Phong Nguyệt Cư là một trong những kỹ viện nổi tiếng nhất ở Bát Đại Hồ Đồng (1). Tuy luật lệ triều Thanh quy định quan viên không được phép dạo chơi kỹ viện nhưng số người phạm luật không hề ít chút nào. Bởi vậy, quan lại quyền quý ở kinh thành đều biết đến chốn ăn chơi này. Có điều đêm nay là giao thừa. Bọn quan lão gia đều tuân theo truyền thống, trở về nhà ăn bữa cơm đoàn viên cùng thiếu phụ luống tuổi và mười mấy tiểu thiếp. Điều đó khiến cho chốn ăn chơi cao cấp như Phong Nguyệt Cư trở nên khá vắng vẻ.
Chỉ có một người, hắn không về nhà ăn bữa cơm đoàn viên. Đám binh tôm tướng cá dưới tay hắn cũng không về.
Đêm nay, trong căn phòng trang nhã thuộc chữ Thiên của Phong Nguyệt Cư, Phùng Lục đang gọi hoa tửu với vẻ mặt xuân phong đắc ý, trong ngực ôm một mỹ nữ quần áo xộc xệch. Ở góc phòng, một người phụ nữ đang hấp hối trên mặt đất. Gương mặt của nàng ta bị cào rách. Cổ và cánh tay đầy vết tím bầm. Có thể thấy, nàng đã bị đánh rất nặng trước đó, đến giờ hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều.
Nhưng chẳng có ai để ý đến nàng. Phùng Lục không nhìn, đám tay chân của hắn không nhìn, ngay cả cô gái đang uống hoa tửu cũng chưa hề nhìn người chị em của mình lấy một cái. Không ai lo lắng việc nàng ta có chết ở đây hay không, thậm chí tú bà Phong Nguyệt Cư cũng chẳng lo lắng. Vì đây là người mà Phùng Lục muốn xử lí nên không ai dám hỏi han nửa lời.
Phùng Lục tự cho mình là một người đã “hoàn”. “Hoàn” ở đây không phải là xong đời bất cứ lúc nào, không phải là hoàn mỹ vô khuyết, mà là đã hoàn thành mục tiêu sống trong đời và chẳng còn gì để theo đuổi nữa.
Tại sao hắn nghĩ như vậy? Lý do rất đơn giản. Hắn có tiền, có đàn bà, có hơn trăm anh em nghe lời. Đặc biệt là cuộc sống như vậy gần như được duy trì cho đến lúc hắn chết già mới thôi, vì chẳng tên quan lại nào dám động đến hắn.
Tuy hắn không xuất thân từ dõng dõi quý tộc nhưng lại là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy tại kinh thành. Đến những vị quan nhất phẩm cũng biết tên hắn, thiếu điều chưa vang danh đến tai ông em Quang Tự và lão phật gia mà thôi. Nếu ai hỏi Phùng Lục có bản lĩnh gì? Không nhiều, năng lực lớn nhất là lừa gạt. Dường như ông trời đã ban cho hắn khả năng ấy. Nếu được sinh sớm mấy trăm năm thì chức đại thống lĩnh Cẩm Y Vệ không phải ai khác ngoài hắn.
Vốn liếng được hắn dùng để lừa đảo cũng rất đơn giản. Tất cả các kỹ viện ở Bát Đại Hồ Đồng đều do Phùng Lục đứng sau màn thao túng. Vì vậy, hắn biết rõ từng vị quan viên ngày nào, tháng nào, ăn chơi ở đâu, gọi cô nương nào. Không chừng hắn còn nhớ vết bớt trên mông mấy vị quan lão gia hình gì nữa là.
Nếu nói chuyện này lớn thì không lớn lắm, tính ra chỉ là tác phong sinh hoạt có vấn đề, nhưng nói nhỏ cũng không phải nhỏ. Trong luật Đại Thanh ghi rõ: Quan lại đi kỹ viện bị phạt 60 trượng và bị giáng cấp, thậm chí cắt chức.
Vì chơi gái mà mất chức thì chẳng phải cái lợi không bằng cái hại ư? Đấy là chưa nói đến 60 trượng đấy nhé! Dùng tay không đánh 60 cái xuống mông chẳng phải còn quá sức chịu đựng sao? Đừng thấy mấy vị quan lão gia thường ngày lôi người ta ra đánh mười mấy cái. Bạn thử hỏi xem bọn họ đích thân đi thử bao giờ chưa? Ai nấy đều sắp đến tuổi về hưu, cơ thể gầy yếu, lại còn hư nhược vì tửu sắc quá độ. Nếu ai bị đánh 60 trượng thì chắc chết thẳng cẳng luôn!
Nói tóm lại, hễ quan lại còn trêu hoa ghẹo nguyệt thì Phùng Lục vẫn dùng được cái thứ nghề xảo trá ấy, chưa kể bọn này còn dành cho hắn mấy phần tình cảm. Vì vậy, nếu Bố Già tồn tại trong giới du côn chốn kinh thành thì đó phải là Phùng Lục.
Cốc! Cốc! Cốc!
Có người gõ cửa bên ngoài. Rất to và nhanh.
Phùng Lục nhếch mép, buông chén rượu xuống và đẩy người phụ nữ trong ngực ra. Đám tay chân cũng làm rộn lên.
“Ngoài cửa là bằng hữu phương nào?”
Phùng Lục biết hai huynh đệ được cắt cử ngoài cửa đã bị người ta hạ gục.
“Rowan Atkinson.”
Vương Hủ báo tên chính thức.
“Hừ, tới hay lắm.”
Phùng Lục thấp giọng nói:
“Mấy người các ngươi thắp thêm đèn đi. Cái gã tóc trắng giả quỷ tây dương này có thân thủ không tệ đâu. Nhớ đừng làm mất mặt lão gia đây.”
Một gã ra vẻ là đầu lĩnh đứng ra thầm thì:
“Xin Lục gia yên tâm. Bọn tiểu nhân đã chuẩn bị từ trước.”
Hắn quay đầu lại nói với những tên khác trong phòng:
“Các anh em, thắp đèn lên!”
Nào là dao găm, gạch vuông cho đến đại đao, lang nha bổng... bọn du côn này cũng khá chuyên nghiệp. Chỉ còn thiếu chai rượu vỡ với ghế xếp thì chẳng khác nào Khổng phu tử vào trường thi, tất cả đều có đủ.
“Ngải gia, nếu ngài đến rồi thì mời vào phòng nói chuyện.”
Phùng Lục nói lớn tiếng ra ngoài cửa.
Vừa dứt lời, cửa liền được đẩy ra. Người ngoài cửa vừa bước chân vào thì bị gã đàn ông vạm vỡ nấp cạnh cửa cầm gậy đánh ngã. Cả bọn liền xúm vào đấm đá liên hồi cho đến khi người kia im lìm thì mới thôi.
Vương Hủ đứng ngoài cửa than vãn:
“Haiz, cần gì phải vậy chứ? Người mình cả mà.”
Khóe miệng Phùng Lục co giật hai cái theo bản năng. Giờ thì ai nấy trong phòng đều nhìn thấy người đang ngồi cắn hạt dưa trên lan can lầu hai. Trong khi đó, kẻ bị họ đánh một trận vốn là huynh đệ canh cửa.
“Con mẹ nó! Bọn bây là một đám rác rưởi! Kêu thắp đèn cho sáng tí đi! Đánh ai cũng không biết!”
Phùng Lục vỗ bàn rồi vùng dậy chửi um cả lên.
Vương Hủ mỉm cười, bước qua cái gã xấu số đang nửa sống nửa chết kia để vào phòng:
“Phùng Lục, hôm nay ta đến tìm ngươi để nói chuyện công việc, không phải để đánh nhau.”
“Thằng ôn con! Dám nói chuyện với Lục gia! Mẹ nó, ta...”
“Chậm đã!”
Phùng Lục chặn lời gã kia rồi nghiêm mặt nói với Vương Hủ:
“Để Ngải gia ngài chê cười rồi. Đã vậy, mời ngài ngồi.”
Tất nhiên Vương Hủ không khách sáo để làm gì. Vừa ngồi xuống, hắn liền cầm đũa lên rồi ăn sông uống bể. Dáng vẻ của hắn chẳng giống đi đàm phán chút nào, y chang chuyên gia ăn chực.
“Không biết hôm nay Ngải gia đến để chỉ giáo điều chi?”
Vương Hủ nhổ một cái xương gà ra. Do miệng đang bận ăn nên chỉ phun ra hai chữ:
“Lỗ Toàn.”
Rồi lại tiếp tục dùng bữa.
“Hừ…”
Phùng Lục hừ lạnh một cái:
“Vì sao? Chẳng lẽ Ngải gia muốn ra mặt thay cho tên rác rưởi kia? Trái lại, ta thấy mình đã rất rộng rãi với hắn ta rồi. Nhìn con đàn bà thối tha đó đi.”
Hắn chỉ vào người phụ nữ trong góc phòng:
“Kể cả khi ta chơi chán rồi thì cũng không ai dám động! Quan lớn lục bộ cũng không dám động! Lỗ Toàn là cái thá gì chứ? Ta chừa mạng chó của hắn là vì nể mặt ngài đấy!”
Vương Hủ nhấp một ngụm trà:
“Ngươi để lại mạng chó của hắn không phải vì nể mặt ta, mà là vì muốn hắn tìm ta ra mặt. Vì gần đây ngươi nghe nói kinh thành xuất hiện một Bố Già nên muốn thăm dò lai lịch của ta. Hay nói cách khác, ngươi muốn làm màu mè để chứng tỏ mình mới là đại ca ở kinh thành. Do đó, ngay trong đêm, ngươi và một đám anh em ở đây chờ ta tự chui vào lưới.”
“Ha ha! Tốt lắm!”
Phùng Lục lại vỗ bàn:
“Ta rất thích nói chuyện với người thông minh. Nếu ngươi đã hiểu thì ta cho ngươi hai con đường. Thứ nhất, về sau thấy ta thì kêu một tiếng Lục gia để đám tay chân trong giáo hội sáng mắt ra và biết rằng ai mới là...”
Nói đến đây, hắn dựng ngón tay cái chỉ vào mình rồi híp mắt nhìn Vương Hủ.
Vương Hủ ngáp một cái rồi ăn tiếp.
Phùng Lục lại nói:
“Còn về con đường thứ hai…”
Vương Hủ tiếp lời:
“Đường chết.”
Phùng Lục cười ha ha:
“Tốt lắm! Ngươi đúng là người hiểu chuyện! Ta đây rất thích! Ha ha ha!”
Vương Hủ thở dài:
“Phùng Lục, ngươi có nghĩ... tại sao ta hiểu mọi chuyện nhưng vẫn đơn đao phó hội (2) hay không?”
Mặt mày Phùng Lục đổi sắc. Hắn không nói gì mà chỉ ra hiệu bằng mắt. Đám tay chân trong phòng liền nắm chặt vũ khí trong tay.
Vương Hủ lại nói:
“Vậy đi, chi bằng ta cho ngươi hai con đường. Thứ nhất, ngươi gọi ta một tiếng Bố Già, chúng ta sẽ là bạn. Ngươi có việc đến cầu thì ta sẽ giúp đỡ.”
Nói chưa dứt lời, đám tay chân đã xông lên, vung vẩy vũ khí trong tay và vây lấy Vương Hủ. Vài thanh đao đã gác lên cổ hắn.
“Đợi đã.”
Phùng Lục giơ tay ra hiệu cho đám tay chân dừng lại.
“Ta muốn nghe thử con đường thứ hai mà hắn dành cho ta.”
Vương Hủ thản nhiên nói:
“Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi. Con đường thứ hai là nhân vật Phùng Lục từ nay về sau sẽ biến mất khỏi kinh thành.”
Mặt mày Phùng Lục trầm xuống, gằn giọng:
“Ngươi thấy ta sẽ chọn con đường nào?”
Vương Hủ cười nói:
“Ta nghĩ là con đường thứ nhất, vì ta sẽ cho ngươi lý do không thể từ chối.”
-----o Chú thích o-----
(1) Bát Đại Hồ Đồng – tám phố nhà thổ nổi tiếng ở kinh đô đời nhà Thanh.
(2) Một mình đến gặp mặt.