Lưu Hàng và Gia Cát Duy đứng trong màn sương mù dày đặc, trước mắt gần như chỉ có một màu trắng đục. Điều kỳ lạ là mặc dù dùng linh thị nhưng họ cũng không thể nào nhìn xuyên qua màn sương, tầm nhìn xa tối đa chỉ là năm mét.
Vì không cảm nhận được dấu vết linh thức nên hai người chỉ còn cách vừa đi dọc theo đường vừa nhìn xem có điều gì dị thường không, cộng thêm việc thị lực bị hạn chế lại càng khiến mọi chuyện tiến triển chậm chạp thêm.
Hai người bỗng nhiên ngẩng đầu rồi ngạc nhiên nhìn nhau, Gia Cát Duy cả kinh nói: “Chuyện này... sao có thể được chứ?!”
Lưu Hàng nói: “Chẳng lẽ là Thập Điện Diêm Vương?”
Hai người lập tức nhận được câu trả lời. Một luồng linh lực mạnh mẽ như thác lũ trút xuống trước mặt họ, màn sương mù dày đặc không thể xuyên thấu đã hoàn toàn tan biến trong một khu vực hình trụ, còn có thể nhìn thấy bầu trời xanh.
Một người thanh niên đạp trên linh khí, chậm rãi hạ xuống trước mặt Lưu Hàng và Gia Cát Duy.
Gia Cát Duy bước lên phía trước thưa chuyện: “Xin hỏi tiền bối là?”
Đoạn Phi trả lời: “Lưu Ảnh Thiểm.”
Tất nhiên Gia Cát Duy đã từng nghe thấy danh hiệu này: “Thì ra là Đoạn tiền bối, tại hạ là...”
“Hoành Địch Gia Cát Duy.” Đoạn Phi trực tiếp ngắt lời: “Ta biết ngươi. Ngươi là người phụ trách của Thành Đô, danh hiệu 'Cẩm Trúc' và cũng là người trẻ tuổi nhất từng giữ danh hiệu này.”
Hắn lại quay sang Lưu Hàng: “Bích Ảnh Tiêm Thương, gần đây tin đồn về ngươi cũng không ít đâu.”
Lưu Hàng nở nụ cười: “Ha ha, bây giờ ta thành nguời nổi tiếng rồi sao?”
Đoạn Phi nói tiếp: “Ta sẽ bàn chuyện với các ngươi sau, trước mắt hãy dùng linh lực bảo vệ cơ thể, ta phải tách đám sương mù này ra.”
Hai người đáp lại một tiếng, nhanh chóng dùng toàn bộ linh lực bao bọc toàn thân. Lúc Đoạn Phi từ trên trời giáng xuống, bọn hắn đã rất kinh ngạc, không ngờ tới việc có người lại sở hũu lượng linh khí lớn đến như vậy, thậm chí còn có thể cô đặc linh lực để dần hạ xuống. Thế chẳng phải trúng một đòn của người này là tan xác nghìn mảnh hay sao?
Vừa rồi, khi ở trên không trung, Đoạn Phi đã kịp bao quát khu vực quanh đây. Giờ phút này, năng lực “Lưu” của hắn đã có thể bao phủ toàn bộ sân bay, cho nên màn sương mù phiền phức này hóa ra lại không cản trở nhiều lắm.
Khối linh khí hình bán cầu bắt đầu khuếch tán. Lấy nơi Đoạn Phi đang đứng làm trung tâm, màn sương mù dày đặc dần dần biến mất.
Trên mặt Lưu Hàng và Gia Cát Duy là vẻ kinh ngạc. Cơ thể của bọn hắn không thể cử động được dù chỉ một ngón tay. Nếu không phải Đoạn Phi nhắc nhở trước thì e rằng cả hai đều đã nằm rạp trên mặt đất rồi.
“Thứ gì ở kia vậy?”
Đoạn Phi quay đầu nhìn sang một hướng khác. Xa xa phía đường băng, có một vật thể hình tròn màu đen đang lơ lửng trên không trung, nhìn kỹ có thể nhận ra đó là một con mắt khổng lồ, xung quanh còn có mấy bó dây thần kinh đang ngoe nguẩy.
Tuy linh thức Đoạn Phi không quét được con quái vật nhưng trong phạm vi năng lực “Lưu” vẫn có thể cảm ứng được nó.
Gia Cát Duy nói: “Xem ra đám sương mù là do con quái vật tạo nên, mà tại sao nó lại xuất hiện ở đây chứ?”
Đoạn Phi hừ lạnh một tiếng: “Đương nhiên là vì có người không muốn cho máy bay hạ cánh. Giờ thì không sao rồi, dọn dẹp nó với đám sương mù nữa là xong, cứ lề mề thì mấy tên kia lại thừa cơ nói này nói nọ.”
Khối linh khí hình bán cầu bắt đầu xoay tròn như gió lốc. Khu vực giữa màn sương mù nay đã trở thành cái lồng máy giặt. Con quái vật trong khoảnh khắc đã bị linh lực xé thành một đống thịt nát, sau đó dần biến thành bụi phấn, thậm chí còn nhỏ hơn nữa.
“Ầy, đúng là không có ý thức bảo vệ của công. Lần này công ty hàng không nhận đủ rồi đây, đường băng với mấy cái khung máy bay này cần phải được sửa lại hết.”
Vừa ngồi tựa lưng, Miêu Gia vừa lầu bầu.
Vương Hủ ngạc nhiên nói: “Ngươi biết Đoạn Phi làm gì à?”
Miêu gia thở dài: “Chấn động linh lực lớn như vậy thì không muốn biết cũng phải biết.”
“Ồ.”
Vương Hủ không nói gì thêm, tự biết Miêu Gia đang khinh bỉ mình.
Nửa giờ sau, máy bay hạ cánh. Có điều ba người đã rời khỏi từ lúc nào, chủ yếu nhằm tránh bị lầm tưởng là phần tử khủng bố. Mãi đến khi bọn Vương Hủ tới khách sạn, mọi người mới có cơ hội ngồi xuống nói chuyện vài câu.
“Theo kế hoạch lúc trước, ta đã điều động rất nhiều nhân lực đi điều tra nơi ở của thành viên tổ chức Vô Hồn nhưng kết quả thu về rất ít ỏi. Lý do là bởi thành viên Vô Hồn đều là cao thủ nên không dễ tìm ra hành tung.”
Gia Cát Duy nói.
“Ta cũng đoán được.”
Miêu Gia nhấp một ngụm cà phê: “Đáng lẽ có thể điều tra được ít manh mối từ con quái vật một mắt chỗ sân bay, tiếc rằng nó đã tan thành mây khói.”
Đoạn Phi trả lời: “Nói vuốt đuôi, nhiều lời vô ích.”
Vương Hủ chen vào: “Ta cho rằng cứ thế này chẳng khác nào mò kim đáy bể, chi bằng thay đổi cách nghĩ xem coi ý định của chúng là gì thì chẳng phải có manh mối rồi sao?”
Miêu Gia nói: “Tốt, không hổ là cấp dưới của ta, rất có lý!”
Vương Hủ khó chịu ra mặt: “Ngươi bớt nói nhảm đi, mau nói ra suy nghĩ của mình.”
“Được rồi.”
Hắn buông tách cà phê xuống, hắng giọng một cái rồi trình bày: “Mấy người chúng ta hiểu rõ vấn đề lại càng tốt, lợi nhiều hơn hại.
Chuyện đầu tiên, lượng tình báo mà chúng ta đang nắm giữ chỉ có bốn chữ —— kế hoạch Sáng Thế, nội dung cụ thể là gì vẫn chưa biết, nhưng cũng có thể đoán ra ít nhiều từ các hiện tượng khí hậu, thiên tai bất thường v.v... Có thể đằng sau mỗi hiện tượng kỳ quái đều là do một con quái vật gây ra, như kiểu quái vật một mắt vừa thấy ở sân bay.
Các ngươi cũng đã kiểm chứng qua việc nó không có linh thức, thế mà lại sở hữu năng lực tạo sương mù diện rộng. Cùng với đó, năng lực linh hồn không có hiệu quả với sương mù nhưng tác động vật lý bình thường lại có hiệu quả. Từ đây có thể kết luận, con quái vật này không phải là một hiện tượng linh dị mà chỉ là một loài sinh vật.”
Vương Hủ ngắt lời: “Ngươi thấy có ghi chép nào trong 5000 năm qua về loài sinh vật như thế này không?”
Miêu Gia trả lời: “Cho nên lại có thể suy ra thêm kết luận nữa, đó là sinh vật này vốn không thuộc về thế giới của chúng ta, mà đến từ một thế giới song song hoặc từ một vũ trụ khác [1].”
Hắn dừng lại quan sát biểu lộ của mọi người. Mặc dù đều là người săn quỷ nhưng muốn tiêu hóa mớ lý luận này vẫn cần phải có thời gian.
Một lát sau, Miêu Gia nói tiếp: “Từ suy luận trên kết hợp với 'kế hoạch Sáng Thế' thì mọi chuyện trở nên dễ hiểu.
Hai chữ 'Sáng Thế' ám chỉ việc Liễu Khuynh Nhược muốn sáng tạo ra một thế giới mới hoặc cải tạo thế giới cũ thành một thế giới trong lý tưởng của nàng. Bất kể tình huống nào xảy ra thì đều có một điểm chung: Liễu Khuynh Nhược sẽ là kẻ chi phối 'thế giới mới'.
Tại sao ta nói kẻ chi phối mà không phải kẻ thống trị? Bởi lẽ kẻ thống trị chỉ có thể giữ vững ách thống trị thông qua quân sự và chính trị, còn kẻ chi phối... lại chính là thần linh.”
Tề Băng nói: “Ý ngươi là Liễu Khuynh Nhược đã có năng lực tương đương với thần linh?”
Miêu Gia lắc đầu: “Liễu Khuynh Nhược rất lợi hại và có thể đã chạm đến lĩnh vực của thần... nhưng còn lâu mới đạt đến tầm đó.
Sáng tạo và kiến tạo là hai phạm trù hoàn toàn khác biệt. Thần cũng rất vất vả. Mọi trật tự và quy tắc trong một thế giới đều do thứ tồn tại này quyết định. Nếu nàng muốn hoàn thành kế hoạch Sáng Thế thì chắc chắn phải làm vô số thí nghiệm. Quái vật một mắt và các hiện tượng lạ xuất hiện gần đây mới chỉ là khởi đầu. Dám chừng cả một thành phố, thậm chí là một quốc gia cũng sẽ trở thành vật thí nghiệm của nàng. Nàng sẽ không dừng lại cho đến khi hoàn thành mọi chuẩn bị để sáng tạo ra thế giới mới.”
Tất cả mọi người đều cau mày trầm tư. Có lẽ là do không hiểu hết lời Miêu Gia nói. Song, có một thứ mà bọn hắn nghe ra, đó là thực lực của Liễu Khuynh Nhược rất mạnh, gần như không ai đối phó được.
Vương Hủ run rẩy nói: “Hóa ra ngươi thuyết trình nãy giờ chỉ để chứng tỏ vấn đề không phải là tìm ra thần tiên tỉ tỉ, mà là liệu có ai đủ sức chống lại nàng hay không?”