Bữa cơm này rất náo nhiệt, những vị khách khác trong khách sạn cũng được Lander mời đến. Sự khôi hài và hùng hồn của vị thân sĩ người Pháp càng được hoan nghênh hơn nữa, tất nhiên điều đó có quan hệ với những món ăn đắt tiền do hắn chiêu đãi.
Sau khi ăn xong, nhà hàng vắng dần, chỉ còn Lander tiên sinh ngồi uống trà với những vị khách của hắn.
Lowes bắt đầu biểu diễn những trò lừa gạt. Đầu tiên, hắn nói chuyện gặp phải giấc mơ và bị bóng đè, trong đó bớt đi một số đoạn hắn không thích. Mặt khác, hắn cố thêm mắm dặm muối để miêu tả dũng khí hơn người và tố chất gặp nguy không loạn của mình, còn Cổ Trần thì biến thành người qua đường Giáp.
Cả đám nước ngoài nghe thấy mùi thơm, đến chỗ đặc sắc còn kinh hô vài tiếng. Nhờ thế, Lowes mất nửa tiếng đồng hồ để nói khoác xong.
Hắn nói hết một nơi, rồi lại về chỗ ngồi uống rượu đỏ ừng ực, cảm thấy thoả mãn mười phần. Nhiều người trong phòng bắt đầu thảo luận như mình vừa tham dự cuộc mạo hiểm nào đó.
Hai lão già người Mỹ cố ý chạy đến hỏi Lowes rằng liệu họ có thể đến phòng hắn để điều tra hay không. Đây là lúc đường thăng tiến rộng mở, dù không quen biết những người này nhưng Lowes vẫn không từ chối.
Cổ Trần ngồi hút thuốc trong một góc xó xỉnh, vẻ mặt chán chường, có vẻ như đang suy nghĩ cái gì đó.
Mọi người thảo luận ầm ĩ một hồi, Lander đứng lên nói: “Các vị, ta nghĩ Lowes tiên sinh và Cổ Trần tiên sinh gặp phải chuyện này đã đủ để chứng minh chuyến đi của chúng ta là đúng. Có lẽ u linh đang ở nơi nào đó trên đỉnh núi Đông Danh, rất có thể là rừng cây, cũng có thể là ngay trong khách sạn này. Đêm nay các vị có thể đi tìm tự do, chỉ cần có được ảnh chụp hoặc tư liệu thì chúng ta có thể chứng minh sự tồn tại của sự vật siêu nhiên với thế giới. Đó sẽ là phát hiện vĩ đại nhất thế kỉ XXI, chúng ta sẽ là người tiên phong trong lĩnh vực này và là người tạo lịch sử!”
Lander quả là thiên tài diễn thuyết, bầu không khí toàn trường được đẩy lên mức cao nhất. Không số ít nhân vật giàu có bắt đầu tìm kiếm cho mình những “đại sư bắt quỷ” để kết bạn.
Chín giờ tối, phòng của Lowes.
Hai gã người Mỹ trang bị vũ trang hạng nặng, mặc quần áo bó sát người, bên ngoài mặc áo giáp chống đạn, mang găng tay cao su, trên mặt còn đeo kính cảm ứng nhiệt cao cấp. Nếu cảnh sát Mỹ gặp cướp ngân hàng ăn mặc kiểu này thì chỉ có bỏ chạy, trước khi cứu viện đến hẳn sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Cổ Trần thấy cửa không khoá, liền bước vào.
Vừa vào cửa, hắn thấy gã nước Mỹ cầm máy quay phim quay chụp khắp nơi, trên tay là một máy móc kì dị. Thứ này có vẻ ngoài như radio, mặt trên có đèn đỏ. Khi đèn đỏ loé lên, chiếc máy bắt đầu phát âm thanh xèo xèo như tiếng radio bị nhiễu.
(Nghề nghiệp của hai gã người Mỹ là thợ săn ác ma, xuất xứ từ chương trình truyền hình Supernatural, nhưng hình dạng của hai người không phải là hai anh em nhà Winchester, mà là hai thợ săn khác)
“Ngươi động kinh đủ chưa?” Cổ Trần nhìn Lowes ngồi trên sô pha với ánh mắt khinh bỉ, hóa ra gã này lại ngồi run rẩy.
Lowes đành phải dừng lại, cười gượng: “John và Roy đang tìm vết tích hồn ma để lại, ta đang kết nối với một ít hồn ma hiền lành để điều tra.”
Cổ Trần không muốn nói nhảm với hắn, thay vào đó nói thẳng mục đích của mình: “Mau kể lại giấc mộng thật kỹ càng cho ta và không được thêm thắt bất cứ chi tiết nào. Đoạn tử vong ngắn có thể là mấu chốt giải quyết vấn đề.”
John và Roy dừng tay. Từ khi nghe Cổ Trần nói xong, bọn họ cảm thấy hành động của mình có phần gượng gạo. Mà ai cũng biết da mặt người Mỹ rất dày nên hai người họ chỉ cười ngây ngô cho qua chuyện: “Bọn ta đã điều tra sơ bộ xong, chi bằng cùng nghe lại thêm một lần.”
Lowes liền nói: “Được rồi, ta sẽ kể lại một lần nữa. Lúc đó, ta nghe ngoài cửa sổ có tiếng kêu cứu, nhìn qua cửa sổ thì thấy hai người đàn ông tấn công một vị nữ sĩ và kéo nàng vào một chiếc xe. Ta lập tức phá cửa sổ lao xuống, dùng sức mạnh tinh thần hù dọa hai gã ác ôn. Bọn họ rất sợ hãi nên vội vã lên xe chạy trốn.”
“Chiếc xe kia dài hơn chiếc Lincoln, tốc độ nhanh vô cùng, dường như đã được hai gã ác ôn cải tạo. Chiếc xe gia tốc đến 70 dặm/h trong nháy mắt nhưng ta dùng toàn lực đến gần và bám trên nóc xe, bọn chúng muốn ném ta xuống nên gia tốc một cách điên cuồng. Các ngươi cũng biết bám trên mui một chiếc xe đang lao nhanh trên đường xuống núi đáng sợ cỡ nào, bởi vậy ta bị chúng bỏ rơi. Lúc rơi xuống vách núi thì ta choàng tỉnh.”
John và Roy cúi đầu suy nghĩ về giấc mơ nhằm tìm ra ít đầu mối gì đó, Cổ Trần thì vẫn luôn chăm chú quan sát khuôn mặt Lowes từ khi hắn bắt đầu kể chuyện.
Sau khi châm điếu thuốc, Cổ Trần phà khói thuốc rồi hít sâu một hơi như đang than thở. Hắn nói:
“Ngươi có hai lựa chọn. Thứ nhất, nói ra rốt cuộc ngươi đã nhìn thấy gì; thứ hai, ta đấu giá quả thận của ngươi trên eBay. Nếu thích, ngươi có thể bỏ tiền ra mua lại.”
(Tập đoàn eBay là một công ty của Hoa Kỳ, quản lý trang Web eBay.com, một website đấu giá trực tuyến, nơi mà mọi người khắp nơi trên thế giới có thể mua hoặc bán hàng hóa và dịch vụ. Ngoài trụ sở tại Mỹ, eBay còn có chi nhánh tại một số quốc gia khác)
…
Hai mươi phút sau, John và Roy đến phòng quản lý của khách sạn. Bọn họ muốn điều tra xem cách đây mấy năm núi Đông Danh có xảy ra án giết người liên quan đến chiếc Ferrari màu hồng hay không.
Trong khi đó, Cổ Trần ngậm điếu thuốc ra khỏi khách sạn. Vừa thả lỏng cánh tay, hắn vừa sắp xếp mạch suy nghĩ, sau đó bắt đầu tản bộ dọc con đường xuống núi.
Đi chưa bao xa, hắn liền nhìn thấy một bãi đất trống đang tụ tập không ít người.
Nơi này cách khách sạn không xa, chừng 500m, có thể nói vẫn nằm trong phạm vi đỉnh núi. Trong mùa du lịch, bãi đỗ xe của khách sạn Đông Danh thường nằm trong trạng thái bão hoà. Bãi đất trống này là bãi đỗ xe phụ nên khách sạn cho đặt ở đây vài máy bán hàng tự động và làm mới đồ uống định kỳ, cũng không cần quản lý gì.
Lúc này đã gần mười giờ. Không biết vì sao nhiều xe đậu lại ở đây, đã vậy còn có rất nhiều nam nữ thanh niên tụ tập. Cảnh tượng trông có vẻ khí thế ngất trời.
“A! Anh bác sĩ, là anh à? Chúng ta lại gặp mặt rồi, thật có duyên đó nha!” Mỹ nữ này là người được Cổ Trần may vết thương trên tay cách đây mấy ngày, còn nhớ lúc đó nàng cố ý bắt chuyện nhưng bị Cổ Trần đuổi đi, không ngờ lại gặp ở đây.
“Oa, anh đẹp trai này là ai? Sao đến bây giờ không nghe ngươi nhắc đến, cũng không giới thiệu cho chúng ta biết?” Mấy cô gái trẻ tụ lại, líu ra líu ríu thảo luận.
Cổ Trần cảm thấy đầu sắp nổ tung. Hắn không có dục vọng xen vào, cũng không có thời cơ xen vào, chỉ đành đứng ngẩn ngơ phân tích tình huống trước mắt.
Một gã để râu và tóc như cây lau nhà đi đến: “Này anh bạn, đến đây xem trận đấu sao? Nếu ngươi là người ủng hộ đội Red Moon thì sang phía đối diện đi, đừng quấy rầy cổ động viên đội ta.”
“Ta hoàn toàn không biết các ngươi đang làm gì, càng không có hứng thú biết. Ta chỉ đi ngang qua mà thôi...”
Người nọ cảm thấy kinh ngạc, quan sát Cổ Trần vài lần rồi nói: “Không phải chứ anh bạn, hôm nay đội Ngôi Sao Tốc Độ Đông Danh của bọn ta sẽ thi xuống dốc với đội Red Moon ở phía Bắc thành phố, đây chính là trận đấu liên quan đến vinh dự của Đông Danh! Rất nổi tiếng đó! Đêm nay ngươi lên núi không phải để xem trận đấu, chẳng lẽ đi xem quỷ sao?”
Cổ Trần vừa phà khói thuốc, vừa trợn trừng mắt, để lộ vẻ mặt khinh bỉ: “Một đám nít ranh mới coi mấy tập Initial D mà đã học đòi cầm mấy cái bộ đàm lên đường đua xe, đã vậy còn hỏi ta vấn đề vô tri này. Ta không đến tìm quỷ, chẳng lẽ lại đến tìm ngươi?”
(Initial D là loạt phim đua xe do Châu Kiệt Luân đóng)
“Ngươi! Cái thằng điên này!” Đầu Cây Lau Nhà bị nói trúng chỗ đau. Tuy để chút râu mép nhưng thật ra hắn mới hai mươi tuổi, đội xe này cũng do khí huyết dâng trào mới thành lập, lại được mấy người bạn đại học bán rẻ cho chiếc xe hạng hai, tự xưng nhanh nhất Đông Danh là nhờ đua với những khu vực lân cận...
Trái lại, đoàn xe Red Moon ở phía Bắc thành phố toàn dùng xe xịn nước ngoài, lại còn được cải tạo chuyên nghiệp. Đầu năm nay, nếu bạn có thể lái nghênh ngang vài chiếc xe độ trong nước thì chẳng ai tin bạn không có quan hệ nào. Dù sao đua xe cũng cần phải có cơ sở vật chất.
Lần này, những tay đua Red Moon phái tới đều là cao thủ đua xe nghiệp dư, kỹ thuật điều khiển chắc chắn đứng hàng đầu. Vì biểu hiện thái độ coi rẻ đối với đội Ngôi Sao Tốc Độ Đông Danh, đối phương hoàn toàn không cần xem tuyến đường mà đã gửi lời khiêu chiến với nội dung xuống dốc tốc độ.
Đầu Cây Lau Nhà đã sẵn sàng mất hết mặt mũi nên quyết định đích thân ra trận, trên thực tế hắn cũng không thua kém mấy gã bạn thân bao nhiêu… Nhưng bị một người xa lạ như Cổ Trần quở trách, hắn vẫn không khỏi xúc động đến nỗi muốn tự sát.
“Ây, Đầu Cây Lau Nhà. Người kia có phải là vũ khí bí mật ngươi tìm tới không? Nhìn qua cũng không có gì lợi hại. Thật ra các ngươi cũng không cần mất công chi nữa! Coi chiếc Honda rách nát đậu ngoài kia kìa, muốn đấu với chiếc BMW đã được cải tạo của bọn ta sao? Nực cười.” Red Moon khiêu khích đúng lúc khiến chút nhiệt huyết của Đầu Cây Lau Nhà không còn sót lại chút nào. Dáng vẻ hắn như sắp khóc, nếu không phải ở đây tụ tập nhiều khán giả thì hắn đã chịu thua từ sớm.
“Nơi này là chân núi, không có xe cộ đi qua.”
“Nơi này là khúc cua vòng cung thứ hai, không có xe đi qua.”
“Nơi này là đường rẽ S4, không có xe cộ.”
“Nơi này là khúc cua vòng cung thứ nhất, không có… À, có một chiếc Ferrari màu hồng dưới chân núi chạy lên.”
“Nơi này là đường rẽ S4, vẫn không có xe cộ.”
Người cầm bộ đàm của Red Moon hỏi: “Khúc cua vòng cung thứ nhất, ngươi có nhìn lầm không? S4 rất gần chỗ ngươi nhưng không nhìn thấy chiếc xe nào.”
“Đây là khúc cua vòng cung thứ nhất, có thể… Chắc là ta hoa mắt, lúc nãy nhìn thấy… quả thật hơi mờ ảo.”
“Tốt, các khúc cua khác tiếp tục báo cáo.”
“Đây là khúc cua thằn lằn, không có xe cộ đi qua.”
“Đây là vòng cua chữ U, không có xe cộ đi qua.”
… ….
“All clear! Trận đấu có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.”
Đầu Lau Nhà ngồi trong chiếc Honda, lái xe đến điểm xuất phát. Xe của Đầu Cây Lau Nhà như rác rưởi khi đậu cạnh chiếc BMW màu bạc, biểu lộ của hắn cũng đối lập rõ nét so với lái xe bên kia. Trong lúc đối phương đang nghĩ đến cảnh vẩy Champagne trên bục nhận thưởng nào đó, vẻ mặt của Đầu Cây Lau Nhà lại như muốn nói “Người này bị táo bón lâu ngày”.
“Tất cả các đội chuẩn bị. Bắt đầu tính thời gian, thời gian đếm ngược là năm giây...”
“Chờ chút.” Cổ Trần đến bên cạnh chiếc Honda rồi mở cửa xe, Đầu Cây Lau Nhà nhìn hắn bằng vẻ mặt mờ mịt.
“Xuống.”
“Ngươi... nói gì?”
“Không phải ngươi muốn thắng Red Moon sao? Xuống.”
Đầu Cây Lau Nhà không biết vì sao mình lại đi ra, bởi trong đầu hắn chỉ quanh quẩn âm thanh: Lần này được cứu rồi.
Đối phương hạ kính xe, nói với Cổ Trần: “Hừ! Một chiếc Honda cũ thì tên nào lái cũng vậy mà thôi.”
Cổ Trần nghiêng đầu nhìn hắn: “Hy vọng ngươi còn mạng đua hết toàn bộ lộ trình…”