Chương 224: Người Được Đề Cử

Mười giờ rưỡi đêm hôm đó, Miêu Gia và Vương Hủ đi tới trước một cái bệnh viện trong khu vực. Danh sách tử thần trên tay vẫn không hề vơi đi một chữ. Người được Elbert theo dõi đến lúc này cũng không gặp phải nguy cơ nào.

“Này, ngươi lại có âm mưu gì vậy? Không phải đưa ta đi khám bệnh hoa liễu đấy chứ?”

Vương Hủ vừa ngậm kẹo mút, vừa nói nhảm mà không biết mệt.

Một lần nữa, Miêu Gia bỏ qua lời nói nhảm của đối phương: “Ta cần máu, tốt nhất là trên cùng một người và còn phải nhiều nữa.”

Vương Hủ lùi về phía sau vài bước: “Ngươi muốn làm gì?”

“Người đừng đùa giỡn nữa. Ta không cần của ngươi mà chỉ muốn tới kho máu .”

“Vậy ta làm việc gì? Đi lấy máu trong khi ngươi cầm dao uy hiếp y tá à?”

“Ta lấy máu bằng cách nào thì ngươi không cần phải quan tâm. Ngươi hãy cầm cái ba lô này đến nhà xác thực hiện một nghi thức. Tài liệu và phương pháp đều đã được ghi lại trên giấy. Sau khi chuẩn bị xong xuôi, ta sẽ đưa máu đến.”

Vương Hủ nhận lấy cái ba lô của Miêu Gia. Hắn vốn định hỏi thêm vài vấn đề, nào ngờ Miêu Gia lại vội vàng rời khỏi sau khi giao việc xong. Thế là Vương Hủ bèn tự tìm đường đi đến nhà xác.

Bệnh viện không phải là nơi để cho ai muốn đi đâu thì đi. Có điều nhà xác thường chỉ có vài nhân viên chịu trách nhiệm quản lí. Vì vậy, Vương Hủ dùng một biện pháp rất đơn giản là đánh ngất ông chú nọ, để hắn ta khỏi làm phiền đến công việc của mình.

Vương Hủ đi vào nhà xác. Âm khí ở nơi này hơi nặng nên thường khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo hơn nhiều so với bên ngoài. Hắn tìm đến một góc, mở ba lô đeo trên lưng ra. Đồ vật bên trong không phải là ít, nào là nén hương, sáp ong, đèn cầy, phấn viết, một số cây cỏ lạ hoắc và vài xác động vật nát bét.

Trên tờ giấy Miêu Gia để lại trừ vị trí đặt và bố cục ra, còn có vẽ trận đồ quái dị. Vương Hủ bày đủ thứ đồ ra đất, trong đầu bỗng cảm thấy không ổn, lại liên tưởng đến chuyện Miêu Gia lấy máu tươi. Coi bộ hắn ta định bày ra “thuật Hàng Ma” trong truyền thuyết đây mà.

Một cánh tay bỗng khoác lên vai Vương Hủ. Gần như trong nháy mắt đó, Vương Hủ biết rằng chủ nhân của nó không phải là Miêu Gia, bởi vì cánh tay này hoàn toàn không có độ ấm.

Vương Hủ quay đầu lại. Một khuôn mặt thối rữa đập vào mắt. Cánh tay khoác lên vai hắn vẫn còn đang chảy mủ.

“Bị thiêu thành ra thế này... có phải là do cháy nổ gây nên không đấy?”

Hồn ma kia há miệng thật to, trong họng lại ọc ra một ít nước mủ: “Ta thê thảm quá à!”

“Móa!”

Vương Hủ tát lên mặt hồn ma rồi xô nó ra: “Ngươi đùa à? Có biết ta vừa giặt bộ đồ này hôm qua hay không? Nước miếng của ngươi toàn là mủ mà còn tới đụng vào ta. Ác tâm quá nhỉ?”

“Ta thê thảm quá... Ta đau quá... Cứu ta với...”

Hồn ma cứ lặp đi lặp lại mấy câu đó rồi tìm cách đến gần Vương Hủ.

“Đây là linh hồn cấp thấp bị trói buộc ở nơi này. Do gặp phải đau khổ lớn trước khi chết nên không cách nào qua đời. Ngươi đừng nói nhảm với nó nữa. Loại linh hồn như vậy rất thảm, bây giờ hình như cũng không còn ý thức nữa.”

Lúc này, Miêu Gia đẩy cửa bước vào.

Hắn nhìn qua nghi thức do Vương Hủ bày ra rồi ngồi xuống lấy phấn hoàn thành trận đồ.

Vương Hủ hỏi: “À, thứ này thì phải làm sao?”

“Ngươi trị chứ sao.”

Khóe miệng Vương Hủ hơi co giật, nghĩ thầm: Ta cũng muốn hỏi ngươi nên thực hiện như thế nào cơ?

Trên thực tế, đến giờ hắn chưa từng đứng đắn niệm kinh siêu độ cho hồn ma. Vì nếu người ta không tự động được giải thoát thì đều bị hắn tiêu diệt. Nhưng vị trước mắt lại đúng tiêu chuẩn người không ra người, quỷ không ra quỷ. Người ta thê thảm đã đến thế này rồi, mình mà đánh cho hồn phi phách tán thì không phải cho lắm.

Có điều Vương Hủ nhanh chóng nghĩ ra một cách. Hắn thử thúc dục năng lực Chúa Tể trấn an linh hồn của người này.

Thời gian dần dần trôi qua, vết thương trên người hồn ma dần dần biến mất. Da mặt cũng lành lại. Nó không còn khóc nữa, mà bình tĩnh đứng đó, không lên tiếng.

Miêu Gia ngừng tay, quay đầu nhìn sang bên này rồi lẩm bẩm: “Coi bộ muốn làm là làm được ngay.”

Vương Hủ thở dài một hơi. Hắn không ngờ rằng việc này lại hao tổn gần như tất cả tinh thần của mình. Bấy giờ, hắn cảm thấy như mơ ngủ, muốn ngã ngay xuống đất.

“Đa tạ đại sư đã giúp ta thoát khỏi biển khổ, tiểu sinh cảm động đến rơi nước mắt.”

Cách nói chuyện của hồn ma rất nho nhã, quần áo cũng không giống người thời nay. Dám chừng hắn sống ở đây còn lâu hơn cả lịch sử của bệnh viện nữa.

“Được rồi, được rồi, mau tranh thủ thời gian đầu thai đi. Đừng làm phiền nữa, để ta nghỉ ngơi một lát.”

“Vậy xin đại sư hãy bảo trọng, tiểu sinh đi.”

Hồn ma xá dài. Bộ dạng rất lễ phép. Sau đó dần dần biến mất.

Vương Hủ nói: “Này, ngươi nói xem hắn sẽ đến đâu? Có phải một nơi gọi là ‘Địa Ngục’ hay không? Hay là đi thẳng đến khoa phụ sản ngay trên lầu?”

Miêu Gia vẫn cặm cụi vẽ xuống đất, không hề quay đầu lại. Hắn không lời vấn đề này là vì không thể nói: “Không phải tới Địa Ngục mà tới thẳng Minh Hải.”

Thế là hắn bèn nói lảng sang chuyện khác: “Cái ta hứng thú là ngươi có thể dùng năng lực Chúa Tể để tu bổ cho linh hồn nhỏ yếu.”

Vương Hủ dõng dạc nói: “Đúng thế, ta là ai chứ? Mọi khi ta đều che dấu thực lực. Những lúc gặp chuyện như thế này mới thể hiện ra.”

“Ngươi thở gấp dữ vậy. Có cần xuống dưới lầu hít ôxy hay không?”

“Ồ, ta chỉ muốn thở nhanh để thúc đẩy quá trình trao đổi chất mà thôi.”

Miêu Gia bật cười. Đúng lúc này, điện thoại di động của hắn vang lên. Hắn tạm ngừng công việc trên tay, mắt nhìn lướt qua dãy số rồi nói: “Tề Băng hả? Cao Kiếm đang bị đuổi giết ư?”

“Đúng vậy, sau khi các ngươi đi có thêm vài sự cố. Ta đều đã ngăn cản hết. Thế nhưng, trong một giờ trở lại đây, số lần tử thần đuổi giết ngày càng nhiều và khó đối phó hơn. Vì vậy, ta nghĩ nên báo cho ngươi biết một tiếng.”

Miêu Gia im lặng vài giây rồi hỏi: “Dựa theo cường độ hiện tại, ngươi có thể ngăn cản bao lâu nữa?”

Im lặng hồi lâu, Tề Băng đáp: “Hừ, đương nhiên là ngăn cản hết.”

Miêu Gia nói: “Tốt lắm, có triển vọng, tiếp tục chờ tin của ta.”

Hắn kết thúc cuộc trò chuyện, vẽ vài nét phấn cuối cùng vào trận đồ trên mặt đất, rồi đứng lên, lùi vài bước. Trong miệng niệm chú ngữ tối nghĩa mà Vương Hủ không thể hiểu.

Sau khi hắn niệm xong, khung cảnh trong nhà xác vẫn yên tĩnh. Hình như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Vương Hủ nhìn quanh rồi nói: “Có phải ngươi đã thất bại hay không?”

“Tất nhiên hắn không thất bại.”

Giọng một người đàn ông bỗng vang lên sau lưng Vương Hủ.

Vương Hủ quay đầu lại. Hắn đã gặp qua người này một lần ở Las Vegas, hình như tên là Vincent thì phải.

“Không ngờ ngươi lại đích thân đến đây.”

Miêu Gia nói câu này cũng như lời chào hỏi.

Vincent vẫn không thay đổi. Dù là dáng vẻ, điệu cười như tất cả mọi thứ đều nằm trong mắt của hắn: “Ta đề nghị ngươi đừng thực hiện nghi thức như vậy nữa. Trò này không hay đâu. May mà ta đang rảnh, chứ nếu là người khác thì ngươi chưa chắc đạt được mục đích mà lại nguy hiểm đến tính mạng.”

Miêu Gia nói: “Chuyện lần này đã vượt khỏi sự khống chế của ta. Vì vậy, ta cần gặp một ác ma cao cấp để giải đáp vài vấn đề.”

Vincent biết hắn đang muốn hỏi điều gì nên không nhiều lời nữa: “Trên tay các ngươi đúng là danh sách tử thần. Có điều chủ nhân của nó đã bị tiêu diệt gần đây.”

Vương Hủ mở to mắt: “Không thể nào? Tử Thần bị giết sao? Hay là con khỉ họ Tôn đang rảnh rỗi nên đi đốt sổ sinh tử?”

Vincent quay đầu nhìn Vương Hủ, bên kia liền ngoan ngoãn ngất đi.

Hắn lại nói tiếp: “Những chuyện này cho ngươi biết thì được, hắn không thể nghe.”

Miêu Gia cười khan một tiếng: “Dù sao ta đã là thành viên dự bị của Địa Ngục, biết thêm một chút cũng không hề gì, phải không?”

Vicent gật đầu: “Nói vậy cũng không sai. Chuyện là vầy, Tử Thần chính thức chỉ có một, hắn ở Địa Ngục và là ông chủ của tất cả tử thần khác, cũng giống như quỷ Satan có bốn kỵ sĩ vậy. Nếu không phải là kinh thánh từ trên trời rơi xuống thì hắn sẽ không và cũng không thể đến nhân gian.

Còn những Tử Thần thường ngày hoạt động ở nhân gian thì rất nhiều. Chẳng hạn như thành phố S hơn 10 triệu người cần có khoảng mười hoặc mấy chục tử thần. Bọn hắn giống như nhân viên cầm danh sách trên tay, mỗi ngày chạy lòng vòng để đảm bảo những người trong danh sách chết đúng thời hạn.

Dù là người thường, người có siêu năng lực, người có năng lực linh hồn hoặc hồn ma đều không thể nhìn thấy Tử Thần. Chỉ có người ở trong trạng thái hấp hối mới nhìn thấy sự tồn tại của Tử Thần trong chốc lát, cũng tức là ‘linh hồn chắc chắn phải rời khỏi thế giới này’.

Vì vậy, danh xưng Tử Thần ở nhân gian chẳng khác nào một thứ nghề nghiệp, còn là loại nghề không được phép nịnh nọt. Đương nhiên, nghề nghiệp này không phải chung thân. Đôi khi họ sẽ được bọn ta điều động nhân sự, lúc này mới xuất hiện ghế trống.

Danh sách tử thần là vật được Thần ban cho, vĩnh viễn không bao giờ biến mất, do đó phải có người giữ lấy thứ này. Khi Tử Thần tạm rời khỏi cương vị, bọn ta phải phái một người đi thay hắn.”

Miêu Gia chen miệng vào: “Ta hiểu rồi, các ngươi gặp tình huống thay đổi nhân sự ngoài ý muốn. Tử Thần không bị điều đi mà bị người khác tiêu diệt!”

“Đúng, danh sách tử thần không đơn giản là một quyển sách. Sự hiện hữu của nó cao cấp hơn nhiều so với bản thân Tử Thần. Cũng giống như chiếc nhẫn trong The Lord of the Rings, cho dù ngươi ném xuống sông thì nó vẫn có thể tự tìm cách để người ta tìm thấy, bởi lẽ trong nơi tối tăm có một thứ sức mạnh cuốn lấy nó, khiến nó trở nên bất hủ.”

Miêu Gia hỏi: “Vậy nó đang tìm chủ nhân giống như chiếc nhẫn phải không? Nhưng quy luật của nó là gì chứ?”

Vincent trả lời: “Ta không rõ lắm. Lần xuất hiện tình huống Tử Thần bị thế lực nhân gian giết chết đã là chuyện của mấy trăm năm trước, ghi chép xung quanh rất ít và cũng không qua tay ta. Có điều, nếu nó đang tìm chủ nhân thì người được đề cử theo ta đoán là Cao Kiếm.”

Miêu Gia nói như có điều đáng suy ngẫm: “Mặc dù không có Tử Thần nắm giữ nhưng người trên danh sách vẫn chết đi. Điều này chứng tỏ nó vẫn tự hoạt động trong tình huống không có chủ. Nhất là sau khi bọn ta tìm thấy nó, nó bắt đầu bị quấy nhiễu. Và khi ta cứu gần một trăm người, nó bị quấy nhiễu nghiêm trọng, cho nên...”

Vincent cười nói: “Cho nên nó không chờ đợi mà đưa ra ngay một cái tên trong danh sách với tư cách là người được đề cử. Ha ha, ngươi quả nhiên rất lợi hại.”

Bọn hắn nhìn nhau cười. Hai người gần như đã chấp nhận suy luận này.

Vincent nói tiếp: “Vậy tiêu chuẩn của nó có thể là, nếu Cao Kiếm kiên trì được đến nửa đêm sau khi bị đuổi giết điên cuồng thì hắn có tư cách giữ lấy danh sách. Những người khác trên danh sách được cứu vì Tử Thần Cao Kiếm ra đời. Về phần Cao Kiếm, sứ mạng của hắn từ nay về sau là đảm bảo người khác chết đúng hạn. Ha ha, nhân quả này thật thú vị.”

Miêu Gia thở ra một hơi dài: “Xem ra cái gã Cao Kiếm này phải nói lời vĩnh biệt với bọn ta rồi.”

Vincent cười nói: “Yên tâm, về sau ta sẽ chăm sóc cho hắn.”

Nói xong, hắn vỗ tay một tiếng. Vương Hủ nằm trên mặt đất dần dần tỉnh lại.

Miêu Gia nghiêm mặt nói: “Trước khi đi, ta còn có một vấn đề muốn hỏi.”

Ngươi thông minh dễ nói chuyện. Vincent tự nhiên biết vấn đề của Miêu Gia, vẫn mỉm cười như lúc đến: “Dụ Hinh từng gia nhập một tổ chức do người biên giới tạo nên, Nguyễn Đạt cũng là thành viên của tổ chức đó. Còn thủ lĩnh của tổ chức lại chính là truyền nhân mạnh nhất của phái Quỷ Cốc cho đến bây giờ, mạnh hơn cả Vũ Quang Tông.”

Tuy Miêu Gia tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng vô cùng kinh hãi. Thực lực của Vũ Thúc ngang với người mạnh nhất Thập Điện Diêm Vương là Tống Đế Vương Dư An, trong nhóm hậu bối lại chẳng thể tìm thấy người tương xứng. Nếu muốn so thực lực với hắn thì e rằng chỉ có nhóm thống soái của các thế lực ở Âm Dương Giới mà thôi.

“Vậy... người có thể giết chết thứ mà người thường không thấy, người có siêu năng lực không thấy, thậm chí là hồn ma cũng không thấy, so với Phụng Tiên có mạnh hơn chăng?”

Bóng dáng Vincent mờ dần. Hắn chỉ mỉm cười để lại câu nói cuối cùng: “Ai có thể biết được chuyện này cho đến khi bọn hắn giao thủ chứ?”