“Tình huống thứ hai, đây vốn không phải là đoạn tử vong tái hiện, mà là một cái bẫy. Chúng ta mắc câu từ lúc lên xe.”
Tiểu Tây định mở cửa để nhảy xuống xe nhưng đã quá muộn. Chiếc xe đang chạy với tốc độ không hề chậm, trong khi hắn hoàn toàn không có dũng khí nhảy xuống con đường dưới sườn núi.
Bầu không khí trong xe chìm trong tĩnh lặng, hai con quỷ ngồi trước không nói một lời, Cổ Trần ngồi phía sau bình tĩnh hút thuốc.
Bấy giờ, Cổ Trần đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, có vẻ đang suy nghĩ gì đó.
Tiểu Tây sợ run, không dám lên tiếng. Hắn nhìn chằm chằm hai con quỷ ngồi phía trước. Mỗi lần con quỷ lái xe liếc nhìn kính chiếu hậu, Tiểu Tây cảm thấy như tim mình ngừng đập vài giây.
Kiểu tra tấn tinh thần như vậy duy trì thật lâu, bọn họ mới xuống tới chân núi.
Xe dừng lại, Cổ Trần ném tàn thuốc ra ngoài cửa sổ, sau đó nói: “Xuống xe nào.”
Tiểu Tây đẩy cửa xe, vừa lăn vừa bò lao xuống. Hắn đang định chạy trốn thì bị Cổ Trần nắm gáy.
“Á! Đã xuống núi rồi đó! Sao ngươi không cho ta chạy?”
“Ngươi định chạy đi đâu? Đoạn tử vong tái hiện vẫn chưa kết thúc, dù ngươi chạy xa mấy thì vẫn ở trong quỷ cảnh mà thôi.” Cổ Trần buông Tiểu Tây, kẻ kia nghe hắn nói xong cũng không dám mạo hiểm bỏ đi.
Hai người đàn ông mở cốp xe, khiêng thi thể người phụ nữ ra và đem đến bên cạnh hồ nước.
Ngay lúc thi thể rơi xuống nước, Cổ Trần và Tiểu Tây cảm thấy trước mắt hoa lên. Khi phục hồi tinh thần, hai người đã trở lại con đường trên núi Đông Danh.
“Này! Ê! Các ngươi có nghe thấy gì không? Đây là đỉnh núi, hai tay lái nghe thấy gì không? Ai đó trả lời đi!” Trong bộ đàm truyền đến giọng nói của Nhị Đương Gia Red Moon.
Cổ Trần đến bên cạnh chiếc M5, lấy bộ đàm ra khỏi xe: “Đây là Ngôi Sao Tốc Độ Cổ Trần! Bọn ta không sao, chỉ có điều trận đấu đã kết thúc.”
Tiểu Tây hoàn toàn sững sờ. Tối nay, hắn gặp phải một chuyện quá sức tưởng tượng, lại nhìn chằm chằm chiếc M5 không hề hư hại. Rõ ràng nó bị đụng nát đuôi xe trong quỷ cảnh nhưng nay lại khôi phục thần kỳ.
“Ngươi nói cái gì? Kết thúc là sao? Có phải xe gặp tai nạn hay không?”
Cổ Trần ném bộ đàm cho Tiểu Tây, sau đó lái chiếc Honda chạy lên đỉnh núi. Cửa xe Honda CE quả thực đã bị hỏng.
Tiểu Tây cầm bộ đàm, trung thực nói: “Ta là Tiểu Tây! Ngôi Sao Tốc Độ thắng, ta bị vượt qua...”
“Cái gì? Ngươi nói rõ hơn một chút đi! Tiểu Tây, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Sao M5 lại bị CE vượt qua?” Nhị Đương Gia hét to vào trong bộ đàm, đoàn người trên đỉnh núi bắt đầu xôn xao. Còn Đầu Cây Lau Nhà, Đại Ngưu và Nhị Hổ cầm bộ đàm ngẩn ngơ tại chỗ.
Tiểu Tây lớn tiếng rít lên: “Ta nói ta thua! Ngươi nghe không rõ à? CE vượt qua ta tại khúc ngoặt! Giờ đừng làm phiền ta nữa!”
Đoàn người trên đỉnh núi trở nên điên cuồng. Lưu Tinh Tiểu Tây của đội Red Moon bại dưới tay một gã không rõ lai lịch của đội Đông Danh, hôm nay bọn họ chứng kiến huyền thoại về một chiếc CE đánh bại M5.
Đầu Cây Lau Nhà và hai đồng đội rơi lệ đầy mặt, rồi lại cười hài lòng. Giờ phút này, dù xe có bị hỏng cũng đáng.
Khi Cổ Trần lái chiếc CE không cửa lên đỉnh núi cũng là lúc mọi người nhìn hắn như nhìn anh hùng. Vị mỹ nữ kia lại đến chiếm tiện nghi của hắn, trong khi Đầu Cây Lau Nhà nước mắt nước mũi ràn rụa, còn tuyên bố bái Cổ Trần làm thầy.
Điều kỳ lạ nhất là vài nhân vật đặc biệt của các đoàn xe nói với Cổ Trần: “Chỉ có ta mới đánh bại được ngươi!”, hoặc là “Ta sẽ nhớ kỹ ngươi! Không lâu sau, ta sẽ chiến thắng ngươi!”.
Nói tóm lại, Cổ Trần bị làm phiền quá chừng...
Đầu Cây Lau Nhà và vị mỹ nữ kia hỏi số điện thoại của Cổ Trần nhiều lần mà không được nên cứ quấn quít lấy hắn. Sau cùng, Đầu Cây Lau Nhà nghĩ đến điểm quan trọng là để báo lại tiền sửa xe, nếu Cổ Trần không nói cách thức liên lạc cho hắn thì hắn sẽ tìm lãnh đạo bệnh viện.
Thế là Cổ Trần đành phải nói số điện thoại cho họ biết, sau đó liền tắt nguồn điện thoại.
Lúc Cổ Trần trở lại khách sạn Đông Danh thì đã gần mười hai giờ, chỉ có điều tinh thần của mọi người đều rất tốt, không có ai buồn ngủ. Mỗi gã thần côn đều di chuyển khắp nơi cùng một hoặc nhiều phú ông nước ngoài.
Quản lý khách sạn vốn đã thông báo nhân viên không đụng vào đám tâm thần này. Dù sao họ đã trả tiền, mà ai nấy trong bọn tuỳ tiện vung tay cũng có thể mua nửa ngọn núi. Cứ để bọn họ làm ầm ĩ đi, nhiều nhất là làm hỏng vài món đồ, sau đó cứ “bồi thường theo giá cả” là được.
Vừa bước vào khách sạn, Cổ Trần liền gặp Salonbus - một vị trùm dầu mỏ Ả Rập tai to mặt lớn. Người này dùng tiếng Trung trúc trắc chào hỏi hắn một cách nhiệt tình: “Cổ Trần tiên sinh! Ngài ở đây là quá tốt rồi! Ta luôn tìm ngài khắp nơi! Ánh mắt của ta không bao giờ sai, từ bữa cơm ta đã nhận ra ngài mới là người có bản lĩnh bắt quỷ thật sự, còn gã Lowes kia chỉ là một tên côn đồ. Xin ngài mang ta đi bắt quỷ với!”
(Salonbus là nhân vật trùm dầu mỏ Ả Rập trong trò chơi “Đại Phú Ông”)
Cổ Trần muốn đánh ngất hắn cho xong, nhưng làm vậy thì ngày mai mình sẽ bị đuổi khỏi khách sạn, xem như thua trận quyết đấu với Dư An. Vì vậy, hắn đành phải nói: “Thưa ngài Salonbus, ta đang thực hiện công tác điều tra trên lý luận, tạm thời không định ra ngoài bắt quỷ. Phiền ngài mời cao nhân khác.”
Vị Salonbus này đúng là một miếng đường dính. Hắn đi theo sau Cổ Trần, ngoài miệng nói: “Không sao đâu, thưa Cổ Trần tiên sinh. Ta chỉ muốn đi theo nghiên cứu với ngài, có lẽ ta sẽ đưa ra được một vài ý kiến hữu dụng cũng không biết chừng.”
Cổ Trần không muốn đả kích tính tích cực của Salonbus. Lại nói gã mập mạp râu ria xồm xoàm trước mắt luôn khiến người khác cảm thấy thân thiết, Cổ Trần nghĩ nếu nghiêm khắc đuổi hắn đi thì mình sẽ cảm thấy áy náy, đành phải để Salonbus đi theo.
Bọn họ lại vào phòng Lowes một lần nữa.
Lúc này, Lowes đang dùng laptop để lướt những trang web người lớn có ích cho thể xác và tinh thần. Cổ Trần không gõ cửa mà dứt khoát xông vào, làm Lowes sợ đến luống cuống tay chân.
“Hà hà! Cổ Trần tiên sinh, ngài thật không lễ phép! Ngài xông vào phòng hết lần này đến lần khác mà không hỏi ý kiến người khác, điều đó ảnh hưởng nghiêm trọng đến thiện cảm của ta dành cho dân tộc ngài.”
Cổ Trần cười lạnh: “Được rồi! Vì hoà bình và văn minh nhân loại nên nhân dân, thân sĩ và kỵ sĩ của nước Anh vĩ đại đã cắm cờ xí thực dân khắp nơi trên thế giới, cướp đoạt vô số di sản văn hoá. Ông bạn Lowes, một mình ngươi không thể thay đổi cách nhìn của ta về nước Anh, ta tin rằng mình cũng không thể phá hỏng hình tượng của dân tộc ta.”
Lowes á khẩu, không biết trả lời thể nào. Trong lúc hắn ngây người, Cổ Trần tranh thủ đoạt lấy laptop, Lowes chưa kịp tắt những trang web đang xem nên gấp đến độ đỏ mặt. Chỉ có điều Cổ Trần không để ý đến điều đó, hắn tắt hết những trang web nọ, sau đó bắt đầu tìm đọc tư liệu mình cần.
“Cổ Trần tiên sinh! Đây là laptop riêng của ta, ngài muốn mượn dùng chí ít phải nói với ta một tiếng!”
“Nếu ngươi còn nhiều lời thì ta sẽ tiết lộ chuyện ngươi vẫn còn là xử nam ra ngoài.”
“Này, ngươi đã tiết lộ rồi đấy! Ngài Salonbus đã nghe thấy còn gì!”
Salonbus không giỏi tiếng Trung, chẳng qua vẫn hiểu thâm ý. Hắn cười nói: “Lowes lão đệ, bạn của ta ơi! Ngươi có muốn ta giới thiệu em gái của vợ thứ ba của ta cho ngươi không? Nàng đẹp như sao trên trời...”
Nghe xong, Lowes trợn trắng: Không ngờ loại người đi ra từ quốc gia theo chế độ đa thê lại muốn mai mối cho ta, chuyện này là thế nào?
Thế là trong khi Cổ Trần tra tư liệu trên laptop cả buổi trời, Lowes và Salonbus đã trở thành người thân.
Sau cùng, Cổ Trần khép máy tính lại, sau đó châm một điếu thuốc.
Thấy thế, Salonbus lập tức hỏi thăm: “Cổ Trần tiên sinh, thế nào rồi?”
Cổ Trần phà khói thuốc: “Ta đã tra được tất cả tin tức, kết quả phân tích cũng hợp tình hợp lý. Giờ ta sẽ kể cho các ngươi nghe một câu chuyện cũ, hay đúng hơn là một câu chuyện kinh khủng của mười năm trước…”