Vương Hủ nghe lão già nói đúng ý hắn nên cũng không biết làm gì cho cam. Ngược lại, có vẻ như Thượng Linh Tuyết lại muốn nghe lão thầy bói nói tiếp.
“Nếu được thì hai vị vui lòng đưa sinh thần bát tự cho lão phu xem thử. Ta tin chắc rằng mình sẽ không tính sai đâu.”
(Bát tự: ngày, tháng, năm, giờ sinh theo Thiên Can và Địa Chi: Là một cách xem số mệnh của Trung quốc. Người mê tín cho rằng giờ, ngày, tháng, năm con người được sinh ra đều bị Thiên can Địa chi chi phối. Mỗi giờ, ngày, tháng, năm sinh ấy được thay bằng hai chữ, tổng cộng là tám. Dựa vào tám chữ ấy, ta có thể suy đoán ra vận mệnh của một con người.)
“Này lão già, thời đại này còn ai mang theo thứ đó bên người chứ?” Vương Hủ gần như đã xem lão thầy bói này là kẻ lừa đảo nên cũng chẳng muốn nghe những lời bịp bợm tiếp theo.
“Lão tiên sinh, ngươi nói gì sao ta không hiểu? Chẳng lẽ không có sinh thần bát tự thì không thể tính được sao?” Thượng Linh Tuyết bắt đầu cảm thấy lão thần côn này rất thú vị.
“Ta cũng có thể bói chữ cho hai vị, mời viết tên lên đây.” Lão già cầm cây bút trên bàn lên rồi đưa cho Vương Hủ.
Những dụng cụ cơ bản đều được lão thầy bói chuẩn bị đầy đủ, nào là ống thăm, đồng tiền để xem quẻ, giấy mực bút nghiên, còn có mấy quyển sách cũ kỹ rách nát... nhìn qua có vẻ rất chuyên nghiệp.
Vương Hủ thấy Thượng Linh Tuyết có hứng xem bói nên thầm nghĩ đùa giỡn với lão lưu manh một lúc cũng chẳng sao. Thế là hắn viết tên mình, sau đó Thượng Linh Tuyết cũng viết tên lên giấy.
Lão già cầm tờ giấy lên rồi lật tới lật lui nửa ngày, mắt lão nhìn chằm chằm vào hai cái tên, miệng thì cứ ừ ừ à à, cũng chẳng biết đang lẩm bẩm cái gì.
Vương Hủ khịt mũi xem thường hành vi của lão, thầm đoán rằng chắc hẳn lão đang suy nghĩ một loạt câu nói lấp lửng, khi nói đến chỗ quan trọng thì ngừng, tóm lại lừa tiền là chính.
Sau khi im lặng cả buổi, rốt cuộc lão thầy bói đã mở miệng: “Ta thấy hai vị là một cặp trời sinh, sớm đến với nhau để khỏi lãng phí năm tháng một cách vô ích.”
Nghe lão nói xong, Vương Hủ suýt trào máu. Không ngờ lão già lại bảo đôi bạn trẻ chưa tới hai mươi đi đăng ký kết hôn rồi nhanh chóng làm chuyện ấy cho xong... Thảo nào khi mấy cặp tình nhân vừa xem bói xong, nam liền nói 'Thầy bói nói đúng thật', còn nữ thì mỉm cười đồng ý. Hóa ra lão thầy bói này còn là một tên môi giới mại dâm.
“Ta nói này lão già, tuy lão lớn tuổi nhưng cũng không thể quá đáng như vậy...”
“Cứ xem đi cô bé, trong chữ Hủ và chữ Linh đều có một chữ Vũ...” Lão già hoàn toàn phớt lờ lời của Vương Hủ. Thay vào đó, lão quay sang giải thích cho Thượng Linh Tuyết: “Điều này ám chỉ sẽ sát cánh bên nhau.”
Vương Hủ đang định nổi giận thì lão già lại quay sang nói với hắn: “Xem đi anh bạn trẻ, trong chữ Hủ có bộ Ngôn, trong chữ Thượng có bộ Khẩu. Điều này có nghĩa chỉ cần anh bạn trẻ bày tỏ tình cảm, cô bé chắc chắn sẽ đồng ý. Sau đó, hai người sẽ gắn bó trăm năm...”
Tiếp theo, lão già lại bắt đầu nói hai người có duyên vợ chồng, thế này cũng tốt, thế kia cũng được. Thượng Linh Tuyết nghe vậy thì chỉ bật cười chứ không nói gì, không biết trong lòng nàng nghĩ sao. Vương Hủ nghe xong cũng không nói, bởi càng nhìn mặt lão già càng thấy không có gì đó không đúng.
Năm phút sau, hắn bỗng hét một tiếng rồi quay sang nói với Thượng Linh Tuyết: “Ta có chuyện muốn nói với lão già này... Ngươi chờ ta một chút.” Nói xong liền kéo theo lão già.
Hai người chạy đến một nơi khuất tầm mắt của Thượng Linh Tuyết. Đến lúc này, Vương Hủ mới vươn tay giật bộ râu của lão già.
Cứ như vậy, chùm râu dê kia liền rơi xuống...
“Thật không ngờ ngươi còn biết bói toán? Ta sớm đã nhận ra sao mấy nếp nhăn trên mặt ngươi lại giống như thật thế kia, đã vậy còn đội cái mũ ngu ngốc này nữa chứ. Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy mất mặt khi làm vậy sao?”
Miêu Gia lại trở về bộ dạng lừ đờ thường thấy ở hắn: “Thật ra ta cũng chỉ đến kiếm chác chút đỉnh mà thôi, dù sao moi tiền của mấy thiếu gia tiểu thư này dễ lắm... Mà không phải ngươi thích cô ta sao? Ta đang giúp ngươi đấy. À, nếu sau này ngươi cưới được cô vợ lắm tiền này thì không được quỵt nợ của ta đó nha.”
“Ngươi bớt xen vào chuyện của bọn ta đi... Còn nữa, rốt cuộc ngươi làm cách nào trà trộn vào đây?”
“Ta không hề trà trộn mà trèo tường để vào đây. À, vừa nãy ta lợi dụng điểm mù trong một giây của camera...”
“Này! Rốt cuộc ngươi mất bao lâu để chuyển đống đồ này vào?”
“Thật ra ta chồng toàn bộ mọi thứ lại với nhau rồi dùng một tay để cầm rương chứa đống đồ này. Lại nói đây là cách sắp xếp tiêu chuẩn của nghề bói toán hiện nay. Bởi khi gặp phải công an, người trong nghề sẽ có thể thu xếp hết toàn bộ mọi thứ trong vòng ba mươi giây rồi chuồn.”
“Ngươi có vẻ kinh nghiệm đầy mình nhỉ? Nhưng dù gì đi nữa thì cũng đừng đến làm phiền ta, hay là ngươi tìm Tề Băng đi. Hắn vừa kéo một loli vào rừng, ta đề nghị ngươi đến đó và bảo hắn đừng quá kích động.” Vương Hủ muốn Tề Băng thay hắn đối phó với tay Miêu Gia khó chơi này.
“Ồ, hắn à? Có phải đang ở cùng một cô gái tên là Dụ Hinh không? Chẳng trách vừa rồi ta cảm thấy có người dùng linh lực chiến đấu trong trường.”
“Sao các ngươi đều biết nhau thế? Ta cảm thấy chỉ có mình ta là không biết cái gì cả.” Từ trước đến giờ, Vương Hủ vẫn không hiểu tại sao cái gì Miêu gia cũng biết tuốt tuồn tuột.
“Tề Băng có thể xem như là kẻ thù của Dụ Hinh, cụ thể ra sao thì ngươi cứ tự đi hỏi hắn. Thật ra Dụ Hinh kia cũng có linh lực, nhưng nàng không phải là người săn quỷ thuần túy mà thuộc về loại 'người biên giới'. Ta đề nghị ngươi đừng tiếp xúc với nàng nhiều. Bởi vì cho dù Dụ Hinh đang ở trong thành phố này nhưng ta cũng không thể quản lý nàng, càng không có lí do để giúp ngươi.”
(Người biên giới để chi dạng người có linh lực nhưng không phải là người săn quỷ)
“Ta hiểu rồi, tóm lại ngươi đừng nói nữa, muốn bói toán thì đi tìm người khác mà bói.”
“Vừa rồi ta bói cho các ngươi là thật. Thật ra ta đã chuyên tâm nghiên cứu nhân duyên giữa ngươi và cô ấy, nếu không tin ta lấy sách cho ngươi xem...”
“Ngươi nhàm chán tới mức này à? Không còn chuyện gì khác để làm sao?” Vương Hủ lại sắp nổi giận.
“Ơ kìa, hình như cô bạn gái bé nhỏ của ngươi gặp phiền phức rồi. Sao ngươi còn không đến xem thử?” Miêu Gia vừa chỉ tay về phía xa vừa nói.
Vương Hủ nhìn thấy mấy nam sinh đang bao vây Thượng Linh Tuyết mà không cho nàng đi. Tuy khoảng cách rất xa nhưng lửa giận của Vương Hủ gần như đã lan đến đó và chuẩn bị thiêu cháy tất cả mọi thứ...
Lại nói một phút trước, Thượng Linh Tuyết đang đứng đợi Vương Hủ trở lại thì có vài nam sinh nhìn thấy nàng.
Sau khi bàn bạc, bọn chúng liền quyết định vây quanh Thượng Linh Tuyết.
“Bạn học, bạn bày hàng bói toán ở đây sao? Có thể xem cho bọn ta vài quẻ không?”. Người mở miệng đầu tiên chính là anh bạn William, người quen của Vương Hủ. Hắn đi cùng mấy tên sinh viên hư hỏng học khóa trên, cả bọn kết thành một đám bạn ăn chơi.
Lần này, William thấy Thượng Linh Tuyết đi một mình nên chuẩn bị tính sổ chuyện cũ với nàng.
Thượng Linh Tuyết nhìn cách cư xử liền biết bọn này chẳng hề tốt lành gì. Tất nhiên nàng cũng nhận ra William và biết hắn đến kiếm chuyện nhưng vẫn trả lời một cách lễ phép: “Gian hàng này không phải của ta, thầy bói đi ra ngoài rồi...”
“Vậy sao? Thể để bọn ta xem bói cho bạn nhé?” Một nam sinh cao to nở nụ cười dâm đãng: “Trước tiên hãy xem chỉ tay.” Vừa nói, hắn vừa định nắm lấy bàn tay của Thượng Linh Tuyết.
Nhưng hắn còn chưa chạm vào Thượng Linh Tuyết, một bàn tay khác bỗng xuất hiện bên hông rồi nắm chặt cánh tay của hắn. Sức mạnh cực lớn từ cánh tay truyền đến khiến hắn không thể động đậy nổi. Nam sinh cao to quay đầu lại nhìn thì thấy cánh tay đó là của một người mang mặt nạ Tôn Ngộ Không.
Thượng Linh Tuyết thở phào nhẹ nhõm. Người mang mặt nạ Tôn Ngộ Không hẳn là Vương Hủ vì nàng nhận ra chiếc áo trên người hắn.
Nhưng sau đó nàng lại cảm thấy lo lắng cho an nguy của Vương Hủ, bởi dù sao hắn chỉ đến một mình.
“Thằng nhóc này ở đâu chui ra thế, đã vậy còn dám phá hỏng chuyện tốt của ta?” Nam sinh cao to hất tay Vương Hủ ra rồi cùng với những nam sinh khác bao vây hắn lại.
Trong tình huống người đông thế mạnh, William tỏ ra rất hung hăng: “Sao nào? Muốn lo chuyện bao đồng à? Còn đeo mặt nạ nữa, chẳng lẽ ngươi tưởng mình là anh hùng sao? Ta thấy chắc ngươi muốn ăn đòn rồi.”
“Anh hùng? Ha ha ha, đâu có...” Giọng nói của Vương Hủ bỗng toát lên vẻ hưng phấn.
“Làm chuyện giết người cướp của nên phải mang mặt nạ để dễ thoát khỏi lưới pháp luật ấy mà...”
Tiếng cười rờn rợn chợt văng vẳng dưới lớp mặt nạ...