Lộ Bạch ăn uống no nê, tắm nước ấm sạch sẽ thoải mái, lúc đi ra, sư tử đang ở trong góc ngủ gật. Cậu cười cười, rót cho mình một cốc nước ấm, sau đó ngậm kẹo mút vị trái cây thơm ngọt, bắt đầu biết báo cáo.
Lộ Bạch ghi lại những gì mắt thấy tai nghe trong ngày, sau đó dùng giọng nói để ghi vào rồi chuyển thành chữ của người Sao Thần Vương, thêm một chút biên tập, gửi một bản cho trưởng trạm Dave, một bản gửi cho sếp Samuel.
Báo cáo công việc không phải là yêu cầu bắt buộc, đây chỉ là thói quen của Lộ Bạch, cậu cảm thấy mình vẫn nên viết ra thì tốt hơn.
Đừng tìm kiếm công trạng, mà hãy tìm cách để lại ấn tượng tốt về công việc trước mặt sếp.
Lộ Bạch không biết là người khác có muốn viết báo cáo công việc cũng đều không có cơ hội, cậu là người duy nhất trong toàn bộ Đế Quốc có thể viết báo cáo công việc một cách chi tiết về việc trải qua một ngày với dã thú.
Samuel và Dave đồng thời nhận được báo cáo công việc của bé con người Trái Đất, phản ứng của hai người không giống nhau, nhưng đều gấp không chờ nổi, lập tức mở ra đọc.
Tiêu đề bản báo cáo: Báo cáo công việc của Lộ Bạch.
Viết ngày ở mặt sau.
Nói như thế nào nhỉ, bản báo cáo công việc này không chỉ miêu tả chi tiết về con sư tử bị thương hôm nay đã làm gì, trạng thái tinh thần như thế nào, tình trạng của vết thương, trong đó còn xen kẽ cả ảnh chụp, video, trông khá bắt mắt, thiết kế trông khá đẹp.
Dave nhìn rất vừa lòng, anh đã tự mình tuyển dụng và đào tạo Lộ Bạch, cậu thanh niên này vừa nhận công việc đã có công lao rất lớn, nói như thế nào cũng đều có thể cho anh tự hào.
Lúc đó tình huống nguy cấp, nếu không có Lộ Bạch đột nhiên phát huy tác dụng thì Dave cũng không tưởng tượng nổi tình huống hiện tại của mình sẽ như thế nào.
“Lộ Bạch, cậu đã làm rất tốt, lần này là nhờ có cậu”. Dave khen cậu, không keo kiệt với cậu mà nói: “Thông báo tăng lương cho cậu đã được đưa ra, từ năm nay trở đi, tiền lương một năm của cậu sẽ được tăng gấp đôi, nếu về sau vẫn làm tốt thì vẫn có cơ hội được tăng lương.”
Lộ Bạch vốn đã chuẩn bị tâm lý sẽ được tăng lương, không ngờ lại được tăng gấp đôi, đồng nghĩa với việc cậu sẽ nhận được tiền lương hàng năm là 300 vạn (3 triệu)?
Không, đây thực sự là một con số trên trời……
Lộ Bạch lộ ra vẻ mặt không dám tin tưởng, trước kia, lúc cậu còn làm ở vườn bách thú trong thành phố chỉ có thể nhận được tiền lương một tháng là bảy tám ngàn nhân dân tệ, đồng nghiệp xung quanh đều kêu ca đồng tiền khó kiếm.
Mức lương hàng năm được hơn một triệu, điều này chỉ xuất hiện trong mơ.
Bây giờ trạm trưởng bình tĩnh nói với cậu, tôi trả cho cậu 3 triệu một năm?
“Không cần nghi ngờ, đây là sự thật” Dave và bé nhân viên đang gọi video nên hoàn toàn có thể nhìn thấy vẻ mặt bối rối của đối phương, cười nói: “Cậu không cần phải kinh ngạc như vậy, cậu có năng lực rất ưu tú, chỉ cần cậu làm tốt công việc, khẳng định về sau cậu sẽ kiếm được nhiều tiền như vậy.”
Trưởng trạm đã khẳng định, nghĩ lại trước kia mình thường làm cái túi trút giận, trái tim của Lộ Bạch đập thình thịch.
Khống chế cảm xúc một chút, Lộ Bạch gật đầu bảo đảm: “Được thưa trưởng trạm, tôi sẽ làm việc thật tốt”.
Suy nghĩ một chút, cậu lại nói nghiêm túc: “Cảm ơn trưởng trạm đã bồi dưỡng tôi, cảm ơn vì đã tín nhiệm tôi, nếu không đến đây thì bây giờ chắc tôi vẫn đang bán nhà ở quê”. Sau khi phải nghỉ việc ở sở thú, công việc chính của cậu chính là bán nhà, là do người thân giới thiệu, áp lực quá lớn khiến cậu sắp bị hói.
Dave lại cười, nhìn bé nhân viên người Trái Đất có gương mặt hồng hồng, làm anh ta cảm thấy muốn xoa đầu cậu.
Sau khi trấn an Lộ Bạch, trạm trưởng lại nhìn báo cáo công việc của Lộ Bạch một lần nữa, sau đó gửi bản báo cáo này cho cấp trên Samuel.
Tuy rằng Dave là trưởng trạm, phụ trách toàn bộ hoạt động hàng ngày của trạm, nhưng thực tế anh không phải là người phụ trách trạm.
Trong trạm có một đội quân đóng quân, phụ trách bảo vệ an toàn khu làm việc, nghiêm túc mà nói đây không phải nhân viên trong trạm, mà là một đội quân do Đế Quốc phái đến làm hộ vệ.
Đội quân này thuộc về Quân Đội Đế Quốc, người chỉ huy quân đoàn là quân trưởng Adonis, đối phương lâu lâu sẽ tới trạm, thuộc về nửa nhân viên thường trực.
Quân trưởng Adonis đã tiến vào hình thú hơn một tháng trước, gần trước một ngày trước khi Lộ Bạch đến, anh ra đã tiến vào rừng.
Thân Vương Samuel ở trên họ, bất kể là quân đội hoàng gia hay quân đội viễn chinh, thân vương Samuel đều có thể chỉ huy và điều động.
Có thể nói ngoài hoàng đế ra thì hắn cũng là người có địa vị cao nhất.
Cho dù là thái tử Chasel cũng không có đặc quyền này.
Samuel nhận được công tác báo cáo Dave gửi, trả lời: “Tôi đã xem qua”.
Dave sửng sốt rồi hiểu ra, Lộ Bạch đã gửi cho Samuel, haizzz, thằng nhóc Lộ Bạch này thật biết làm việc, cậu ấy đã trực tiếp liên hệ với thân vương!
Nhưng mà Lộ Bạch là người đã cứu cháu trai Chasel của thân vương điện hạ, không chỉ có được hảo cảm của điện hạ mà còn có được hảo cảm của hoàng gia.
Đáng tiếc bé nhân viên Trái Đất kia hoàn toàn không biết gì cả, còn vì được tăng lương mà vui mừng khôn xiết.
Nếu đối phương mà biết người mà mình cứu chính là hoàng đế tương lai thì có khả năng sẽ cảm thấy tiền lương quá ít.
Lộ Bạch tiêu hóa xong thông tin tiền lương một năm là 3 triệu, lúc ngủ buổi tối cũng cảm thấy lâng lâng.
Tới gần sáng cậu có một giấc mơ, trong mơ cậu mặc áo gấm trở về quê, cực kì nổi bật ở trong họ hàng, trở thành người có triển vọng nhất trong đám thanh niên.
Những người trước kia coi thường cậu giờ đây lại bắt đầu nịnh bợ.
Nhưng cậu cũng không còn trẻ nữa, sau khi được mai mối đã cưới được một người vợ.
Đây là chuyện tốt, trong mơ khóe miệng của Lộ Bạch đều cong lên.
Đáng tiếc cậu còn chưa được nhìn thấy rõ vợ mình trông như thế nào, liền tỉnh dậy, cậu phải xoa miệng nửa ngày, thật đáng tiếc.
(Có ai bỗng dưng nghĩ đến cái cảnh thân vương Samuel cao mét 9 mặc váy cưới với em bé Lộ Bạch mặc đồ chú rể không?)
Trời còn chưa sáng mà sư tử đã vội vàng mở cửa đi ra ngoài, Lộ Bạch cho nó mở cửa, còn cậu lại nằm trong ổ chăn một lúc, đến tám giờ mới đứng lên.
Nhớ tới việc ngày hôm qua vẫn chưa hoàn thành, Lộ Bạch ngậm bánh mì đi ra cửa.
Trên cổ vẫn đeo chiếc máy ảnh màu trắng, cực kì giống nghệ sĩ lên núi sưu tầm phong cảnh.
Nhưng chỗ này không phải núi bình thường, mà là một khu rừng nguyên sinh, rất nhiều nơi đều không có đường để đi.
Động vật có thể trực tiếp chui qua, nhưng con người chỉ có thể cầm dao bổ ra con đường phía trước hoặc là trực tiếp từ bỏ.
Tháng 5 đã có một số quả chín trong rừng, làm thành chùm trên cây, trông rất đẹp.
Có trái chín đỏ và vàng, không phải trường hợp đặc biệt.
Từng bầy linh trưởng ở trên cây nhảy tới nhảy lui, hái những quả này và ăn, điều này cho thấy mấy trái cây này không có độc.
Nhưng mà cao quá, người Trái Đất muốn ăn cũng không thể, đành bất lực.
Lộ Bạch giơ máy ảnh lên, chụp những bức ảnh cận cảnh quý giá của bọn chúng.
Tuy rằng không thể đem bán nhưng mà vẫn có thể giữ lại hoặc đưa cho sếp.
Lộ Bạch đi tới đi lui ở trong rừng một hồi, đột nhiên nghe được tiếng nhóm động vật nhỏ tản ra xung quanh, không cần hỏi cũng biết, khẳng định là lúc sư tử ra ngoài đi bộ buổi sáng.
Lộ Bạch rất tò mò, con sư tử này làm như thế nào để tìm được cậu ở đây?
Dựa vào khứu giác? Hay là nó có radar dò đường?
Sau khi đợi tại chỗ một lúc, cậu nhìn thấy một cái đầu to xù xuất hiện ở trước mặt mình.
Kia đúng là đầu sư tử rồi.
Đối phương ngạo mạn bước đi, lười biếng đi về phía bên này.
Không thể không nói, con sư tử này trông đẹp trai quá đi.
Lộ Bạch giơ máy ảnh lên, ngồi xổm trên mặt đất chụp đối mặt với con sư tử, sau đó đem những tấm ảnh đẹp nhất giữ lại.
Sư tử không thèm để ý đến hành động của Lộ Bạch, nó đi đến bên cạnh Lộ Bạch rồi dừng lại, nằm sấp xuống thở dốc, bộ dạng này như thể nó vừa vận động vất vả.
Chắc là từ chỗ xa chạy tới tìm Lộ Bạch.
Lộ Bạch ngồi xổm xuống, sờ sờ hai cái lỗ tai của sư tử bự, xoa xoa thật mạnh, cảm giác thật tốt, sau đó lấy một ít nước từ trong ba lô ra, cho sư tử bự uống một ít.
“Đi thôi, chúng ta vào rừng đi dạo”.
Lộ Bạch đi ở phía trước, sư tử nằm rạp người xuống nhìn cậu, đôi mắt màu vàng kim hoàn toàn không có một tia cảm tình, nhưng nó lại đứng lên đi theo Lộ Bạch.
Một người một thú, đi lang thang không có mục tiêu ở trong rừng.
Lộ Bạch nhìn đông nhìn tây, chụp mấy bức ảnh, đáng tiếc là bởi sư tử đi theo nên cậu không thể chụp các bé động vật nhỏ khác trong suốt chặng đường.
Nhưng ở lùm cây bên cạnh, bọn họ thấy một đám linh dương đang ăn cỏ ở phía xa.
Có rất phong phú và dồi dào vào mùa này, một đám linh dương đứa nào cũng béo tốt.
Lộ Bạch dừng lại tại chỗ, liếc nhìn sư tử bên cạnh, cho rằng nó sẽ có phản ứng với linh dương, kết quả sư tử chỉ ngó qua vài lần, nhìn như không đói bụng.
Lộ Bạch chụp mấy tấm ảnh của linh dương, đánh dấu trên bản đồ, cùng sư tử rời đi.
Tới gần trưa, ánh mặt trời gay gắt chiếu xuống đồng bằng.
Lộ Bạch bị phơi đến đỏ cả mặt, nước mang theo cũng sắp hết, nửa giờ trước, bọn họ đi bộ đến điểm cứu trợ, kết hợp với lộ trình đã vạch ra, hôm nay đã đi bộ cả một chặn đường dài.
So với lãnh thổ mà sư tử đã đi vòng quanh ngày hôm qua thì chặng đường hôm nay còn dài hơn rất nhiều.
“Chúng ta về trạm thôi, bây giờ mày không thể đi săn, bên ngoài không có đồ ăn”.
Lộ Bạch và sư tử cùng về trạm, sư tử như đang rất đói bụng, đi loanh quanh trước tủ bảo quản thịt tươi, thỉnh thoảng gầm gừ, không hung dữ nhưng có phần không kiên nhẫn.
Thậm chí còn khẽ cắn tay Lộ Bạch.
Nếu là người bình thường thì chắc là bị dọa ngốc.
“Đây, mày gấp cái gì” Lộ Bạch vốn định cắt nát một chút, thấy nó như vậy đành phải đem một khối thịt cho vào thau.
Phần thịt còn lại thì dùng dao băm nhỏ trong khi sư tử đang ăn.
Chất thịt này cũng khá tốt, Lộ Bạch nhìn vào còn thấy thèm, nhưng đây là đồ ăn của sư tử, cậu cũng không thể nào cướp thịt của đối phương.
Đơn vị đã bố trí cho Lộ Bạch rất nhiều vật tư phong phú.
Chay mặn có đủ, còn có cả trái cây.
Lộ Bạch lục lọi đồ ăn trong tủ lạnh, tìm được một miếng thịt gà, ước lượng thì có vẻ nặng 2 cân.
Sư tử ăn ngấu nghiến miếng thịt, liếm sạch cái thau inox, ăn xong còn chưa đã thèm mà nhìn Lộ Bạch.
Đáng tiếc Lộ Bạch là một người chăn nuôi động vật chuyên nghiệp, cậu biết rất rõ lượng thức ăn mỗi ngày của sư tử, cho dù bị thương thì cũng phải khống chế lượng thức ăn của mình.
Không biết có phải thị ở hành tinh này có chia làm nhiều loại khác nhau hay không, Lộ Bạch ăn sườn gà rất ngon, lại cảm thấy sang quý.
Sự thật cũng chính xác là như vậy.
Đây là thịt mà Samuel mua, thân vương điện hạ có nhiều tiền nên tiêu sài hoang phí, chỉ mua loại đắt tiền nhất cho bé nhân viên.
Sườn gà ăn kèm với một bát mì, ăn xong lại lột một quả cam, một bữa cơm trưa hoàn mỹ được giải quyết như vậy, bé nhân viên người Trái Đất cảm thấy vô cùng mỹ mãn mà chép miệng, trông rất thoải mái.
Nói như thế nào nhỉ, được làm công việc mình thích, không có mối quan hệ không tốt trong nơi công sở, đây mới là cuộc sống.
Sau khi ăn xong Lộ Bạch rửa bát đũa của mình và cái thau inox của sư tử.
Những việc này đối với cậu quá bình thường, đã là thói quen.
Lộ Bạch lại không biết, việc làm của cậu đã trở thành sự tích được lan truyền ra khắp trạm cứu hộ như một câu chuyện thần thoại.
Những người đó biết cậu đã qua đêm một mình với sư tử trong rừng, ai nấy cũng đều khiếp sợ.
Bọn họ không nghĩ tới một người Trái Đất nhỏ gầy như Lộ Bạch lại dám xâm nhập vào hang ‘hổ’.
Đã khoảng ba năm từ khi người Trái Đất được cấp phép làm việc ở khu vực được bảo vệ, cho đến nay, người Sao Thần Vương vẫn không nhìn thấy được hiệu quả của việc này.
Cho đến khi Lộ Bạch lập công to lớn mới chứng minh được tác dụng của người Trái Đất.
Không khoa trương khi nói, Lộ Bạch hiện tại ở trong lòng mọi người là một sự tồn tại oai hùng.
Sau lần gặp mặt đó, không ít người muốn cúng bái cậu một chút!
Lúc trước không có ai chú ý đến người Trái Đất, bây giờ cuối cùng cũng ý thức được sự tồn tại của Lộ Bạch, cũng chủ động tới chào Lộ Bạch, nói cậu rất lợi hại, hỏi tình trạng của cậu ở trong rừng như thế nào?
Lộ Bạch cũng không ghi thù vì bọn họ không thèm để ý cậu, quy luật của xã hội là vậy, phải có thực lực thì mới có cảm giác tồn tại.
Lộ Bạch lần lượt trả lời các câu hỏi của họ.
Quả nhiên, không ai trong số những người Trái Đất này đến từ cùng một quốc gia, và cũng không ai là người Trung Quốc trong số đó.
Có lẽ người Trung Quốc có tình cảm sâu đậm với quê hương, đều không muốn rời xa quê hương lâu như vậy.
Đến dây cũng giống như bỏ nhà ra đi.
Quả thật là bị cô lập với thế giới.
Sau khi nói chuyện được một lúc thì liền kết thúc cuộc trò chuyện.
Lộ Bạch không thích xã giao với người khác, hơn nữa họ lại đến từ các quốc gia khác, văn hóa và bối cảnh đều khác nhau quá lớn nên rất hạn chế khi nói chuyện.
So với việc sống hòa thuận với con người thì Lộ Bạch cảm thấy sống với động vật hoang dã đơn giản hơn.
Đói bụng thì đi săn, thân cận với nhau thì sẽ không cắn, không gặp rủi ro, không có những âm mưu.
Như vậy, Lộ Bạch ở lại trong rừng mấy ngày, trong lúc đó có người thì giao vật tư cho cậu hai lần, mà người giao hàng này lại là sếp Samuel.
Samuel liên hệ trực tiếp vưới Lộ Bạch, hỏi cậu cần cái gì, tiện thể nhìn qua Chasel đang khôi phục như thế nào.
Không thể không nói hai người sếp này thật yêu động vật.
Lộ Bạch nào dám đòi hỏi, cậu chỉ nói tới mấy đồ vật, nếu nhiều quá căn bản ăn không hết.
Lộ Bạch trong lòng cảm động lại cảm thấy lãng phí!
“Cảm ơn sếp vì đã đưa đồ tới, nhưng không cần nhiều như vậy đâu, một người như tôi ăn thực sự không hết.” Lộ Bạch nói với sếp, đồ ăn một khi đã quá hạn sử dụng thì không thể ăn được, ăn không hết sẽ rất lãng phí.
“Được” Samuel trả lời ngắn gọn.
Trong đầu Lộ Bạch không tự chủ được hiện ra gương mặt tuấn tú uy nghiêm kia.
Lộ Bạch lại nói: “Sếp, miệng vết thương của sư tử đã khỏi hẳn, tôi có thể trở về được không?”
Tuy rằng Lộ Bạch rất thích cuộc sống ở trong rừng, nhưng cũng nhớ tới căn hộ của mình.
Samuel lại nhận được một tin nhắn giống như nói chuyện phiếm, con ngươi màu vàng nhạt của hắn có chút kinh ngạc.
“Đương nhiên là được”.
Tính đi tính lại thì đối phương đã ở trong rừng tầm bảy đến tám ngày rồi, đối với quân nhân mà nói thì cũng không tính là cái gì.
Nhưng Lộ Bạch không phải quân nhân, Lộ Bạch chỉ là một con người bình thường…… Có lẽ cậu còn không đạt được tiêu chuẩn của một người bình thường, điều kiện của Lộ Bạch ở Sao Thần Vương như vậy thì có khả năng không cưới được vợ.
Quá kém.
Tác giả có lời muốn nói: Lộ Bạch: Coi như cậu có thể kết hôn được ở Trái Đất.