Chương 222: Thứ Tự Tử Vong

“Này, Vương Hủ.”

Vương Hủ quay đầu lại thì nhìn thấy một người đeo kính râm trong phòng đang vẫy tay với mình. Người này trông hơi gầy gò, trông có chút hèn mọn, chắc chắn là Cao Kiếm, không thể lẫn đi đâu được.

“Chờ chút, ta xuống ngay đây.”

Lúc này, Vương Hủ đang đứng trên thang để sơn một tấm biển lớn, có vẻ như không thể xuống ngay được.

Cao Kiếm nói: “Được thôi”, rồi ngồi đợi ở một chỗ tùy ý trong phòng.

Một đoạn nhạc thô tục bỗng nhiên vang lên. Mọi người ở đây đều biết đó là chuông điện thoại của Vương Hủ.

Hắn tiện tay lôi điện thoại từ trong túi quần ra, rồi nói: “Alô, có chuyện gì vậy?”

Giọng Miêu Gia từ đầu dây bên kia truyền đến: “Ngươi mở danh sách tử thần ra đi.”

“Bây giờ hả?”

“Đúng, ngay bây giờ.”

“À, ừm.”

Vương Hủ dùng tay kia lấy danh sách tử thần ra. Sau khi mở trang nhất, hắn nhìn lướt qua rồi hỏi: “Sao vậy? Chưa cái tên nào bị gạch mất mà.”

Miêu Gia im lặng vài giây: “Ngươi lật đến trang thứ năm đi, cuối trang có phải có ghi tên Vương Tiểu Cường không?”

Vương Hủ làm theo: “Phải rồi.”

“Toàn bộ tên kể từ Vương Tiểu Cường trở lên vẫn còn y nguyên phải không?”

Vương Hủ xác nhận thêm lần nữa: “Đúng vậy, không có cái nào bị gạch. Tóm lại là chuyện gì vậy?”

Lần này, Miêu Gia im lặng lâu hơn: “Ngươi đã xem phim Final Destination [1] chưa?”

Vương Hủ nói: “Có xem qua, đến phần 3 thì bắt đầu hơi khó hiểu.”

Miêu Gia nói tiếp: “Vậy chắc ngươi còn nhớ nạn nhân trong phim đều chết theo trình tự nhất định.”

“Ồ, ý của ngươi là?”

“Ví dụ nhé... trình tự tử vong là từ A đến Z, tổng cộng có 26 người. Bây giờ, ta giả thiết A và B đã chết, vậy nếu C chưa mất mạng thì mặc dù D muốn tự sát cũng không thể chết được.”

Vương Hủ trả lời: “Rồi sao nữa?”

“Có một tình huống ngoại lệ. Chẳng hạn như khi tử thần đến lấy mạng, C vì một nguyên nhân nào đó mà sống sót được.”

Vương Hủ cố nhớ lại tình tiết trong phim: “Trình tự tử vong sẽ bị đảo lộn?”

Miêu Gia nói: “Đúng vậy, theo tình tiết trong phim thì tử thần phải tạm bỏ qua C, sau đó lấy mạng từ D đến Z rồi cuối cùng quay lại giết chết C. Chỉ có điều, nếu như ta lại làm đảo lộn trình tự tử vong lần nữa thì chọc giận đến tử thần, hắn sẽ lấy mạng người theo danh sách ngược lại. Nhưng đến lần thứ ba mà vẫn thoát được khỏi tay hắn... trong phim còn chưa xảy ra tình huống này, chắc là do không đủ thời lượng. Song, ta không loại trừ khả năng hắn sẽ giết người theo trình tự ngẫu nhiên.”

“Những chuyện ngươi nói nãy giờ là có ý gì?”

“Ta vừa cứu mạng những người có tên từ trang một đến trang năm. Lẽ ra họ đã chết vì tai nạn giao thông liên hoàn nhưng ta đã ngăn lại được. Những người ở đây đã được xác nhận là những cái tên từ đầu danh sách cho đến Vương Tiểu Cường.”

Vương Hủ chợt hiểu ra một chuyện: “Ngươi muốn ta xác nhận rằng tên của những người này có bị gạch hay không?”

Miêu Gia trả lời: “Vậy là tên của bọn họ vẫn còn nguyên. Ta nghĩ rằng sẽ có vài khả năng xảy ra như sau:

Trường hợp thứ nhất, đến nửa đêm danh sách sẽ tự động thay đổi, hôm nay không có người chết.

Trường hợp thứ hai, tử thần dùng cách khác để lấy mạng họ. Ta sẽ lưu ý theo dõi theo cách này.

Trường hợp thứ ba, thứ tự bị thay đổi lần đầu giống như trong phim, tử thần sẽ tiếp tục lấy mạng những người có tên từ Vương Tiểu Cường trở đi. Sau khi giết hết người ở năm trang sau, hắn ta sẽ quay lại lấy mạng những người ở năm trang trước.

Trường hợp thứ tư cũng giống như quy tắc trong phim, có điều chúng ta không chỉ cứu những người này một lần mà là gần trăm lần, tử thần sẽ bắt đầu nổi điên tìm kiếm cơ hội giết người tùy ý.”

Vương Hủ hỏi: “Ầy, hóa ra ngươi đang nhắc ta phải theo dõi toàn bộ danh sách chứ không phải chỉ tờ thứ nhất chứ gì?”

Đương nhiên ý định của Miêu Gia không phải như vậy: “Sáng sớm hôm nay ta đã tra cứu thông tin của tất cả mọi người trong danh sách. Người đầu tiên của trang thứ sáu là 'Cao Kiếm'. Nếu không tính số nhân khẩu tạm trú thì những người đăng ký thường trú chỉ có hai người tên 'Cao Kiếm', một người trong đó đã đi công tác nơi khác từ hai ngày trước. Đồng thời, theo điều tra của ta thì người còn lại chính là bạn học của ngươi.”

Miêu Gia nói chưa dứt lời thì Vương Hủ đã cúp máy. Bởi lẽ, ngay lúc Miêu Gia nhắc đến tên 'Cao Kiếm', Vương Hủ lập tức quay đầu nhìn thoáng qua thính phòng.

Ngoài dáng vẻ bỉ ổi đang đeo kính râm của Cao Kiếm, hắn còn nhìn thấy “tử tướng” nữa.

Vương Hủ lập tức nhảy xuống thang rồi bước đến chỗ Cao Kiếm đang ngồi. Cúi đầu nhìn lại, hắn thấy cái tên ngay đầu trang thứ sáu đúng là hai chữ “Cao Kiếm”.

Tuy không thể nói là thân thiết với vị Bách Hiểu Sinh của trường Tường Dực nhưng Vương Hủ lại biết hắn gặp nguy hiểm. Từ trước đến nay, Vương Hủ không phải là loại người thấy chết mà không cứu.

Vừa đến chỗ ngồi của Cao Kiếm, Vương Hủ liền nhận ra nơi có thể gây nguy hiểm. Có một chùm đèn tụ quang [2] rất lớn ngay trên trần thính phòng đã bị rời khỏi giá đỡ. Nó hiện đang lung lay sắp rơi xuống, chỉ còn mấy sợi dây điện níu lại.

Có thể là do ốc vít dùng để cố định đã bị gỉ sét, hoặc là do chuột cắn đứt dây điện chính, cũng có thể là tác giả phải làm mọi cách để chùm đèn rơi xuống. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, đập vào mắt hắn là chùm đèn không trụ được thêm nữa, thế mà lúc này Cao Kiếm lại đang ngồi ngay phía dưới.

Nếu như bị chùm đèn này rơi xuống đầu thì chỉ khá hơn so với người đang đi trên vỉa hè bị một cái TV từ tầng 5 rơi xuống đầu, chắc chắn chết tươi tại chỗ.

Cũng may Vương Hủ thấy trước được điều này. Lỡ mà hắn chậm vài giây nữa, có lẽ bạn học Cao Kiếm sẽ quy tiên.

Chỉ thấy mấy sợi dây điện mảnh khảnh đứt đoạn, chùm đèn tụ quang đã rơi thẳng xuống đầu Cao Kiếm trong nháy mắt.

Cao Kiếm còn chưa ý thức được gì, chỉ mới ngẩng đầu lên và trông thấy một cái bóng đen đang lớn dần. Con ngươi cũng giãn ra theo.

Ngay trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, cuộc đời của Cao Kiếm như vụt qua trước mắt.

Tuy nhiên, trong lúc hắn đang hồi quang phản chiếu [3], Vương Hủ tung người lên như một tia chớp, hai chân đá bay chùm đèn ngay trên không. Đòn này hệt như chiêu bay người đá của Chân Tử Đan tiên sinh.

Ngoại trừ Tề Băng và Dụ Hinh, những người khác ở đây đều không thể tin rằng Vương Hủ có thể biểu diễn kỹ năng siêu việt chỉ được thấy trong phim.

Nói đúng hơn, đa số mọi người đều cho rằng làm gì có ai thực hiện được mấy chiêu này ở ngoài đời thực.

Cao Kiếm thở hổn hển, dám chừng chưa kịp định thần lại: “Cám... cám ơn.”

“À, không có chi.”

Vương Hủ tùy ý đáp lời, sau đó lấy điện thoại ra gọi Miêu Gia. Mắt nhìn chằm chằm vào một cái tên trên danh sách tử thần.

“Này, ta đây. Giả thuyết thứ ba của ngươi chính xác rồi, vừa nãy người đầu tiên của trang thứ sáu đã bị tìm đến, nhưng ta cứu được hắn rồi. Chuyện này có thể xem là lần quấy nhiễu thứ hai chứ?”

Miêu Gia trả lời: “Cũng không thể hoàn toàn tin vào quy luật trong phim, đó chỉ là giả thuyết thôi. Việc chúng ta đang làm là tìm ra quy luật của danh sách tử thần. Chẳng qua, việc Cao Kiếm gặp nạn cho thấy mặc dù cứu được những người ở nửa trên danh sách thoát chết nhưng cũng không thể nào ngăn chặn tử thần tiếp tục giết người.

Bây giờ, ngươi phải tiếp tục theo dõi danh sách. Nếu như thấy bất cứ cái tên nào bị gạch mất thì phải ghi nhớ thời gian.”

“Ta biết rồi.”

Vương Hủ cúp điện thoại.

Lúc này, có rất nhiều người chạy tới hỏi hắn và Cao Kiếm có bị thương không. Có vài người còn vỗ vai Vương Hủ, nói mấy câu đại loại như: “Hóa ra ngươi là chân nhân bất lộ tướng.”

Sự thật là bọn hắn vẫn chưa biết trong câu lạc bộ kịch còn không ít “chân nhân bất lộ tướng”.

Một lát sau, Cao Kiếm chui ra khỏi đám người. Hắn cần không khí để ổn định cảm xúc chứ không cần mấy câu nói an ủi vô giá trị.

Hắn trèo lên sân khấu, ngồi xuống, tháo kính râm và lau mồ hôi lạnh bằng khăn tay.

Đúng lúc này, khung kim loại đỡ đèn tụ quang sụp xuống.

Điều đáng nói là cái khung kim loại này trước nay đều được cố định chắc chắn ở trên cao, thế mà lúc này lại giống như cây gậy bóng chày quét xuống theo một quỹ đạo vừa đủ để tránh tất cả mọi người trừ Cao Kiếm, vốn đang ngồi phía rìa sân khấu.

Vương Hủ bị đám người vây quanh. Mặc dù hắn phản ứng nhanh nhưng Cao Kiếm ở quá xa, không tài nào với tới được.