“Hừ, ngươi tưởng rằng ta thật sự không giết được ngươi hay sao?”
Quả nhiên ý định giết người đang lập lòe trong mắt Liễu Khuynh Nhược.
Thủy Vân Cô vẫn không hề e sợ:
“Năng lực của ngươi là Duyên. Tuy ta không học được nhưng sau khi gỡ bỏ chi tiết, ta đã hiểu được... câu chuyện trên người mình.”
“Ngây thơ...”
Một lần nữa, Liễu Khuynh Nhược đánh giá rất chuẩn xác về bạn học Tiểu Cô:
“Năng lực linh hồn chỉ là một cách chiến đấu. Cho dù ta không dùng đến nó thì ngươi vẫn không phải là đối thủ của ta.”
Tất nhiên, Liễu Khuynh Nhược không kể chuyện cười và cũng chẳng có tâm trạng đùa cợt. Trong lúc nói, nàng lấy tay kia ấn nhẹ lên ngực Thủy Vân Cô. Hành động này trông có vẻ qua loa nhưng sinh ra sức mạnh bùng nổ rất ghê gớm. Vì đau, Thủy Vân Cô đành phải buông tay phải của Liễu Khuynh Nhược. Cả người bay ngược về phía sau. Máu hộc ra đầy miệng.
Thấy tình hình bên kia, Tinh Long chỉnh lại cái mũ rách trên đầu rồi hùng hổ nói:
“Thế mà kêu ta cản ba người giúp ngươi là sao? Tóm lại là thằng ôn con nhà ngươi đối phó với nàng hay nàng đối phó với ngươi vậy hả?”
Chưa kịp trút giận xong, một luồng ánh sáng to như chén cơm xé toạc nguyên tử linh hồn trong không khí và ập đến cùng với tiếng rít. Chiêu này khiến Tinh Long trở tay không kịp. Vì gần như không thể né nên hắn bị bắn trúng ngay tim.
Bản thân Quách Tịnh Thiên cũng hơi giật mình. Tay phải của hắn đang cầm một khẩu súng săn hai nòng, màu đen. Bấy giờ, họng núng đang bốc khói đen. Phát súng vừa rồi chỉ là màn thăm dò nên uy lực thuộc hạng vừa, không nhanh lắm. Quả là bất ngờ khi cao nhân như Tinh Long lại không né được.
Thật ra, hắn không thèm né chứ không phải không né được.
“Hóa ra là một con quỷ có trình độ linh thể hợp nhất rõ cao, linh lực cũng rất mạnh, nên mình hơi đau khi trúng đòn...”
Tinh Long vỗ áo cứ như để phủi bớt bụi.
“Nhưng...”
Hắn nhìn sang với ánh mắt thù hằn rõ rệt:
“Ngươi cho rằng Siêu Linh Thể là cái gì vậy?”
Quách Tịnh Thiên vô thức lùi lại một bước.
Phải rồi, mình coi hắn là cái gì vậy? Còn có màn thăm dò nữa chứ? Nực cười! Làm vậy trong lúc đánh với một trong hai người có linh lực mạnh nhất nhân gian chẳng khác nào thứ trò đùa gây cười.
“Để tiền bối chê cười rồi. Quách mỗ tự biết không đánh lại tiền bối. Tuy nhiên, ta có lập trường của mình nên đành phải đắc tội thôi!”
Khẩu súng trên tay của hắn bắt đầu đổi màu từ đen sang trắng và tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Sài Hưng biết Quách Tịnh Thiên muốn làm gì. Chớp mắt một cái, hắn đã đứng chắn trước mặt Tinh Long rồi nở nụ cười liều lĩnh:
“Tĩnh Thất!”
Sau khi hai chữ này rơi vào tai thì Tinh Long không còn nghe thấy âm thanh nào nữa. Cảm giác ấy không phải mất thính giác mà giống như thế giới im lặng hẳn đi.
“Ồ, không ngờ thằng bé con này lại thuộc hệ ảo thuật.”
Sài Hưng cười lạnh:
“Đừng thấy nhỏ bé mà nhầm, ta sắp hai mươi tuổi rồi đó.”
Tinh Long thay đổi sắc mặt. Tại sao mình lại nghe thấy rõ lời nói của Sài Hưng trong thế giới không tiếng động?
Song, lão tiểu tử này cũng có vài phần không câu nệ của du côn, bèn cười đáp:
“Đừng thấy vẻ ngoài của ta chỉ mới hai mươi lăm tuổi mà lầm, ta đã một trăm hai mươi rồi đấy, gọi ngươi là ‘thằng bé con’ còn đủ vai vế nữa là.”
“Hừ!”
Sài Hưng không tiếp lời. Một cây gậy kim loại cỡ nhỏ bỗng xuất hiện trong tay. Hắn gõ nhẹ nó vào trong không khí. Từng đợt sóng chậm rãi tràn ra. Kế đó, Tinh Long nghe thấy thanh âm có dB cao nhất từ lúc sinh ra tới nay. Mỗi gợn sóng nhỏ bé đều có thanh thế như sóng thần. Hễ giơ lên thì cây gậy kim loại trong tay Sài Hưng lại đưa đến tiếng gió rít như bão cấp tám.
“Thì ra là vậy.”
Nhìn chung, Tinh Long đã biết được năng lực kia là gì. Thứ hắn đang nghe lúc này đây không còn là sóng âm, mà là thứ khác. Cho dù hắn có bịt tai cũng không thể ngăn cản.
Sài Hưng đắc ý ra mặt:
“Siêu Linh Thể thì sao chứ? Ta biết dùng võ thuật hay công kích linh lực khi đánh với ngươi đều không đi đến đâu cả. Có khi thể chất của ngươi trong lúc vô ý còn tập trung nhiều linh khí hơn khi bọn ta tấn công nữa cơ. Tuy vậy, đối với quy tắc ảnh hưởng tuyệt đối của hệ ảo thuật thì ngay cả ngươi cũng không chống lại được.”
Nói xong, hắn liền làm một chuyện rất kinh khủng, đó là lấy ra một cái “kẻng tam giác”(1).
Tinh Long không hề muốn biết mình sẽ nghe thấy gì khi thằng ôn này gõ vào kẻng tam giác. Chắc hẳn không dễ chịu chút nào. Người mới nhập môn mà nghe trực tiếp tiếng gõ này thì có khi thất khiếu chảy máu và ngỏm luôn ấy chứ.
Lần này, Sài Hưng cũng không khách sáo nữa. Hắn dùng hết sức đập cây gậy kim loại xuống.
“Chấn Hồn!”
“Thập Tự Viêm!”
Hai ngón trỏ hai tay Tinh Long bắt chéo rồi đưa qua đỉnh đầu. Một cái thập tự bằng lửa dài hơn mười mét bay thẳng lên trời. Một giây sau, nó tạo nên một bức tường chắn vô hình.
Tinh Long nhảy lên. Tốc độ của hắn chẳng thể nào chậm hơn so với Miêu Gia. Chỉ vỏn vẹn trong khoảnh khắc Thập Tự Viêm xuất hiện, hắn đã trốn thoát qua khe hở. Cùng lúc đó, tiếng gõ từ kẻng tam giác của Sài Hưng vang lên. Thập tự bị nứt ngay giữa. Chấn động tản ra cùng với gào rít mãnh liệt, dí sát sau lưng Tinh Long.
Vừa mới thoát khỏi khu vực bị ảo thuật ảnh hưởng, Tinh Long liền lấy lại được thính giác. Một thứ bản năng giống như trực giác báo cho hắn biết rằng vẫn chưa hết nguy hiểm.
Đúng là vậy, Quách Tịnh Thiên ở bên kia vừa mới chuẩn bị xong xuôi. Ánh sáng trắng chói rực được bắn ra từ họng súng đã hoàn toàn đổi sang màu trắng.
Đó là Quỷ Khiếu!
Tinh Long biết rằng không thể tránh kịp nên chuẩn bị đón đầu. Hắn rất tự tin. Cho dù Quỷ Khiếu thuộc cấp bậc Tứ Tượng Quỷ Tướng thì đỡ một hai cái cũng không thành vấn đề. Cái gã Quách Tịnh Thiên này e rằng vẫn chưa đạt được trình độ đó.
Song, sự việc lại phát triển theo hướng nằm ngoài dự liệu của hắn.
Ngay khi lòng bàn tay tiếp xúc ánh sáng trắng, Tinh Long biết chuyện đã hỏng bét mất rồi. Nói cách khác, anh chàng siêu nhân nhìn viên đạn bay về phía mình, tiềm thức cảm thấy đỡ nó chỉ là chuyện đùa. Đến khi trúng đạn, hắn mới vỡ lẽ. Đâu phải đạn của súng trường Shiki 38 (2) chứ? Rõ ràng là pháo Positron Blaster (3)!
Vụ nổ lớn đã xảy ra. Trên cái nhìn trực quan, uy lực và quy mô của nó ngang ngửa so với mấy quả lựu đạn nổ cùng một lúc, ngay cả xe bọc thép cũng bị vỡ bẹp.
“Ngươi... không còn là hồn ma thuần túy nữa rồi...”
Giọng nói Tinh Long vang lên trong đám bụi mù.
“Còn ngươi... cũng không phải là người.”
Hắn không chết. Tuy nhiên, ngoài nửa phần thân trên ở bên trái, phần còn lại đều đã biến mất.
Sài Hưng và Quách Tịnh Thiên dần dần bị nỗi sợ hãi bao vây. So với lúc nãy, khí thế tỏa ra từ trên người Tinh Long như xuất phát từ hai người khác biệt.
Không giễu cợt.
Chỉ có mỗi cảm giác áp bức khi đế vương nhìn xuống thiên hạ!
“Nhìn chung, ta đã hiểu được chút đỉnh.”
Phần thân thể bị mất của Tinh Long được thay dần bằng lửa đỏ.
“Kế hoạch Sáng Thế trong miệng thằng ôn Miêu Gia đúng là nguy hiểm hết sức. Liễu Khuynh Nhược đã cho các ngươi sức mạnh vượt xa sức chịu đựng của bản thân. Chính các ngươi... cũng phải trả một cái giá rất đắt.”
Sài Hưng lùi đến bên cạnh Quách Tịnh Thiên. Cả hai lặng lẽ vận linh lực, chuẩn bị nghênh đón công kích không biết lúc nào sẽ đến.
Ngọn lửa tái tạo thành công cơ thể thiếu thốn của Tinh Long. Nửa thân trên đang để trần là cơ bắp hoàn mỹ như tác phẩm điêu khắc nghệ thuật. Hắn dùng ngón cái đẩy vành mũ. Ánh mắt lộ rõ vẻ hung ác:
“Vì một số nguyên nhân nên ta mới đứng về phía người săn quỷ. Ngoài Liễu Khuynh Nhược, ta không định tổn thương tính mạng của ai khác. Giờ nhìn lại, ta cần nghiêm túc hơn mới phải.”
Miêu Gia vẫn còn dựa cột điện. Hắn quay đầu, nhìn về bóng lưng của Tinh Long ở đằng xa rồi cười thầm:
“Bây giờ mới chịu hiểu cơ đấy.”
...
Cùng lúc đó, ở bên kia thành phố.
Đoạn Phi vẫn khiêng Vương Hủ chạy như bay về phía trước. Dám chừng hắn chạy thêm nửa tiếng nữa cũng không ngừng lại.
“Này, lão Đoạn, còn ổn đấy chứ? Sao chạy xa như vậy rồi vẫn chưa thả ta xuống?”
Vừa dứt lời, Đoạn Phi liền thắng gấp, thả lỏng tay.
Vương Hủ liền té theo kiểu chó cạp đất.
“Ta thả rồi đó.”
Đoạn Phi nói.
“Ngươi dám ném ta!”
Vương Hủ lồm cồm bò dậy. Đang định dùng khả năng diễn đạt ác liệt của mình để làm nhục Đoạn Phi, hắn bỗng nhìn thấy một khuôn mặt rất nghiêm túc.
Đoạn Phi ngẩng đầu nhìn trời:
“Ta đã dùng lĩnh vực Lưu nhưng không tài nào đánh tan đám sương mù này. Với lại, ta đã chạy lâu như vậy, thế mà chẳng nhìn thấy một bóng người. Xem ra chúng ta đã trúng kế ngay từ đầu.”
“Hả?”
Vương Hủ không hiểu gì hết.
“Ngươi biết bọn ta tìm thấy chỗ ở của Vô Hồn bằng cách nào hay không?”
Đoạn Phi chợt hỏi.
Vương Hủ rõ ràng không biết:
“Các ngươi lấy xích trói Miêu Gia rồi buộc hắn nằm nghe dưới đất suốt dọc đường?”
Đoạn Phi không có tâm trạng nói nhảm với hắn:
“Dựa vào phương pháp dò xét linh lực đơn giản nhất. Sau khi Thủy tiền bối dẫn Tinh Long tới không bao lâu, bọn ta tìm thấy linh thức của tất cả thành viên của Vô Hồn, kể cả ngươi, đang ở trong khu vực dày đặc sương mù này đây.”
Vương Hủ nói:
“Ồ, ra là chuyện đó. Trước đây, các ngươi không tìm thấy là vì họ trốn trong thế giới của Chân Thần Ma Phương. Không biết tại sao họ lại nghênh ngang đem ta ra ngoài và không thèm che dấu linh thức... khoan đã... chuyện này...”
“Theo phân tích của Miêu Gia, ‘sự tồn tại nào đó mà ta không biết’ đang giúp đỡ. Giờ nhìn lại, chuyện này chỉ là cạm bẫy đơn thuần. Có lẽ Liễu Khuynh Nhược muốn dụ chúng ta đến.”
Vương Hủ cúi đầu trầm tư một lúc lâu.
“Không thể nào, cái thằng Miêu Gia này rất ít khi đoán sai rõ ràng đến vậy. Chưa kể, nếu Tiểu Liễu muốn kết thúc với chúng ta thì đã lần lượt đánh bại từng người trong lần bắt cóc ta. Cần gì phải đợi Tinh Long và một gã Thập Điện Diêm Vương khác tới nơi rồi mới ra tay?”
Đoạn Phi nói:
“Lẽ ra ngươi phải nhanh chóng nghĩ đến đáp án này.”
Vương Hủ mở trừng mắt:
“Móa! Chẳng lẽ...”
“Ê hê hê...”
Một giọng cười hèn hạ vang lên trong đám sương mù, Woody vẫn đeo cặp kính luôn luôn tỏa ánh sáng trắng.
Đoạn Phi kinh ngạc cất lời:
“Ngươi là ai? Không! Ngươi là cái gì?”
Vương Hủ suy nghĩ nói:
“Đừng hoảng, hắn là một trong những hồ bằng cẩu hữu của Miêu Gia.”
Woody cười nói:
“Hê hê, các ngươi dám kết luận rằng Miêu Gia câu kết với Liễu Khuynh Nhược để bán đứng mình. Đúng là lũ ngốc!”
Hắn đẩy cặp kính lên:
“Phải nói là suy luận của Miêu Gia không sai. Hành động của Liễu Khuynh Nhược cũng rất hợp lý, vì đã làm theo chỉ dẫn ‘chiến tức là sống’ của Thần Toán Thiên.”
Vương Hủ hừ lạnh:
“Vì vậy, chuyện lần này là do các ngươi giở trò quỷ phải không?”
Woody cười to:
“Trò quỷ? Ha ha, xin đừng dùng loại từ này để hạ thấp ta. Đây là thế cờ. Một thế cờ hoàn mỹ có thể giải quyết mọi vấn đề phức tạp chỉ trong một lần duy nhất. Bắt đầu từ lúc Hào Long Đảm hiện thế, tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay ta, hoàn toàn vừa khớp, không hề sai lệch.”
-----o Chú thích o-----
(1) Kẻng tam giác là một loại nhạc cụ đơn giản, dùng để tạo âm thanh tươi vui, trong trẻo. Nhạc cụ này gồm một thanh kim loại uốn thành hình tam giác, trong đó có một góc không liền. Chiều dài của mỗi cạnh của tam giác này là 20 cm. Nó được treo bởi một sợi dây. Kẻng tam giác phát ra âm thanh bằng cách dùng một thanh kim loại khác thẳng gõ vào các thành của nhạc cụ.
(2) Súng trường Shiki 38 là loại súng trường lên đạn từng viên và bolt có thể chuyển động (khi bắn thoi nạp sẽ đẩy ra phía sau và mở ra để đẩy vỏ đạn rỗng ra ngoài nhưng sẽ nằm đó luôn nếu muốn lên đạn phải đẩy bolt trở về chỗ cũ). Đây là loại súng trường tiêu chuẩn của bộ binh Nhật Bản trong một thời gian dài.
(3) Vũ khí của chiến hạm Minerva trong series hoạt hình Gundam SEED Destiny.