Chương 261: Chia Nhau Hành Động

Xe ngựa của Von Al Stein chạy xa dần rồi biến mất vào trong màn đêm, giống như thời điểm hắn tới nơi này. Miêu Gia lại nằm ườn lên chiếc ghế có tay vịn, còn Vương Hủ tiếp tục chơi bài.

“Ngươi thấy thế nào?”

Miêu Gia phá vỡ bầu không khí im lặng.

“Thấy cái gì thế nào?”

Vương Hủ tiếp tục chơi bài, không thèm quay đầu lại.

“Ngươi không cần phải giả bộ hồ đồ. Dựa theo cách nói trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, cho dù Chu Du chậm hơn nửa nhịp so với Gia Cát Lượng thì hắn vẫn là Chu Du.”

Vương Hủ cười nói:

“Hiếm lắm mới thấy ngươi khen ta được một lần đấy.”

“Ta không khen lấy lòng mà đang nói đến sự thật. Từ lúc hai linh hồn của ngươi dung hợp lại thì các mọi mặt đều tiến bộ rất nhiều. Còn nữa, trong lúc bạn gái nhỏ của ngươi mất tích thì thực lực của ngươi cũng có những bước tiến to lớn. Ta đã chú ý từ lâu và phát hiện ngươi nghiên cứu Quỷ Cốc đạo thuật khá kỹ lưỡng. Việc ngươi ngừng khai phá năng lực linh hồn, chuyển sang tu tập thuật pháp là vì lấy được tin tức nào đó từ ‘cái tôi khác’ phải không?”

Vương Hủ thở dài:

“Về những tin tức đó, chúng ta tự hiểu trong lòng là được rồi. Nếu ta nói công khai thì sẽ bị thiên lôi đánh chết.”

Miêu Gia nói:

“Vậy đừng nói về vấn đề đó nữa. Ngươi cũng đừng làm bộ, hãy nói ra cách nhìn của mình coi.”

Vương Hủ trả lời:

“Còn có ý kiến gì nữa chứ? Quý ngài Von Al Stein chắc chắn đang nói dối.”

“Nói tiếp đi.”

“Người này không phải dễ đối phó như vậy. Có thể thấy hắn rất cẩn thận và biết diễn kịch. Ngay từ đầu, hắn thử xem chúng ta có nhận ra được thân phận giả của hắn hay không. Như ngươi nói đấy, nếu chúng ta không nhận ra điều đó thì nhiệm vụ rồi sẽ thất bại mà thôi.

Sau đó, hắn tiếp tục diễn. Mọi biểu hiện của hắn sau khi bị phát hiện đều rất thật; từ ánh mắt, động tác cho đến giọng nói... gần như không có sơ hở nào. Cảnh giới cao nhất của nghệ thuật nói dối là bảy phần thật đi với ba phần giả. Tuy nhiên, ta vẫn phân biệt được đâu là thật và đâu là giả.”

Miêu Gia nói:

“Tốt, nói tiếp đi.”

“Đầu tiên, về thân phận và gia đình của hắn đều là thật vì chúng ta có thể thông qua bên thứ ba để xác nhận. Chuyện giữa hắn và tiểu thư Jones rất có thể là giả. Ta không biết ngươi dùng cách nào để đoán được điều đó ngay lập tức, nhưng cái cách ngươi không để cho hắn nói hết mấy lời vớ vẩn mà hắn bịa từ trước chứng tỏ rằng ngươi đã nhận ra.

Bỏ qua mấy tình tiết yêu đương được bịa đặt, hắn nói đến điểm chính —— chúng ta phải điều tra “món đồ gì đó” để ở đâu. Lúc ấy, ngươi thuận theo tâm lý của hắn để phỏng đoán vật đó có phải là thứ kiểu như thư tình hay không. Hắn không phủ nhận. Theo đà, ngươi cho rằng nó là một phong thư, bên trong có chứa thư tình và ảnh chụp không thể để người khác thấy.

Nếu như suy luận của ta đến bây giờ không có vấn đề gì thì hắn nói dối ở hai chỗ. Đầu tiên, người phụ nữ kia và hắn chưa từng yêu đương mà có một mối quan hệ khác. Thứ hai, thứ hắn muốn là một phong thư. Tuy nhiên, dựa theo suy luận đầu tiên thì nội dung bên trong chắc chắn không phải là thư tình hay ảnh chụp, mà là một thứ gì đó.”

Miêu Gia vỗ tay:

“Hay lắm, lúc này đây ngươi xứng đáng làm trợ thủ của ta.”

“Phi! Thế ngày trước ta là chân sai vặt chắc?”

“Không, là người hầu.”

“Có nhiều người đã chết, tại sao ngươi không chết luôn đi?”

Trên mặt Miêu Gia lại hiện lên vẻ chán chường, đây là lần thứ hai không thấy hắn sỉ nhục Vương Hủ.

“Không ngờ vụ án đầu tiên lại rối rắm hơn vẻ bên ngoài nhiều quá. Thật là phiền phức.”

“Phiền gì chứ, chúng ta đây không phải là “nhất thời Du Lượng” sao? Chuyện gì chẳng dễ giải quyết.”

“Ha ha, ta chưa từng nói để ngươi tham gia.”

Lúc này, Vương Hủ quay sang với vẻ mặt kinh ngạc:

“Ồ, ngươi muốn làm một mình à? Vậy nghe ta nói nhảm nãy giờ để làm gì?”

“Vì chán chứ sao, những năm này không có TV và internet nên người có văn hóa thì viết sách, đọc sách, nghe nhạc hội; dân chúng thì tán gái, uống rượu, đánh bạc. Người xuyên không như ta đây ngoài nói chuyện với ngươi để giết thời gian chẳng lẽ đi kiếm mấy thứ độc hại để nếm thử à?”

Vương Hủ suy nghĩ một chút:

“Tốt thôi, ngươi muốn làm một mình thì ta cũng không còn vướng bận gì nữa. Vậy là ta có thể đi tán gái, uống rượu và đánh bạc rồi.”

Nhưng những gì Miêu Gia nói tiếp theo liền phá vỡ ảo tưởng của hắn:

“Ngươi không rảnh đâu, ta muốn giao cho ngươi việc của người săn quỷ.”

“Móa! Làm loạn nửa ngày trời, hóa ra ngươi định đi gặp tiểu thư Jones một mình, còn ta phải đi đánh quái nhân khoa học chứ gì?”

“Ngươi không am hiểu cách giao tiếp với phụ nữ, tiếng Anh lại chẳng lưu loát bằng ta, cho nên phân công như vậy là hoàn toàn hợp lý. Đấy là chưa nói tán gái, uống rượu, đánh bạc không tốt đối với thứ trai tân, tửu lượng kém và nhân phẩm thấp như ngươi đâu.”

Vương Hủ đang định phản bác lại vài câu, Miêu Gia bỗng nhiên ném một tờ báo sang, không cho hắn cơ hội mở miệng:

“Tờ báo chiều nay có một chuyện rất kì lạ. Ngươi đọc qua trước đã. Đúng rồi, ở trang hai.”

Vương Hủ nhận lấy tờ báo, giở đến trang Miêu Gia đề cập rồi xem sơ qua.

“Trong khoảng từ 9 đến 10 giờ đêm qua, một cảnh sát đi tuần ở khu vực xung quanh cầu Waterloo (1) nghe thấy tiếng kêu cứu và tiếng rơi xuống nước. Vì trời tối đến mức đưa tay không thấy năm ngón, lại còn mưa to xối xả, nên mấy người qua đường không tài nào cứu viện được. Sau khi báo động, những cố gắng của lực lượng cảnh sát đường thủy đã giúp họ vớt lên một thi thể. Kiểm tra thân phận cho thấy đây là một thân sĩ trẻ tuổi tên là Stan Shaw, lúc còn sống cư trú ở gần Horsham, trên thi thể không có dấu vết bạo lực. Có lẽ do đêm tối nên Stan đã lạc đường, sau đó vấp phải rìa của bến tàu và gặp phải bất trắc. Việc này đủ để cảnh tỉnh tòa thị chính chú ý tình trạng quanh bến sông...”

Nội dung về sau không còn liên quan đến sự kiện. Vì vậy, Vương Hủ không xem nữa mà ngẩng đầu hỏi:

“Sao thế? Ta thấy bình thường mà? Chắc là chuyện ngoài ý muốn.”

Miêu Gia lắc đầu:

“Gần cầu Waterloo có một ga xe lửa, trong khoảng 9 đến 10 giờ đêm vừa hay có một chuyến cuối cùng. Người chết sống ở Horsham nên khả năng cao muốn đi xe lửa từ khu vực London để về đó. Thế nhưng, vấn đề nằm ở chỗ một người đang nôn nóng muốn đi xe lửa sao lại chạy đến gần bến tàu trong lúc mưa to gió lớn để ngắm phong cảnh? Còn lạc đường nữa chứ? Ha ha, cái tay phóng viên này lý luận chặt chẽ gớm. Nếu nạn nhân là người già hoặc trẻ em thì khả năng trên có thể xảy ra, nhưng ở đây lại không phải.

Có chỗ không hợp lý thì sẽ nảy sinh nghi hoặc. Do đó, ta đã nhờ bà Hudson tìm giúp một ít báo cũ. Kết quả là chúng đã chứng minh cho phỏng đoán của ta, trong hai tháng gần đây có tới bốn người rơi xuống nước ở lưu vực xung quanh. Kiểu câu chuyện “ngoài ý muốn” như vậy gần như xảy ra mỗi ngày nhưng không gây chấn động giống vụ án của Jack the Ripper.”

Nghe đến đó, Vương Hủ chợt hiểu ra:

“Vì cảnh sát không xử lí được nên ta phải xử lí ư?”

Miêu Gia nâng cốc cà phê:

“Chuyện lần này để ngươi tự làm một mình, tiếp xúc với ma quỷ ở nước ngoài cũng là một cách tích lũy kinh nghiệm làm việc.”

“Hừ, chẳng qua ngươi muốn xem thử thực lực của ta đã tiến bộ đến mức nào chứ gì?”

Miêu Gia không trả lời vấn đề trên. Uống xong cà phê, hắn đứng dậy và đi về phòng. Trên khóe miệng nở còn một nụ cười rất khó phát hiện.

-----o Chú thích o-----

(1): Đây là cầu Waterloo bắt qua sông Thames ở London chứ không phải là đồi Waterloo ở Bỉ, nơi diễn ra trận đánh cuối cùng của Napoleon.