Chương 214: Kinh Thành

Hai người rời khỏi hang núi, Dụ Hinh mở lời trước: “Có chuyện gì thì nói đi.”

“Chắc ngươi biết ta định nói gì rồi.”

Giọng Tề Băng trầm xuống.

“Tề thiếu hiệp, ta đâu phải là con giun trong bụng ngươi. Làm sao biết ngươi đang nghĩ gì?”

Dụ Hinh quyết giả ngu đến cùng.

Tề Băng cũng không muốn dây dưa thêm: “Người trong Tề Môn từ trước đến nay đều làm việc vì tiền, không hỏi quá nhiều chi tiết về người thuê mình. Ngươi hẳn đã biết rõ điều này nên tìm đến ta, mà ta, bởi vì vậy mới chấp nhận yêu cầu của ngươi.”

“Ha ha, Tề thiếu hiệp nói cứ như ta quỵt nợ vậy.”

“Hừ, bây giờ tiền còn có tác dụng gì nữa.”

Trong mắt Dụ Hinh đầy ý cười: “Không cần tiền? Lẽ nào còn cái gì quan trọng hơn nữa?”

Khuôn mặt của Tề Băng chẳng khi nào biểu lộ cảm xúc nên Dụ Hinh rất thích trêu chọc hắn, chỉ có điều thứ đáp lại nàng luôn luôn là tảng đá ngàn năm không thay đổi.

“Ngươi nói có cao thủ muốn gây khó dễ cho ngươi và sư muội, chỉ cần ta hợp lực giúp các ngươi. Vậy mà ngươi không hề nói kẻ thù của các ngươi là toàn bộ Đại Minh triều.”

“Ngươi có bao giờ hỏi đâu?”

Dụ Hinh ngụy biện.

Tề Băng thở dài: “Giờ ta cũng bị coi là loạn đảng như các ngươi. Hễ ngày nào ta chưa chết thì ngày đó còn bị triều đình đuổi tận giết tuyệt.”

Không nhịn được nữa, Dụ Hinh bật cười thành tiếng: “Vậy là ngươi oán trách ta chứ gì? Hay là ngươi chém ta một đao rồi cầm thủ cấp giao nộp cho triều đình đi, vừa rửa sạch được oan khuất, vừa có thể đổi lấy vinh hoa phú quý.”

“Ngươi tưởng ta không dám sao?” Tề Băng bình tĩnh nói. Nếu có người khác nghe thấy lời này thì chắn chắn sẽ cảm thấy hắn dám làm thật.

“Ngươi dám nhưng ngươi sẽ không làm, bởi vì ngươi không phải loại người như vậy.”

“Ta với ngươi không thể xem là quen biết, làm sao ngươi biết ta là loại người nào?”

Dụ Hinh gần như định thốt lên: “Ta biết rất rõ!”

Song, lời nói chưa rời khỏi miệng thì nàng lại do dự. Nàng cảm thấy hắn nói rất đúng. Tại sao mình biết hắn không phải là loại người như vậy? Tại sao mình luôn có cảm giác kỳ lạ khi nói chuyện với hắn? Giống như là đã quen biết từ lâu lắm rồi.

Tề Băng thấy nàng cúi đầu suy nghĩ, liền nói tiếp: “Tóm lại, qua ngày hôm nay thì chúng ta mỗi người đi một đường, mong rằng sau này không gặp lại nữa.”

...

Sau cuộc vây bắt tại lầu Túy Tinh, trong thành Tô Châu lại xảy ra thêm không ít chuyện.

Quan khâm sai họ Lưu mang theo một bản tấu chương về kinh, ngoài mặt có thể thấy nó dùng để đề cử Trương Đống Thiên.

Về phần Triệu Biện và Đỗ Phùng Xuân, hai vị này chắc còn nghỉ ngơi trong đại lao thêm một thời gian, cụ thể là bao lâu thì phải xem Diêm Vương muốn gặp hai vị công tử vào lúc nào.

Biển hiệu “Phụ Khoa Thánh Thủ” ở đối diện kỹ viện được gỡ xuống, nghe đồn đại phu lâm bệnh nặng nên về quê dưỡng bệnh.

Thực ra Miêu Gia vẫn khỏe mạnh, bởi lẽ Vương Hủ vốn không hề đả thương đến nội tạng. Cùng với việc đã khôi phục lại ký ức và linh thức, hắn hoàn toàn có thể dùng Độn Giáp Thiên Thư để trị thương. Trường hợp này gọi là không ốm mà rên, tranh thủ sự đồng cảm.

Nhưng hành vi bất chính đó đã bị Thủy Ánh Dao phát giác sau chục ngày. Xét thấy đã bị thủ hạ lợi dụng và lừa gạt không ít nước mắt, nàng chỉ có thể giải tỏa bất mãn trong lòng bằng vũ lực.

Thời gian thấm thoắt trôi qua, Lưu Hàng vào kinh chưa được bao lâu thì mật chỉ của Hoàng Thượng hạ xuống triệu Miêu Gia và Thủy Ánh Dao trở về kinh để chuẩn bị ứng phó với biến cố.

Trước khi bọn họ xuất phát, Vương Hủ đã có mặt ở kinh thành. Chính vì bị Yến Ly và Dụ Hinh bỏ rơi nên hắn không còn chỗ để đi. Hơn nữa, việc không thể ở lại Tô Châu khiến hắn phải gấp gáp nghĩ ra một lối đi khác.

...

“Sư phụ, hôm nay ngươi định dạy ta cái gì?”

Tôn Tiểu Tranh lại đánh thức Vương Hủ từ lúc gà gáy.

Tuy đã kết thúc kiếp sống chạy bàn nhưng hắn không ngờ đi làm thầy dạy võ mà cũng phải ăn nhờ ở đậu, không có quyền ý kiến.

“Hay là ngươi dạy ta trước đi... chứ làm sao mà ngày nào cũng dậy sớm như vậy được...”

“Từ nhỏ cha đã dạy ta không được trở thành một con người lười biếng.”

“Vi sư sẽ dạy ngươi cái khác, ví dụ như làm người phải biết tận hưởng niềm vui trước mắt.”

“Ngươi đang nói cái gì vậy hả?”

Hạ Văn Hồng bước ra với vẻ đằng đằng sát khí.

Vương Hủ thở dài một tiếng: “Tiểu Hạ, vi sư nhân đây khuyên ngươi một câu, nếu ngươi mà cứ tán gái kiểu này thì chắc chắn sẽ thất bại.”

“Vi sư gì chứ? Ta đâu có bái ngươi làm thầy! Chẳng hiểu sao Tôn bá bá lại để một tên không rõ lai lịch như ngươi dạy võ công cho biểu muội nữa.”

Vương Hủ ngáp dài rồi nói: “Lão Tôn trong thế giới này có thể quyết định điều gì trái với sự sắp đặt của 'nàng' cơ chứ?”

Nói xong liền vặn eo, đi sang chỗ khác.

Hạ Văn Hồng không hiểu lời nói của Vương Hủ, chỉ biết rằng mỗi lần nhìn thấy đối phương là trong lòng lại khó chịu mà không rõ nguyên do.

“Ngươi định đi đâu? Ngươi chỉ là thầy dạy võ, Tôn phủ không phải là nơi ngươi có thể tự tiện đi lại.”

Vương Hủ quay đầu lại: “Ta đi vệ sinh, ngươi muốn đích thân tiễn ta tới nhà xí à?”

Nghe vậy, Tôn Tiểu Tranh phì cười.

Hạ Văn Hồng cảm thấy vô cùng lúng túng. Cảm giác này chỉ có thể chịu đựng mà không thể truyền đạt được.

Một lát sau, Vương Hủ đi đến một nơi vắng vẻ rồi mở miệng nói: “Không ngờ chúng ta sớm gặp lại nhau như vậy.”

Yến Ly xuất hiện ngay sau lưng hắn cứ như ma quỷ.

“Ngươi đã đốt tờ giấy ta để lại trong phòng ngươi hay chưa?”

“Không, ta định đi nhà xí rồi sử dụng luôn.”

Yến Ly đã quen với những lời nói nhảm kiểu đó.

“Cách nói chuyện của ngươi lúc nào cũng khó nghe.”

Vương Hủ cười nói: “Ngươi có việc cần ta thì mau nói ra cho ta nghe thử.”

“Như ta đã nói từ trước, ngươi phải cam đoan không tiết lộ việc này ra ngoài.”

“Ha ha ha!!”

Vương Hủ gượng cười ba tiếng như để đáp lại.

Đôi mi thanh tú của Yến Ly khẽ cau lại: “Thế là ý gì?”

Vương Hủ ngẩng đầu nhìn trời, rồi nói: “Xin hỏi, ngươi có tư cách gì mà yêu cầu ta như vậy? Chỉ đoán thôi mà ta cũng biết ngươi định làm chuyện phi pháp nào đó rồi.

Lần trước, ngươi và Dụ Hinh không tin tưởng ta nên mỗi người đi một ngả. Giờ thì ta có giá trị sử dụng nên nàng mới bảo ngươi đến gặp ta. Có lẽ nàng cảm thấy ta còn 'gì đó' với ngươi, phái ngươi đi gặp ta sẽ có tám phần đồng ý. Còn nếu như ta không đồng ý, chắc hẳn đã có sẵn hai phương án ứng đối. Theo phân tích của ta, hai phương án đó đơn giản là phản gián và mỹ nhân kế.”

Yến Ly cắn chặt môi dưới, bờ vai phát run vì giận: “Tốt... tốt lắm... hóa ra ta là con người như vậy trong mắt ngươi.”

Vương Hủ hỏi vặn lại: “Chẳng lẽ ta nói sai ư?”

Yến Ly thở dài một hơi. Tuy vẻ ngoài vẫn kiêu ngạo lạnh lùng nhưng giọng nói đã có hơi run rẩy: “Đúng, ngươi nói rất đúng. Ta và sư tỷ đều là loại người không từ thủ đoạn. Ngươi hiểu rõ rồi thì hãy mau cho ta một câu trả lời thuyết phục.”