Chương 1: Chương 1: Gặp quỷ rồi!

Mạnh bà đầu thai tám lần, không phải nàng chết, thì là nàng và mẹ nàng cùng chết.

Lần đầu tiên: Con gái của phu nhân nhà giàu nhất Hoa Hạ.

Vừa mới kết hợp với nòng nọc nhỏ, bởi vì không có tim thai, tèo!

Lần thứ hai: Con gái của thị trưởng thành phố A.

Sinh nở thuận lợi, nhưng không thể tự thở, tèo!

Lần thứ ba: Con gái của cán bộ cấp khoa.

Năm tháng, gặp tai nạn xe hơi, nàng và mẹ nàng, tèo!

Lần thứ tư: Tèo!

Lần thứ năm: Tèo!

Lần thứ sáu: Tèo!

Tèo!

Tèo!

Cứ như vậy tám lần, nàng thậm chí còn đầu thai vào nơi núi non hiểm trở nghèo nàn nhất, cũng chỉ có thể sống được đến trước khi sinh ra.

Cay cú hơn là, nàng còn kéo cả đồng nghiệp vừa mới đầu thai, cùng vào chung một bụng mẹ với nàng, trở về địa ngục.

Diêm Vương cho rằng, mệnh cách của nàng xung khắc với thời hiện đại, chỉ có thể ném nàng ngẫu nhiên vào thời cổ đại.

Nàng trở thành đích nữ Mạnh Vãn Thu của phủ Ngự Bắc tướng quân ở Đại Linh vương triều.

Mà thân thế của thân thể này thật sự đáng thương, mẹ nàng khi sinh nàng đã khó sinh mà qua đời.

Còn nàng, lúc sinh bị thiếu oxy, sau đó lại sốt cao không hạ, than ôi, đầu óc bị sốt đến mức chỉ số EQ, IQ đều rớt xuống không còn online, nói năng cũng không rõ ràng, chân tay cũng không được linh hoạt.

Còn khuê phòng của nàng, chỉ có một chiếc giường lớn chạm trổ, một chiếc bàn trang điểm đã cũ kỹ, một chiếc bàn vuông với góc bàn đã sứt mẻ, góc nhà chất đống mấy chiếc rương gỗ, trong phòng thậm chí ngay cả một món đồ trang trí nhìn được cũng không có.

Phải nói là, cuộc sống của nguyên chủ thật sự rất nghẹn khuất nha

Nghèo!

Thật sự rất nghèo!

Thiết lập nhân vật thật sự thảm hại!

Lúc này Mạnh Vãn Thu đang cảm thán, thì bên ngoài cửa truyền đến một giọng nói.

"Tiểu thư, tiểu thư."

Chỉ thấy một nha hoàn mặc áo màu xanh nhạt chạy vào, người đến là nha hoàn thân cận của nàng, Lục Nhi.

"Chuyện gì vậy?" Mạnh Vãn Thu lúc này mới thu hồi tâm trí từ Càn Khôn điện.

Càn Khôn điện là quà đầu thai đầy tình người mà Diêm Vương đại nhân tặng cho nàng, cần tích lũy công đức mới có thể sử dụng.

Bởi vì tám lần đầu thai trước, nàng đã mang theo mấy đời "mẹ" trở về địa phủ, Diêm Vương nói, đó là nghiệp chướng mà nàng gây ra, cả đời này cần phải tích lũy công đức để chuộc tội.

Mạnh Vãn Thu cho đến bây giờ vẫn chưa biết, sau này mỗi một phần công đức nàng tích lũy được, đều sẽ bị Càn Khôn điện tự động khấu trừ một nửa.

Trên mặt Lục nhi tràn đầy vui mừng, "Bên ngoài tiền sảnh có người đến, nói là Tam hoàng tử giá lâm, cho mời tiểu thư đến tiền sảnh ạ."

Lục nhi không ngờ, hôm qua tiểu thư vừa mới cập kê, tuy rằng trong phủ căn bản không ai nhớ đến sinh thần của tiểu thư nhà nàng, nhưng Tam hoàng tử lúc này lại đến tìm tiểu thư nhà nàng, nhất định là bởi vì ngài ấy để tâm.

Lục nhi nghĩ, Tam hoàng tử chắc chắn là tự mình đến cầu hôn tiểu thư nhà nàng rồi.

Tam hoàng tử?

Mạnh Vãn Thu lục tìm trong ký ức mới biết được, ba năm trước nàng không hiểu sao lại nhận được thánh chỉ từ trong cung, ban hôn cho nàng làm Tam hoàng tử phi, chỉ đợi nàng cập kê, liền có thể chọn ngày thành thân.

Việc này khiến cả kinh thành xôn xao, khắp cả kinh thành ai mà không biết đích nữ Mạnh Vãn Thu của phủ Ngự Bắc tướng quân là một đứa ngốc đâu?

Mọi người đều phỏng đoán có phải Hoàng thượng không thích Tam hoàng tử, nên mới ban cho hắn một mối hôn sự như vậy hay không.

Cũng bởi vì đạo thánh chỉ này, mà cuộc sống của nàng ở phủ tướng quân càng thêm khó khăn.

Trong lúc Mạnh Vãn Thu đang ngẩn người, Lục nhi đã lục từ trong rương ra mấy bộ y phục, nhìn màu sắc và chất liệu, đều không phải là y phục gì tốt.

Lục nhi rất đau đầu, đây là lần đầu tiên tiểu thư gặp Tam hoàng tử, nhất định phải ăn mặc thật xinh đẹp mới được.

"Tiểu thư..." Quần áo mới mùa thu năm nay, Nhị tiểu thư và Tam tiểu thư đều đã mặc lên người rồi, thế nhưng của tiểu thư nhà nàng, lại chậm chạp chưa thấy đưa đến.

Mạnh Vãn Thu mỉm cười, y phục của nàng, chẳng phải đều như nhau sao, lấy đâu ra y phục đẹp đẽ gì chứ?

"Đi thôi, không cần phải ăn diện cầu kỳ đâu."

Lục nhi ngẩng đầu, nhìn tiểu thư nhà mình, tuy rằng không có y phục bằng vải vóc gì tốt, nhưng nàng ấy không trang điểm đã rất xinh đẹp rồi, bèn đóng chiếc rương lại.

"Tiểu thư nói đúng, nên để cho Tam hoàng tử nhìn xem, tiểu thư ở trong phủ bị tủi thân như thế nào."

Sau đó đột nhiên trợn tròn mắt, nhìn Mạnh Vãn Thu, giọng nói vô cùng kích động: "Tiểu... Tiểu thư... Người... Người người vừa nói gì cơ ạ?"

"Ta nói không cần phải ăn diện nữa." Nha đầu này, kích động như vậy làm gì chứ?

Lục nhi bỗng chốc nước mắt lưng tròng, ôm chầm lấy Mạnh Vãn Thu, òa khóc: "Tiểu thư, cuối cùng người cũng có thể nói được một câu hoàn chỉnh rồi, không uổng công nô tỳ ngày ngày cầu xin Bồ Tát phù hộ."

Mạnh Vãn Thu lúc này mới nhớ ra, nguyên chủ trước giờ vẫn luôn nói năng khó khăn.

Nàng vỗ vỗ đầu Lục Nhi, trong lòng đầy thương xót: "Vậy thì nhất định phải cảm tạ Lục nhi nhà chúng ta rồi, Bồ Tát đã nghe thấy tiếng lòng của em, không chỉ để ta nói năng lưu loát, mà đầu óc cũng tỉnh táo hơn rồi."

Lục nhi ngẩng đầu lên, trong mắt còn đọng nước mắt, không xác định hỏi: "Thật sao ạ?"

Tiểu thư nhà nàng vậy mà có thể nói được một câu dài như vậy rồi, hơn nữa đầu óc... cũng đã khỏi hẳn rồi sao?

[Hu hu hu, thật sự là cảm tạ các vị Bồ Tát, sau này Lục Nhi có tiền, nhất định sẽ dâng hương cho người thật nhiều.]

[Không được, bây giờ phải đi dâng hương cho Bồ Tát mới được.]

Sau đó Mạnh Vãn Thu liền cảm thấy tiểu nha hoàn vừa rồi còn đang ôm mình đã chạy vụt đi, chạy đến chính đường thắp mấy nén hương, vô cùng thành kính dập đầu bái lạy bốn phương tám hướng.

Mạnh Vãn Thu bật cười, nha hoàn này từ nhỏ đã lớn lên cùng nàng.

Rõ ràng nhỏ hơn nàng hai tuổi, nhưng mỗi khi nàng bị người khác bắt nạt, nàng ấy đều luôn chắn trước mặt nàng.

Thật sự là một nha hoàn trung thành và đơn thuần.

Hôm nay Lục nhi đặc biệt phấn khích, trên đường dẫn Mạnh Vãn Thu đến tiền sảnh, cứ luôn miệng nói không ngừng.

Mạnh Vãn Thu đều yên lặng lắng nghe, lúc đi ngang qua hành lang, ánh mắt liếc về phía góc tối của Tây Uyển, nhìn thấy một người phụ nữ đang đứng đó, toàn thân áo trắng, thân hình như ẩn như hiện.

Mạnh Vãn Thu dừng chân một lát, cứ tưởng mình hoa mắt, bèn nhắm chặt mắt lại, sau đó mở mắt ra.

Nàng ta vẫn còn ở đó...

Người ta thường nói, khi con người yếu ớt, thường dễ nhìn thấy ma quỷ.

[Haiz, thân thể này cũng quá yếu ớt rồi.]

[Về sau nhất định phải bồi bổ cho nàng ấy thật tốt, bồi bổ cho thật khỏe mạnh!]

Lục nhi thấy tiểu thư dừng lại, liền nhìn theo ánh mắt của nàng về phía Tây Uyển.

"Sao lại không đi nữa? Tiểu thư?"

Mạnh Vãn Thu có chút không chắc chắn kéo kéo nàng ấy, hỏi: "Em có nhìn thấy người kia không?"

Lục nhi có chút mơ hồ, trước mắt nàng ấy đâu có ai đâu. "Người ở đâu ạ?"

"Cửa ra vào Tây Uyển ấy."

Cửa Tây Uyển rõ ràng trống không, bị tiểu thư nhà mình hỏi như vậy, Lục nhi bỗng chốc cảm thấy toàn thân lạnh toát.

Ban ngày ban mặt thế này, chẳng lẽ tiểu thư nhà mình gặp ma rồi?

Quả nhiên, đã quen nhìn thấy ma quỷ ở dưới địa phủ, lúc này nàng vô cùng chắc chắn.

Nàng rất vinh hạnh lại được gặp ma rồi.

Lục nhi nhớ đến truyền thuyết trong phủ, không khỏi sởn gai ốc, chẳng lẽ trong phủ thật sự có ma?

Nhưng nàng ấy vẫn giả vờ bình tĩnh nói: "Làm gì có ai, chắc là nha hoàn nào đó vừa đi ngang qua thôi."

Nói xong, nàng ấy vội vàng kéo Mạnh Vãn Thu rời đi.

Bước chân có chút loạng choạng.

Bị kéo đi, Mạnh Vãn Thu vẫn ngoái đầu nhìn về phía góc tối kia, vừa vặn chạm mắt với nữ quỷ kia.

[Đây chẳng phải là vị đại tiểu thư ngốc nghếch của phủ tướng quân sao?]

[Nàng ta vừa rồi...]

[Là nhìn thấy ta sao?]