Nửa năm sau khi cha chết, Liễu Khuynh Nhược học được rất nhiều thứ. Nàng che giấu chuyện mình là cô nhi, chuyển trường, dọn nhà, thuê người đóng giả cha mẹ để làm thủ tục, giả mạo vài văn bản pháp luật và đơn nghỉ bệnh dài ngày nộp cho nhà trường... Rất khó tưởng tượng ra một cô bé chưa đến chín tuổi có thể làm được ngần ấy chuyện. Thế mà nàng đã làm tất cả, thậm chí không thể chê vào đâu được. Không những là người có năng lực linh hồn, nàng còn là thiên tài.
Có lẽ nàng bị vận mệnh ép buộc hoặc cũng khác thường bẩm sinh giống như Miêu Gia. Song, trước khi xảy ra biến cố, có thể khẳng định rằng nàng chẳng hề đặc biệt hơn so với bạn bè cùng trang lứa.
Có người đã từng nói: Sự việc thay đổi con người, thế nhưng con người lại không thay đổi được sự việc. Còn có người nói: Thế giới trong mắt trẻ em lớn lên trong chiến tranh rất khác biệt so với trẻ em lớn lên trong hòa bình.
Ta cho rằng họ đều đang nói về một đạo lý: Bất cứ khi nào, con người đều có thể thỏa hiệp và thay đổi vì vận mệnh.
Do đó, ta thà tin rằng vận mệnh đã tạo nên một thiên tài như vậy còn hơn.
Lúc này, Liễu Khuynh Nhược đang ngồi trong một ngôi nhà không người, dùng linh thức theo dõi những gì vừa xảy ra. Vào thời điểm những linh hồn kia biến mất, nàng không nhịn được mà trở nên trầm tư...
Sáng hôm nay, Liễu Khuynh Nhược lần đầu tiên được Thần Toán Thiên “chỉ rõ”. Nội dung là bốn chữ: “Nghĩa địa Thành Bắc”. Vấn đề được hỏi là “người nhà”.
Thần Toán Thiên sở hữu nền tảng tri thức từ thuật bói toán cơ bản. Vì lẽ đó, Liễu Khuynh Nhược luôn gắng sức nghiên cứu thuật pháp. Vậy mà nàng chỉ nhận được “ám chỉ” trong suốt khoảng thời gian dài vừa qua. Những quẻ tượng này không hề có thời gian, địa điểm, nhân vật hay sự kiện gì cả. Chỉ có một vài câu nói hàm hồ khó hiểu hoặc gợi ý một cách bóng gió.
Thế nhưng, tình huống diễn ra vào hôm nay rất khác mọi ngày: Thần Toán Thiên lần đầu tiên đưa ra địa điểm cụ thể.
Vốn dĩ, Liễu Khuynh Nhược hỏi về “người nhà” với tinh thần cầu may, nhằm thử xem còn người thân nào còn sống trên đời hay không. Nào ngờ lại được chỉ dẫn tới nghĩa địa.
Mặc dù vậy, nàng vẫn đi đến và ngồi đợi cả ngày tại đó. Tất nhiên ông lão trông coi nghĩa địa không có quan hệ máu mủ với nàng. Riêng nàng cũng không thể nhận định ai là người thân của mình trong cái nghĩa địa này. Đến trưa, nàng gặp phải một thiếu niên ngờ nghệch, linh thức rất mạnh. Người này là Thủy Vân Cô.
Liễu Khuynh Nhược từng nghi ngờ hắn là con riêng của cha. Có điều tên nhóc này chỉ hứng thú với năng lực linh hồn của nàng. Hơn nữa, cách nói chuyện của hắn ngây thơ đến nỗi khiến người ta lầm tưởng rằng thế giới này tốt đẹp lắm, thổ lộ thật lòng với ai cũng được.
Liễu Khuynh Nhược rất ghét hắn. Chính bản thân nàng cũng không giải thích được lý do tại sao ghét Thủy Vân Cô đến thế. Trong đầu nàng thậm chí còn nảy ra ý định dùng hành động để hắn sáng mắt ra, rằng thế giới này dơ bẩn đến mức bạn thân vài chục năm cũng giết hại nhau.
Nhưng đến cuối cùng, Liễu Khuynh Nhược quyết định tha cho Tiểu Thủy. Bởi lẽ, nàng nhận ra mình đang đố kị với thứ mà người này có được còn mình thì không, hoặc thứ từng có nhưng nay đã rời xa...
“Ngây thơ cũng là hạnh phúc.”
Cô bé tám tuổi bèn than vãn một câu từ tận đáy lòng.
Về đến nhà, Liễu Khuynh Nhược đứng trên ghế rửa chén, nấu cơm, xào rau. Nàng cũng đã quen với những việc này.
Tuy đã rời khỏi nghĩa địa nhưng sự chú ý của nàng vẫn chưa bao giờ rời khỏi nơi này. Nàng không từ bỏ là vì Thần Toán Thiên chưa bao giờ sai, ít nhất là cho đến lúc này...
Cùng lúc đó, tại nghĩa địa ở phía Bắc thành phố.
Tiêu Cẩm Vinh mở mắt, tiếp tục giấu linh thức đi. Trên tay hắn là một chiếc hộp kỳ lạ, nhìn qua giống rubik nhưng lớn hơn nhiều. Chiếc hộp này cũng chỉ có ba màu là đỏ, vàng và xanh lục.
“Vẫn chưa đủ nữa sao? Cần một số lượng lớn linh hồn trong thời hạn bảy ngày, thế mà kết quả vẫn luôn là một mặt màu giống nhau. Chẳng lẽ ta phải hủy diệt cả thành phố thì ngươi mới chịu lộ ra khuôn mặt thật?”
Đang cúi đầu suy nghĩ, khuôn mặt hắn bỗng đổi sắc: “Đây là... Hừ! Mặc kệ là ai, kẻ mạnh cỡ này thì tốt nhất là không nên đụng vào...”
Tiêu Cẩm Vinh nhanh chân trốn đi vì Thủy Vân Cô đã đến gần, Dư An cũng đang trên đường tới. Chẳng qua, hắn không biết rằng có hai người ở gần đó và đứng quan sát từ lâu lắm rồi.
“Ê hê hê... Cái hộp đó tìm được kí chủ mới rồi sao? Thật là khó xử lí mà...”
Bất kể là ngày tháng năm nào, tiếng cười của Woody vẫn luôn bỉ ổi như vậy.
Vincent mỉm cười thản nhiên: “Ta thấy người này không giống các kí chủ trước đây. Có khả năng lớn là thế hệ sau của người Descartes, hoặc ít ra có một chút quan hệ máu mủ. Trùng hợp hơn là việc hắn có năng lực linh hồn...”
Cặp kính của Woody lấp lóe ánh sáng trắng: “Ê hê hê, thú vị à nha. Chân Thần Ma Phương vừa hay rơi vào tay hậu duệ của người Descartes. Lẽ nào chỉ là trùng hợp? Hay là mấy cái gã ở trên kia muốn xem trò hay...”
Vincent cười nhạt: “Chán thật. Bọn thần linh kia luôn trao hy vọng và cơ hội cho con người, vậy mà bao nhiêu cơ hội thay đổi số mệnh ấy chưa bao giờ trở thành hiện thực...
Giống như nuôi thú cưng, mỗi khi nó cam chịu thì người ta dụ dỗ, khơi gợi ý định chống lại vận mệnh của nó, nhưng bản thân người chủ hiểu rằng con thú mãi mãi ở trong lồng. Phản kháng thế nào cũng phí công.”
Woody thở dài: “Đừng nói vậy chứ.”
Vincent nói: “Có lẽ so sánh với người bình thường thì tốt hơn. Bọn họ đều bị nhốt trong lồng, còn chúng ta ở bên ngoài lồng sắt của họ, có điều... ngoài kia còn có lồng sắt lớn hơn nữa.”
Trong lúc bọn họ đang tán gẫu, Thủy Vân Cô vội vã chạy vào trong nghĩa địa.
“Ê hê hê... Gần đây cái bọn có năng lực linh hồn thích đùa nhỉ? Chọn một thằng nhóc vào vị trí Thập Điện Diêm Vương...”
Woody nói.
“Ha ha, tuy không ra thể thống gì nhưng hắn là một trong số ít người có được năng lực nghịch thiên. Thằng quỷ nhỏ Dư An rốt cuộc cũng tìm thấy truyền nhân lợi hại trước lúc về hưu.”
Vincent cười xòa.
“Gì mà thằng quỷ nhỏ? Lẽ nào hồi trẻ hắn có giao tình với ngươi? Chuyện này giờ ta mới biết đó.”
“Hừ, cũng không phải là giao tình gì. Nhiều năm trước, ta thấy linh hồn của gã này không tệ nên thử thách hắn ta vài lần. Tiếc rằng hắn chính trực quá, thành ra cơ hội qua phe chúng ta không cao.”
“Ối dào, thói đời thật là bạc bẽo. Kẻ ác trên đời nhiều không đếm xuể nhưng cớ gì ít người có năng lực linh hồn đến thế chứ?”
Vincent bỗng trở nên nghiêm túc: “Đi thôi, bây giờ không phải là lúc nói nhảm. Năng lực của hắn có thể nhận ra sự tồn tại của chúng ta, trước hết rút lui đi đã.”
Woody vẫn cười bỉ ổi, đáp: “Biết rồi.”
Sau đó cùng biến mất với Vincent.