Chương 273: Tham Gia

“Thưa ngài Logan, ta nghĩ rằng ngài đã nghe qua tin tức về những vụ án mạng diễn ra quanh khu Whitechapel dạo gần đây.”

Nghe xong, Vương Hủ lập tức cười nói:

“Đâu chỉ là nghe qua.”

Miêu Gia đưa mắt như muốn bảo hắn đừng nhiều chuyện, sau đó bình tĩnh đáp:

“Đúng vậy, ta có để ý.”

Amberley nói:

“Ngài có ý kiến gì về những vụ án trên?”

Miêu Gia trả lời:

“Ha ha, ý kiến ấy à? Ta có thể liệt kê cho ngài một phần danh sách gồm hàng chục nghi can, trong đó có hai vị hiệp sĩ và một vị công tước, một số nhà văn, một người tự học kỳ quặc người Mỹ, công nhân bốc vác, bệnh nhân tâm thần, hoạ sĩ, thủy thủ, nhà thơ, thậm chí có người nghiên cứu thần học với ma thuật đen và một vài bác sĩ.”

“Xin... xin chờ một chút, ngài đang nói đùa đấy ư?”

“Tất nhiên không phải chuyện đùa. Tuy nhiên, danh sách trên không mang nhiều ý nghĩa cho lắm. Trước khi tìm ra sự thật thì họ chỉ là kẻ bị hiềm nghi mà thôi. Cho dù danh sách xuất hiện thêm một cô gái hay người nổi tiếng nào đó trong làng giải trí cũng chẳng có gì lạ.”

Giọng nói của Amberley có vẻ hơi kích động:

“Ta biết ngay là bản án không bình thường ấy khiến ngài Logan hứng thú mà!”

Vương Hủ nói nhảm bằng tiếng Trung:

“Cái đó thì đúng.”

Miêu Gia lại nói:

“Ta nhớ vụ án này do thám tử lừng danh Ethel Tierney Morton tiếp nhận. Cớ sao ngài Amberley đây được tham gia điều tra?”

Amberley không kiêng kỵ gì mà nói thẳng:

“Ai nấy đều biết thám tử Morton đã đi vào ngõ cụt. Trên thực tế, mọi người đều tham gia điều tra, ngay cả thanh tra Thomas Arnold cũng xem qua tất cả những bằng chứng có liên quan, nhưng chẳng ai dám dính vào. Haiz, mỗi khi gặp một số vụ án khó giải quyết thì đều như vậy. Mọi người vừa muốn kiếm công lao, vừa sợ gánh lấy trách nhiệm.”

Miêu Gia nói:

“Được rồi, ngài Amberley. Nếu ngài nói vậy thì ta không thể gộp ngài với loại người ấy được. Ta nghĩ rằng nếu vụ án do một vị thám tử tư phá được thì bọn thám tử kia sẽ phải mất mặt, nhưng ngài chắc không muốn thấy cảnh đó. Vì vậy, ta đã nghĩ ra phương pháp xử lý vẹn cả đôi đường là để ta giúp ngài phá án. Ngài nhận được công lao, còn ta nhận lấy niềm vui khi phá án. Ngài thấy đề nghị như vậy có được không?”

Amberley nói:

“Ta không biết nên nói sao cho phải phép.”

Vương Hủ thở dài:

“Thường hay nói người Trung Quốc ỡm ờ dối trá, thế mà cái bọn được cho thân sĩ này chẳng khác chúng ta là mấy.”

Miêu Gia quay đầu nói với hắn:

“Ngươi là sinh viên hệ lịch sử đấy. Người ta rõ ràng đi theo ‘cách mạng Vinh Quang’, đó chính là niềm tự hào của người Anh. Ta cho ngươi tìm đại một gã ăn mày trên đường cũng có thể thấy phong độ thân sĩ từ họ. Ngươi cần phải nhớ kỹ rằng mỗi dân tộc trên thế giới này đều có ít nhiều thói hư tật xấu.”

Amberley không biết bọn hắn trao đổi với nhau những gì, bèn hỏi thăm dò:

“Ngài Logan? Còn chuyện chúng ta mới vừa nói...”

Miêu Gia nói:

“Hãy làm theo lời ta nói, ta dám chắc ngài cũng không có ý kiến gì khác. Điều kiện của ta là biết mọi tài nguyên mà ngài nhận được. Ta muốn có tin tức nội bộ, vật chứng, bút tích, báo cáo xét nghiệm, nói tóm lại là tất cả những gì có thể xem.”

Amberley nói:

“Ngài Logan cứ yên tâm, ta sẽ cố gắng hết khả năng của mình.”

“Vậy ngài còn ngồi đây làm gì?”

Miêu Gia hỏi.

Amberley như bừng tỉnh:

“Ôi, ta hiểu ý của ngài rồi. Trước mắt, ta sẽ chỉnh sửa tất cả tài liệu có được rồi đem đến cho ngài. Hừm, tối mai ngài có rảnh không?”

Miêu Gia lạnh lùng nói:

“Ngài nói gì cơ?”

Amberley lập tức sửa lời:

“Sáng mai! Tất cả tài liệu sẽ ở trên bàn của ngài vào sáng mai! Ta đây xin nói lời tạm biệt trước!”

Hắn vội vã chạy ra khỏi phòng như một đứa bé đang hưng phấn.

Vương Hủ đi ra đóng cửa lại rồi quay sang nói:

“Ta không tài nào hiểu được. Thái độ của ngươi tồi tệ như vậy mà hắn lại trả lời như con cháu.”

Miêu Gia nhấc tách cà phê lên, cười lạnh một tiếng:

“Amberley quả là một thám tử có năng lực. Hắn có suy luận tỉ mỉ, đánh hơi được những chỗ nhạy cảm và không ngại rủi ro. Cái mà hắn thiếu là tri thức và kinh nghiệm. Một khi có được chúng thì tư duy của hắn sẽ vượt khỏi lẽ thường, trở thành một thám tử ưu tú. Tuy nhiên, điểm xuất sắc nhất ở hắn là biết chộp lấy thời cơ. Có lẽ Amberley nhìn thấy cơ hội thăng tiến từ vụ án này. Cho dù ta bắt hắn hầu hạ như ông nội thì hắn cũng sẽ làm theo.”

Vương Hủ thở dài:

“Haiz, coi bộ lần này hắn phải thất vọng rồi. Dựa theo lời nói của ngươi, vụ án Jack the Ripper đến tận năm 1892 vẫn chưa được phá. Giới cảnh sát mất hết uy tín vì vậy. Mọi tầng lớp của nước Anh, kể cả nữ hoàng, đều phê phán năng lực của họ. Nếu Amberley muốn kiếm chác từ vụ này thì đúng là tự bôi đen con đường làm quan của mình.”

Miêu Gia nói:

“Điều đó chẳng liên quan đến ta.”

Vương Hủ lại nói:

“Phải rồi, ngươi có nghĩ qua chuyện ảnh hưởng tới lịch sử khi tham gia điều tra hay không?”

Miêu Gia lắc đầu:

“Ý định ban đầu của ta khi mở văn phòng thám tử là hy vọng bộc lộ tài năng với thân phận thám tử tư có thể khiến phía cảnh sát tìm tới nhờ trợ giúp. Một cố vấn tư nhân như ta chắc hẳn không được lịch sử ghi nhận. Cho dù có ghi vào thì họ cũng không thể điều tra ra điều gì từ cái tên Logan. Chẳng mấy chốc, nó dần dà nhạt phai rồi biến mất hoàn toàn trong dòng thời gian. Thời không sẽ khiến cho lịch sử chỉnh sửa cái tên đó và chẳng để lại bất cứ ghi chép nào đến được thời đại của chúng ta. Vì vậy, anh đây chỉ là truyền thuyết.”

Nghĩ lại thấy có lý, Vương Hủ bèn nói:

“Sự xuất hiện của Von Al Stein khiến diễn biến được rút ngắn rất nhiều. Không ngờ ngươi có thể tham gia điều tra vụ án Jack the Ripper nhanh đến thế.”

Miêu Gia trả lời:

“Ngươi đừng nói lung tung nữa. Hai ngày sau, cơ quan thông tấn trung ương mới nhận được một lá thư từ Jack, đến lúc đó mới có cái tên Jack the Ripper. Nếu bây giờ ngươi lỡ miệng nói ra thì lập tức được xem là kẻ bị hiềm nghi số một đấy.”

Vương Hủ nói:

“Cắt! Ta đây vẫn không hiểu cho lắm. Tại sao ngươi biết rõ tiến triển của vụ án mà còn muốn lấy ba cái tư liệu thiếu thốn từ bọn cảnh sát của thế kỷ mười chín?”

Miêu Gia hừ lạnh một tiếng:

“Vì những thứ có được ở tương lai đều vô dụng, ngoại trừ một vài chứng cớ và ngày chết. Chỉ có những bằng chứng sống động nhất mới giúp cho thám tử thấy được bản chất của kẻ giết người. Trong tương lai, một số chuyên gia cho rằng những kết luận trên chủ yếu là để mê hoặc lòng người. Ví dụ như một nhà sinh vật học người Australia, ta không rõ cô ta theo chủ nghĩa nữ quyền hay là bị ấm đầu nữa. Dựa vào kết quả kiểm tra ADN, cô ta nói Jack là phụ nữ. Có người nói Jack là hoàng tử Albert Victor, cháu của nữ hoàng Victoria. Jack còn được cho là nhân viên trông coi nhà xác Robert Mann hay nhà văn Lewis Carroll viết cuốn Alice lạc vào xứ sở thần tiên. Một ý kiến kỳ quái nói rằng Jack là cha của thủ tướng Churchill.

Những kết luận được đưa ra sau một trăm năm đều là lời nói nhảm. Hơn phân nửa loài người hiện đại đã bị tiền bạc và danh vọng hun đến mất đi lý trí, đạo đức. Họ vui lòng dựa vào sự kiện của người khác để nổi tiếng hoặc xuyên tạc nhân vật lịch sử, thần thoại nào đó để kiếm lợi cho mình. Vài ngày trước, mộ Tào Tháo cũng bị lôi ra, còn nói không phải là thật. Chẳng lẽ họ chưa đọc qua câu 'Thanh sơn như lãng nhập Chương Châu, Đồng Tước đài tây bát cửu khâu’?”

Vương Hủ suy nghĩ rồi nói:

“Ngươi oán trách nãy giờ là để nói chỉ có thể bắt hung thủ theo cách của ngươi?”

Miêu Gia mỉm cười âm trầm:

“Ta phải cảm ơn lịch sử vì không có bất cứ thám tử nào đem hung thủ ra trước công lý. Tạm bỏ qua những tranh cãi trong tương lai, ta có thể dùng cách của mình để khiến hung thủ biến mất trên thế giới này.”

Vương Hủ tiếp lời:

“Chưa kể điều đó không ảnh hưởng tới lịch sử do thân phận của Jack the Ripper không rõ ràng. Ngươi đúng là một kẻ mưu mô.”

Miêu Gia thu nụ cười về:

“Nhưng ta nghĩ bên trong chuyện này còn có ý nghĩa sâu xa hơn. Hết lần này tới lần khác, đúng lúc Jack the Ripper bước lên sân khấu lịch sử thì London bỗng biến thành một thành phố tăm tối. E rằng hắn ta không chỉ ảnh hưởng tới thế giới con người, mà còn mang ý nghĩ đặc thù nào đó.”

Vương Hủ nói:

“Là gì cơ?”

Miêu Gia đặt một viên đá màu trắng lên bàn rồi uống một hơi cạn hết cà phê:

“Vậy thì phải hỏi nó.”