“Xử trảm?”
Vương Hủ hoảng sợ nói.
Bấy giờ, hắn đang bị Miêu Gia thẩm vấn trong một căn ngục giam âm u. Đối phương nói cho hắn biết rằng giữa trưa ngày mai hắn sẽ bị hành hình công khai.
“Đừng hoảng sợ chứ, ta đảm bảo ngươi không chết đâu.”
“Ngươi nói rõ ràng hơn một chút đi! Đây không phải là chuyện có thể đùa giỡn.”
Nhịn không được, Miêu Gia bèn nói: “Ấy ấy, ngươi lo lắng làm gì? Đừng quên rằng kẻ chi phối thế giới này là Thượng Linh Tuyết. Dù biện pháp của ta không thành công thì nàng cũng không đời nào để ngươi chết.”
“Biện pháp của ngươi như thế nào?”
Vương Hủ vẫn không tin tưởng vào hắn.
“Đơn giản thôi, ngươi biết cả đời Minh Thần Tông dành nhiều thời gian cho việc gì hay không?”
Sắc mặt Vương Hủ thay đổi: “Chẳng lẽ là...”
“Đương nhiên không phải, bản thân ngươi là sinh viên khoa lịch sử mà trong đầu chỉ có những suy nghĩ xấu xa như thế.”
“Này! Ta chưa nói gì cả mà!”
Miêu Gia không để ý đến lời giải thích của hắn: “Để ta dạy cho ngươi một bài học, thứ mà cả đời hoàng đế Chu Dực Quân theo đuổi chính là tu đạo. Đến lúc đó, ta chỉ cần đi bẩm báo rằng ngươi là người trong huyền môn, có đạo hạnh không nhỏ, biết đâu sẽ giúp hắn thành tiên, thế là mạng nhỏ của ngươi liền được giữ lại.”
“Vậy chi bằng bây giờ ngươi đi bẩm báo...”
Miêu Gia cười lạnh: “Không được, ngươi phải chịu gia hình tra tấn thì chúng ta mới mau chóng rời khỏi thế giới trong mơ.”
“Hai chuyện này có quan hệ gì với nhau?”
“Đương nhiên, có điều ta không thể nói cho ngươi biết hết được.”
Trong lòng Vương Hủ nảy lên cảm giác khó hiểu: “Vậy ngươi có thể nói cho ta biết bao nhiêu?”
Miêu Gia ngẫm nghĩ rồi tự thuật: “Đã có kết quả về hai công tử thượng thư Triệu Đỗ. Điều này tương đương với việc hoàng đế phát ra tín hiệu rằng ngày lành của hai vị thượng thư đã hết. Bọn hắn mất chỗ đứng rồi.
Nhìn từ góc độ chính trị, một khi đã mất sự ủng hộ của hoàng đế thì lúc vào triều không được nói quá nhiều, lúc bị gọi tên không được nói năng sắc bén, không được nói rõ quan điểm, phải cúi đầu với phe mình và càng phải khom lưng với phe địch. Nếu bọn hắn có thể bỏ qua danh tiếng quá khứ mà tìm thời cơ cáo quan ở ẩn, không chừng có thể bảo toàn tính mạng cả nhà, còn nếu muốn được ăn cả ngã về không thì lại càng rời khỏi sân khấu chính trị nhanh hơn nữa.
Nói tóm lại, việc bọn hắn xuống ngựa chỉ còn là vấn đề thời gian. Lúc hai thượng thư là đối thủ sống còn rời khỏi vị thế cũng là lúc chiến tranh giữa các phe phái bị tác động. Rồi nào là hậu cung, nội các, Cẩm Y Vệ, Đông Xưởng, v.v... đều sẽ bị cuốn vào. Xung đột về lợi ích giữa các thế lực là chuyện không thể tránh khỏi.
Như vậy, đến lúc mọi người tập trung chú ý vào sự kiện lần này, những thế lực đối địch với triều đình sẽ hành động, ví dụ như Bách Hoa Hội.”
Vương Hủ nói: “Không phải chỉ là trộm thánh chỉ thôi sao? Có gì lớn đâu? Thậm chí còn chưa ảnh hưởng bằng việc ta phóng hỏa nữa là.”
“Thánh chỉ không hề bị trộm, ngươi đã bị Dụ Hinh lừa rồi. Mục đích thật sự của nàng là để lại lời nhắn.”
“Lời nhắn gì?”
Miêu Gia ngẩng đầu ngâm: “Chi viên tinh xá chung thanh dương, hồi đãng chư sự tẫn vô thường, sát la song thụ hoa nhan cải, kỳ ý ngô đẳng trảm gian xương.”
Vương Hủ đang định cất lời, Miêu Gia liền nói tiếp: “Trông biểu lộ của ngươi thì dám chừng chẳng thể hiểu được, cho nên ta cũng lười giải thích. Chỉ là Bách Hoa Hội thường để lại bài thơ như vậy trong phủ đệ của vị quan mà họ muốn ám sát. Mặc kệ người nọ phòng bị thế nào thì đều đi đời nhà ma.
Lần này, bài thơ được để lại trong thư phòng của hoàng đế.”
Vương Hủ cười khan hai tiếng: “Không kiêu ngạo đến mức đó chứ?”
“Kiêu ngạo đến thế đấy. Với lại, vì các ngươi là đồng lõa nên ngươi sẽ liều chết không hàng, ngoan cố chống cự, chuẩn bị chịu chết để giữ đại nghĩa... trong lúc ta thẩm vấn.”
“Này! Ngươi lộ mặt chuột rồi kìa! Hóa ra chuyện xử lý ta là do ngươi quyết định chứ gì! Rõ ràng ngươi chưa thẩm vấn mà nói với ta là sẽ xử trảm vào trưa hôm sau!”
Miêu Gia ngáp dài: “Ta đã quyết định trảm ngươi từ trước khi đến đây. Cho dù ngươi nói gì đi nữa thì ta vẫn sẽ quyết định như vậy khi tâu với hoàng đế.”
“Đại ca cai ngục! Ông chú quét rác! Có ai ở đây không? Ta muốn đầu thú!”
“Ngươi không cần phải nói nhảm nữa, chờ đến pháp trường rồi sẽ hiểu.”
Nói xong, Miêu Gia rời khỏi ngục giam, bỏ lại Vương Hủ gào khóc thảm thiết.
...
Hôm sau, bố cáo đăng tin Vương Hủ sắp bị chặt đầu được dán khắp thành.
Miêu Gia làm việc rất chu đáo. Bố cáo chẳng những viết thời gian và địa điểm hành hình mà còn vẽ thêm khuôn mặt của Vương Hủ, làm như sợ người ta không biết gã loạn đảng này trông như thế nào vậy.
Lần này, quan giám trảm là Lưu Hàng. Chẳng biết ai đã sắp xếp mà chuyện này cũng được viết trên bố cáo.
Thật ra, mục đích Miêu Gia làm vậy đã rõ rành rành, chẳng khác nào viết truyền đơn tuyên bố với toàn thành rằng: “Đây là tất cả chi tiết cơ bản về buổi hành hình, xin hãy tới cướp pháp trường.”
Với việc mọi thứ đều đã lộ ra ngoài ánh sáng, Miêu Gia biết thế giới này sắp đi tới kết thúc của nó.