Mười hai năm trước, có một câu chuyện xưa cũng bắt đầu vào một đêm mưa giống như câu chuyện của Vương Hủ.
Liễu Nghị Không chạy như bay trên đường. Sắc mặt của hắn tái nhợt như tờ giấy, máu chảy thành vệt bên khóe miệng, rõ ràng đang bị thương rất nặng. Nước mưa lạnh buốt ngấm vào vết thương nhắc cho hắn biết mình sắp đến gần với cái chết.
Trong lòng hắn là một bé gái tầm bảy đến tám tuổi. Cô bé rất sợ hãi nhưng không khóc, chỉ yên lặng nằm run rẩy trong ngực cha.
Bỗng nhiên mặt đất phía trước nứt ra, có thể thấy đó là do linh lực gây nên. Liễu Nghị Không đành phải dừng lại, tự hiểu đối phương đuổi theo kịp nên bỏ chạy nữa cũng vô ích.
Kẻ đuổi giết từ chỗ rẽ đi ra: “Ha ha... Liễu Nghị Không, ngươi không tính được ư? Ha ha ha ha! Không tính được là sẽ chết trong tay ta ư?”
Khâu Đăng cười như điên dại. Tuy hắn cũng bị thương nhưng nhẹ hơn nhiều so với Liễu Nghị Không. Với lại, đối phương còn phải bảo vệ đứa trẻ trong lòng, cho nên thắng bại đã rõ ràng từ lâu.
Liễu Nghị Không trả lời: “Đúng là ta không tính được rằng người huynh đệ bao năm nay lại ra tay với mình...”
“Ha ha ha... Ha ha ha ha!”
Khâu Đăng càng cười điên rồ hơn: “Huynh đệ? Ngươi coi ta là huynh đệ à? Ha ha ha ha!
Hay cho một câu huynh đệ! Vậy ngươi có hiểu được không? Chỉ cần ngươi còn sống trên đời một ngày thì ta vẫn mãi mãi chỉ là món hàng loại hai! Mọi người đều biết rằng Liễu Nghị Không là Thông Thiên Thần Toán. Còn ta thì sao? Là người hầu của ngươi chăng? Lẽ nào ngươi cho rằng Khâu Đăng này sẽ sống cả đời dưới cái bóng của ngươi?”
Liễu Nghị Không thở hổn hển một cách khó khăn: “Do đó... ngươi liền nảy ra ý định giết người khi ta có được Thần Toán Thiên... phải vậy không...”
Sắc mặt của Khâu Đăng ánh lên vẻ tàn nhẫn. Hắn nghiến răng nói: “Hừ, dù không có cuốn sách này thì sớm muộn gì ta cũng giết ngươi!”
Liễu Nghị Không thở dài: “Thật ra... ta đã từng nghĩ đến một ngày như vậy. Quả nhiên ngươi không cách nào buông bỏ được hoài niệm với Khuynh Lan...”
“Ngươi câm miệng cho ta!”
Khâu Đăng gầm lên, tiện tay bổ một chưởng trên không. Thế là một lưỡi dao vô hình cắt ngang cơn mưa tầm tã và chém về phía Liễu Nghị Không.
Liễu Nghị Không chẳng thể nào tránh né, bèn đưa lưng đỡ một nhát để có thể bảo vệ đứa trẻ.
Liễu Khuynh Nhược cảm thấy nước mưa vốn lạnh buốt bỗng trở nên ấm áp. Chỉ có điều, thứ ấm áp này lại đến từ máu tươi tuôn trào từ trong lồng ngực của cha.
“Sống sót... đừng trách cứ vận mệnh... con phải kiên cường, dũng cảm...”
Đây là lời nói cuối cùng của Liễu Nghị Không đối với con gái. Hắn quỳ một gối xuống đất để Liễu Khuynh Nhược tự đứng vững.
Đang lúc Khâu Đăng tới gần từng bước một, Liễu Nghị Không dùng hết chút sức lực cuối cùng để đứng lên, xoay người đối mặt với người huynh đệ tốt nhất.
“Đừng gọi tên nàng trước mặt ta... Khuynh Lan vốn thuộc về ta! Lẽ ra nàng phải là của ta!”
“Ngươi nói đúng...”
Liễu Nghị Không nở nụ cười thản nhiên.
Khâu Đăng không ngờ đối phương lại nói vậy. Sát ý đang ngập trời bỗng nhiên giảm xuống.
Liễu Nghị Không nói tiếp: “Ngươi nói đúng! Nàng luôn một lòng hướng về ngươi, thế mà ngươi chẳng hề đáp lại. Ngươi là vậy, không bao giờ biểu lộ tình cảm của mình. Vì vậy, nàng chọn ta...
Ta không cố ý chiếm lấy mọi thứ. Tất cả đều là do ngươi không cố gắng đấu tranh vì bất cứ thứ gì... khiến cho người ta cảm thấy ngươi bất cần. Nhưng ta biết, thứ duy nhất ngươi quan tâm là Khuynh Lan...
Có điều, Khuynh Lan lại là thứ duy nhất ta không thể tặng cho ngươi...”
Khâu Đăng siết chặt nắm đấm đến mức run rẩy, không rõ hắn đang nghĩ gì.
Liễu Nghị Không lại nói: “Thần Toán Thiên đang ở đây, ngươi lấy đi... Chỉ cần ngươi lấy được cuốn sách này thì sẽ hơn xa cái cảnh giới gọi là ‘Thông Thiên Thần Toán’ của ta.
Ta có lỗi với ngươi vì không thể chăm sóc tốt cho Khuynh Lan. Ngươi hận cũng phải thôi... Lúc này đây, ngươi có thể tùy ý lấy đi tính mạng của ta, nhưng xin hãy tha cho Khuynh Nhược... con bé vô tội và là con của Khuynh Lan...”
Bụp! Cổ họng của Liễu Nghị Không bị đánh thủng. Hắn chưa kịp nói hết câu thì đã rời khỏi trần gian.
Khâu Đăng vung vẩy đi máu tươi trên tay: “Cho nó sống rồi sau này tìm Khâu thúc để báo thù à? Hừ! Đến lúc chết mà ngươi vẫn tính kế ta! Còn tưởng rằng ta sẽ bị lừa hả? Hả!”
Hắn giận giữ giẫm đạp lên thi thể của Liễu Nghị Không. Do mỗi lần giậm xuống đều dùng đến linh lực nên mặt đất phía dưới thi thể cũng vỡ nát.
Trải qua cơn giẫm đạp điên cuồng của Khâu Đăng, cơ thể vốn có rất nhiều vết thương của Liễu Nghị Không bỗng biến thành nhân sủi cảo. Nội tạng lẫn máu tươi chảy ra bê bết. Cả thân người bị nhồi thành đống thịt, thật là thê thảm hết sức.
Sau khi làm xong những việc trên, Khâu Đăng ngửa mặt lên trời cười to. Có lẽ hắn phát điên.
Song, ta tin rằng đây là trạng thái nên có của một người không khéo ăn nói muốn trút hết mọi bất mãn sau nhiều năm chịu đựng.
Liễu Khuynh Nhược đứng trong mưa nhìn mọi chuyện xảy ra trước mắt. Nàng không biết nước mưa hay nước mắt đang chảy trên mặt mình, lại càng không biết tại sao Khâu thúc lại giết chết cha.
Nhưng đêm nay, nàng học được một chuyện —— giết người.
Nàng không lùi bước, thậm chí chẳng hề sợ hãi khi Khâu Đăng quay người và đi tới gần. Trong đầu có một giọng nói bảo với nàng rằng gã trước mặt chỉ là con sâu cái kiến không chịu nổi một nhát.
Ngay cả người anh em nhiều năm mà Khâu Đăng còn giết được, huống hồ là một bé gái tám tuổi. Vì thế, hắn ra tay mà chẳng thèm do dự.
Ấy vậy mà chỉ trong nháy mắt, Khâu Đăng cảm thấy linh thức chấn động, sau đó không thể hít thở. Sắc mặt hắn trắng bệch, phần nước trong cơ thể bốc hơi nhanh đến mức biến hắn thành một cái xác khô. Cảnh tượng này kỳ dị lạ thường. Chẳng khác nào một gốc cây héo rũ trong cơn mưa.
Mưa vẫn rơi, Khâu Đăng nằm co giật trên mặt đất. Hắn là người đầu tiên nhìn thấy năng lực linh hồn của Liễu Khuynh Nhược và cũng là người bị giết đầu tiên...
Liễu Khuynh Nhược chậm rãi đi tới trước mặt Khâu Đăng, lạnh lùng nhìn kẻ thù giết cha. Bấy giờ, Khâu Đăng không thể nói nên lời, chỉ biết trừng đôi mắt đầy nỗi sợ hãi để nghênh đón khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời.
Vài giây sau, Liễu Khuynh Nhược òa khóc. Đây là lần đầu tiên nàng sử dụng năng lực linh hồn. Nếu nàng biết trước mình có thể giết người dễ dàng như vậy thì cha đã không phải chết.
Thế giới này không bao giờ có nếu như. Bởi vậy, nàng đã làm một việc để bản thân cảm thấy dễ chịu hơn.
Khâu Đăng cũng bị bằm thây nhưng ngay trong lúc còn tỉnh táo. Hắn cảm nhận được cơ thể của mình bị năng lực linh hồn xé thành từng mảnh nhỏ một cách chậm rãi. Đến tận khoảnh khắc trước khi mất đi ý thức, hắn vẫn còn cảm nhận được nỗi đau đó.
Đây là một đêm mưa đẫm máu, cuộc đời Liễu Khuynh Nhược sau đêm nay vì vậy mà thay đổi. Có lẽ nàng đã điên từ lúc này mất thôi. Sự hồn nhiên và thương hại trong linh hồn dần dần biến mất.
Trước khi rời khỏi con hẻm nhỏ, cô bé với máu tươi dính đầy người vậy mà lại nở nụ cười quái đản.