Chương 9: Mở Càn Khôn điện

Trong số những hoàng tử, chỉ có Lục hoàng tử là được lòng hoàng thượng nhất, hắn không bao giờ từ chối hay đồng ý ngay trước mặt, mà luôn suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện phụ hoàng giao phó, đồng thời cũng sẵn lòng thử sức.

Ban đầu Triều Linh đế cho rằng Lục hoàng tử còn quá nhỏ, nhưng nghĩ đến bản tính của những đứa con trai khác, ông bèn gọi cả Lục hoàng tử đến.

"Được, phụ hoàng cho phép, sau khi con gặp Mạnh tiểu thư thì quay lại đây nói cho phụ hoàng biết cảm nhận của con."

"Nhi thần tuân chỉ!" Lục hoàng tử cung kính khấu đầu với Triều Linh đế.

Mấy huynh đệ cùng nhau bước ra khỏi ngự thư phòng, Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử liền nói với Lục hoàng tử về chuyện này.

"Lục đệ, ánh mắt của Tam hoàng huynh không tệ đâu, huynh ấy còn không vừa mắt Mạnh tiểu thư."

"Với con mắt tinh tường của đệ, Mạnh tiểu thư kia chắc chắn cũng không lọt nổi vào mắt xanh của đệ."

"Đúng vậy, hơn nữa đệ còn nhỏ như vậy, nhìn nữ nhân không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài, còn phải xem nàng ta có thông minh hay không nữa."

Sự cầu toàn của Lục hoàng tử trong mọi việc cả hoàng cung đều biết, cho nên Tứ hoàng tử mới nói như vậy.

"Cảm ơn Tứ ca nhắc nhở, nhưng phụ hoàng dạy chúng ta phải tận mắt chứng kiến, tự mình cảm nhận." Lục hoàng tử nói chuyện luôn ra dáng như một ông cụ non.

"Thần đệ muốn tự mình đi gặp Mạnh tỷ tỷ một lần, biết đâu Tam ca bị che mắt, bỏ lỡ viên ngọc quý."

Mấy người thấy khuyên can vô ích, bèn không nói nữa, dù sao thì bọn họ cũng không thể nào đi cưới một cô nàng ngốc nghếch, cho dù xinh đẹp đến đâu cũng không thể.

Trong ngự thư phòng, Triều Linh đế có chút thất vọng.

Xem ra đám con trai của ông, đều không có duyên với Mạnh Vãn Thu rồi.

Liễu Liễu đại sư từng nói, Đại tiểu thư Mạnh gia trước khi cập kê thì ngốc nghếch, sau khi cập kê sẽ có phúc phận hưởng mãi không hết.

Ông ta tốn bao tâm tư mới giành được vận may này cho Tam hoàng tử, vậy mà lại bị chính hắn ta đẩy đi.

Nhị hoàng tử, Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử đều không có tâm tư này, còn Lục hoàng tử thì lại quá nhỏ.

Ông cũng không trông mong gì nhiều.

Thôi vậy, duyên phận là do trời định, dù ông là hoàng đế cũng không thể cưỡng cầu.

Đêm đó, Mạnh Vãn Thu đột nhiên nhận được một thông báo từ Càn Khôn điện.

【Chúc mừng chủ nhân, đã giúp đỡ linh hồn vô hại hóa giải cấm chế, nhận được 100 điểm công đức.】

【Khấu trừ 50 điểm công đức để chuộc tội, còn lại 50 điểm công đức.】

【Đã đạt yêu cầu mở Càn Khôn điện, có muốn mở Càn Khôn điện hay không.】

Giúp đỡ linh hồn hóa giải cấm chế?

Chẳng lẽ là ban ngày giúp đỡ Âu Dương Ngọc Tình, khiến nàng vô tình có được điểm công đức?

Nhưng mà Càn Khôn điện cũng quá đáng thật, trực tiếp khấu trừ mất một nửa điểm công đức của nàng.

Nghĩ đến những ma ma vô tội bị nàng đưa về địa phủ, nàng lại âm thầm nén giận.

Nàng vội vàng trả lời: 【Mở】

【Vâng thưa chủ nhân, đang mở Càn Khôn điện cho ngài.】

Một lúc sau, Càn Khôn điệnphát ra âm thanh.

【Càn Khôn điệnđã được mở.】

【Không gian khả dụng hiện tại của Càn Khôn điện là 2 mét vuông.】

2 mét vuông, tuy nhỏ nhưng để ba rương vàng thì quá đủ rồi.

Nàng vừa suy nghĩ, ba rương vàng đã được cất vào Càn Khôn điện.

Sau đó, Mạnh Vãn Thu bắt đầu xem xét bảng điều khiển của Càn Khôn điện, trên bảng hiển thị vật tư có thể đổi bằng 50 điểm công đức toàn là những sản phẩm hiện đại như kem đánh răng, bàn chải đánh răng, khăn mặt, dép lê, giấy vệ sinh...

Nói đến hai ngày sống ở đây, điều khiến nàng khó chịu nhất chính là việc đi vệ sinh.

Tám trăm năm làm việc ở địa phủ, hoàn toàn không tồn tại chuyện đi vệ sinh.

Nhưng hiện tại ở thời cổ đại này, cô thực sự không quen sử dụng những dụng cụ vệ sinh thời này.

Nàng không chút do dự lựa chọn đổi giấy vệ sinh.

Càn Khôn điện lập tức vang lên âm thanh: 【Chủ nhân, giấy vệ sinh đã được đổi thành công, khấu trừ 5 điểm công đức.】

Nhìn số dư điểm công đức trên bảng điều khiển: 45.

Mạnh Vãn Thu: "..."

Một gói giấy vệ sinh mà đắt vậy sao?

Đây chính là vật tư tiêu hao đấy!

"Phải tích cóp công đức, tích cóp công đức!"

"Phải tích cóp thật nhiều công đức mới có thể sống cuộc sống tốt đẹp."

Nửa đêm, Mạnh Vãn Thu đã chìm vào giấc ngủ.

Trong cơn mơ màng, cô cảm thấy trong phòng mình có chút ồn ào, hơn nữa âm khí rất nặng.

Ai lại nói chuyện trong phòng nàng vào lúc nửa đêm thế này?

Nàng mở mắt ra, và rồi cô phát hiện trước giường mình...

Đang đứng đầy ma!

Có hồn ma tóc bạc phơ, có hồn ma nữ yếu đuối như liễu rủ, còn có mấy hồn ma trẻ em chỉ khoảng mười tuổi.

Lộn xộn đủ loại ma quỷ, ít nhất cũng phải mười mấy con.

Mỗi con ma đều nhìn nàng bằng ánh mắt dò xét.