Chương 243: Tiêu Cẩm Vinh

Ngày hôm sau, với tâm trạng không ổn định, Tiết Linh thuật lại cho Dư An nghe những gì Vincent đã nói. Sắc mặt nàng vô cùng khó coi. Dường như Vincent để lại cho nàng ấn tượng rất khủng khiếp.

Thủy Vân Cô hứng thú với chuyện này hơn tất cả, nhưng hắn không biết những thứ cần thiết để đi bắt Tiêu Cẩm Vinh, đành phải chờ Dư An hướng dẫn.

Sau khi im lặng một lúc lâu, Dư An thốt lên: “Hắn muốn biến ta thành mũi thương đây mà...”

Tiết Linh hỏi: “Ý tiền bối là... cái gã Vincent này đang lợi dụng chúng ta? Chứ thật ra hắn cũng không đáng tin?”

Dư An thở dài nói: “Haiz, không ai đáng tin hơn hắn. Điều hắn nói ra luôn là sự thật, chỉ có vài chuyện hắn không thể ra tay với lập trường của mình. Lúc đó, hắn sẽ dùng biện pháp khác để đạt được mục đích, ví dụ như... khiến ta giải quyết thay.”

Thủy Vân Cô nói: “Sư phụ, hình như ngươi rất hiểu người này?”

Trong ánh mắt Dư An lóe lên vẻ khác thường. Dường như những lời vừa rồi khiến lão nhớ đến nhiều ký ức không vui:

“Hừ, năm đó ta trẻ tuổi bộp chộp nên bị hắn sắp đặt... chuyện này không nói đến thì hơn... tốt nhất ngươi đừng hỏi nhiều về hắn ta.”

Lúc này, trong đầu Dư An còn đang vọng lại một câu nói:

“Với trí tuệ của ngươi thì ta rất khó giải thích rõ ràng.”

Chỉ có những lời trên như rõ mồn một trước mắt... Nhớ lần đấu trí năm đó, hắn thua đến nỗi thương tích đầy mình, sau đó bị Vincent sỉ nhục một phen. Đã vậy, đối phương còn chốt lại bằng câu nói nọ khiến cho mặt mũi mất sạch.

Chàng thanh niên Dư An bị tổn thương nặng nề. Chẳng qua thất bại kiểu này cũng có lợi. Nếu không có lần thất bại này thì lão sẽ còn vấp ngã vô số lần trong những năm tháng về sau. Bởi lẽ, năm đó Dư An cho rằng mưu lược của mình không có ai sánh lại...

Cho đến một ngày, Dư An gặp Vincent. Người này bất kể là thực lực hay trí tuệ đều vượt khỏi phạm trù của loài người. Hắn dùng hiện thực để đập tan mọi kiêu ngạo và tự tôn của Dư An. Trái lại, chính điều đó đã tạo nên Tống Đế Vương đa mưu túc trí của ngày hôm nay.

Thủy Vân Cô hỏi: “Vậy... cho dù tất cả những gì hắn nói đều là thật thì chúng ta cũng không thể ra tay ngay lập tức, phải không?”

Mạch suy nghĩ của Dư An bị kéo lại, lão cười nói: “Sự thật là vấn đề trở nên đơn giản nhờ những tin tức có ích của Vincent. Việc còn lại là... nghĩ cách bắt Tiêu Cẩm Vinh và ngăn hắn dùng Chân Thần Ma Phương.”

“Bắt bằng cách nào? Chúng ta không có manh mối nào cả.”

Dư An nói: “Đầu mối chính là cái tên Tiêu Cẩm Vinh mà Vincent đưa cho chúng ta.

Mỗi câu kẻ này nói ra đều có ý nghĩa của nó, bao gồm cả cái tên vừa rồi. Nếu nó là tin tức vô dụng thì hắn sẽ không nhắc đến. Bởi vậy, ý của hắn đã rõ. Một khi không thể tìm bằng linh thức, chúng ta có tìm kiếm bằng con đường khác, ví dụ như dùng quan hệ và mạng lưới tình báo để tìm. Nhất định phải điều tra ra thành phố này có bao nhiêu người tên Tiêu Cẩm Vinh, không quan tâm đến việc sống cố định ở đây hay từ nơi khác chuyển đến.

Nếu ta đoán không lầm thì toàn bộ thành phố chỉ có một người tên là Tiêu Cẩm Vinh, bởi vì Vincent nêu tên chứ không nói thêm bất cứ đặc điểm gì về người này.

Một điểm nữa là, Vincent chỉ nói tên nhưng không nói ra danh hiệu. Đó là chưa kể Tiêu Cẩm Vinh chắc chắn có năng lực linh hồn. Giả sử hắn là người săn quỷ (hoặc đã từng) thì ắt hẳn phải có danh hiệu. Như vậy, Vincent lại nhắc nhở rằng Tiêu Cẩm Vinh không phải là người săn quỷ.”

Tiết Linh như có điều suy nghĩ nói: “Hóa ra là vậy. Thú thật, ta đã báo việc này cho cha trước khi tới đây. Ta nghĩ rằng bây giờ cha đã nghĩ đến việc dùng quan hệ để điều tra ra Tiêu Cẩm Vinh!”

Thủy Vân Cô thở phào nhẹ nhõm: “Nói vậy thì chuyện này sắp có manh mối rồi nhỉ? Chỉ cần điều tra được hành tung của người này, sau đó chúng ta cùng xông lên vây bắt, thế thì không còn cơ hội nào cho hắn nữa.”

Dư An cười nhạt: “Nếu dễ giải quyết như vậy thì đã không điều Vincent đến đây. Sự xuất hiện của hắn cho thấy chuyện này rất khó giải quyết, đến nỗi vượt quá…”

Nói đến đây, lão bỗng ngưng bặt vì cảm thấy không nên tiết lộ thêm.

Thủy Vân Cô hỏi: “Vượt quá gì chứ?”

Dư An rất muốn nói cho hắn biết: “Vượt quá xa phạm vi mà thứ sức mạnh mông lung kia có thể khống chế, Thần lập tức phái những tay sai đắc lực có khả năng như Vincent đến xử lý.”

Thế nhưng, Dư An không thể. Lão biết rằng trong tương lai mình rất có thể gia nhập Thiên Đường, phía đối lập với Vincent. Nếu bây giờ nói quá nhiều về thứ nằm ngoài thế giới này thì sẽ tích lũy “nghiệp” không đáng có. Thậm chí nó còn trở thành một thứ gánh nặng về sau.

Vì vậy, lão bèn bỏ qua vấn đề trên: “Cũng không quan trọng, nói chung là chúng ta không thể thư thả được. Chuyện này không kết thúc dễ dàng đâu. Có lẽ Tiêu Cẩm Vinh mạnh hơn nhiều so với dự đoán, hoặc sức mạnh của Sodom vượt khỏi tưởng tượng của chúng ta. Đến lúc đó, tình huống nào cũng có thể xảy ra. Tiểu Cô, ngươi phải nhớ là không được khinh địch.”

Thủy Vân Cô ngoan ngoãn gật đầu: “Ồ, ta biết rồi.”

Lúc này, Tiết Linh hỏi: “Tiền bối, ta vẫn không hiểu rõ một chuyện”.

Dư An nói: “Cứ hỏi.”

“Nếu hắn biết chuyện ta nhờ tiền bối giúp đỡ và cũng hy vọng ngài tham gia trực tiếp, thế tại sao hắn không tìm đến ngài, mà lại…”

Nói đến đây, mặt mày Tiết Linh bỗng đỏ ửng lên. Kỷ niệm đêm qua không được hay ho cho lắm. Nhưng trên thực tế, xen lẫn trong sự bối rối còn có tức giận và đôi chút hưng phấn không thể nói nên lời…

Nếu như Miêu Gia có mặt ở đây thì sẽ nói: “Mối tình đầu và thất tình là chuyện rõ ràng như cục đá nổi trên ly coca. Cái con bé nhà ngươi, lớn lên trông xinh đẹp thế mà lại bán linh hồn cho ma quỷ...”

Hoặc đại loại như vậy.

Nhưng Dư An không phải Miêu Gia, hắn không có bản lĩnh thần kỳ ấy, cũng không thể liếc mắt là biết tình đầu hay là trai tân…

Thậm chí, Dư An còn chẳng chú ý tới sự thay đổi trong biểu cảm của Tiết Linh.

“Hừm, hắn không gặp là đã cho ta nấc thang bước xuống…”

Dư An biết rằng Vincent thường hay làm những việc bỏ đá xuống giếng, ví dụ như năm đó chỉnh lão thê thảm vô cùng. Cứ như muốn đẩy lão vào mười tám tầng địa ngục, trọn đời không được siêu sinh.

Nhưng!

Vincent không bao giờ đạp thêm mấy cú lên cái xác đã ở trong mười tám tầng địa ngục nhiều năm. Bởi vì, hắn vẫn chưa đến nỗi mất hết phẩm chất.

...

Bấy giờ, Tiêu Cẩm Vinh hồn nhiên không biết hành tung của mình đã không còn là chuyện bí mật gì nữa.

Về nhà sau một đêm thức trắng, hắn vẫn đang tìm hiểu một vấn đề. Đó là tại sao những linh hồn kia bị hút vào Ma Phương lại giống như trâu cạn xuống biển, không gây nên chút gợn sóng nào.

“Chẳng lẽ mình hiểu sai phương pháp? Hay là thứ này vốn đã mất đi công hiệu rồi?”

Cầm Ma Phương trên tay, hắn tự nhủ.

Tất nhiên câu trả lời là sai. Tri thức về Chân Thần Ma Phương được rót thẳng vào, hoặc có thể nói là xâm nhập đầu óc của hắn. Cái thứ Ma Phương này thậm chí còn tặng cho hắn thêm năng lực linh hồn thứ hai! Đó là năng lực dời linh hồn. Vì vậy, hắn không có lý nào hoài nghi bảo vật có vấn đề được.

“Cho ta xem một chút được không?”

Một giọng nói bỗng vang lên.

Tiêu Cẩm Vinh sợ tới mức hồn phi phách tán. Đang lúc bật dậy, hắn thấy trong phòng chẳng biết từ lúc nào lại có thêm một cô bé. Câu nói vừa rồi đúng là xuất phát từ miệng của nàng.