài nên không biết tin tức này.
Vì vậy, ngươi đã đến. Ta nghĩ việc Thập Điện Diêm Vương tạm thời xử lý công việc của Phó Định An sẽ không khiến người nào cảm thấy kỳ quái. Song thật ra sứ mạng thật sự của ngươi là điều tra chuyện này. Ta có chắc chắn đến chín phần rằng lão hồ ly Tống Đế Vương... À... lão nhân gia phái ngươi tới. Nhưng cho đến khi Thủy Ánh Dao về nước, ngươi vẫn không điều tra ra chuyện gì. Những chuyện ta vừa nói đều đúng chứ?”
Lữ Bình đành phải gật đầu. Trong lòng hắn đã thừa nhận bây giờ Cổ Trần mới là đại ca trong việc điều tra.
“Mà Thủy Ánh Dao về nước điều tra ba tháng vẫn không tiến triển như trước. Chuyện này lâm vào cục diện bế tắc, vì vậy lão Dư đích thân đến đây. Ta nghĩ hắn đã tra ra một ít manh mối, mà manh mối đó có liên quan đến bệnh viện ta đang thực tập.”
Lữ Bình mở mắt thật lớn, miệng nói: “Ngươi đúng là thần tiên!”
Cổ Trần nói tiếp: “Lần đầu tiên gặp ta là lúc ngươi đến đây điều tra phải không? Ngươi cân nhắc bây giờ ngươi săn quỷ khó tìm, hơn nữa ta có thể trợ giúp cho việc điều tra nên ngươi quyết định kéo ta lên thuyền hải tặc, còn nhờ Dư An làm tham mưu giúp ngươi. Kết quả các ngươi phát hiện không cẩn thận nhặt được một gã Gia Cát Lượng...”
“Vậy ngươi đã tra ra manh mối gì chưa?”
“Ngươi chỉ biết nói nhảm, rõ ràng sáng nay ta bị chém trong lúc điều tra...”
“À....”
“Đừng lo, ta vẫn đủ sức tham gia trận tứ kết vào ngày mốt. Có điều không thể dùng tay phải.”
“Ngươi vẫn muốn tham gia Đánh Giá Lính Mới sao?”
“Tất nhiên.” Cổ Trần khép điện thoại di động: “Chỉ dùng một tay thì lại càng thú vị...”