Dave chính là cậu thanh niên tóc nâu bị bỏ lại, là trưởng Trạm cứu hộ, vị này đeo một cặp kính gọng, trông rất phong độ.
Dave cầm thông tin cá nhân của Lộ Bạch rồi cười nói: “Xin chào, cậu là Lộ Bạch đến từ Trái Đất à, tôi khá tò mò, cậu thật sự đã hai mươi ba tuổi sao?
“…”
Lộ Bạch ngẩn ra.
Chiều cao của cậu bị người ta coi thường, nhưng mà cậu lại cảm thấy đối phương không có ác ý?
Dave thực sự chỉ đang nói đùa, sau khi lấy lại bình tĩnh thì vị này đưa tay về phía Lộ Bạch: “Tôi tên là Dave là trạm trưởng của trạm cứu hộ này. Rất vui vì từ hôm nay sẽ được làm việc với cậu “
“Ngài là trưởng trạm sao?” Lộ Bạch kinh ngạc , cậu vốn tưởng rằng trưởng trạm sẽ là một ông chú quá năm mươi tuổi chứ, không nghĩ tới lại là một anh trai còn trẻ tuổi như vậy.
Dave thấy được sự kinh ngạc của Lộ Bạch liền gật đầu rồi nở một nụ cười.
Lộ Bạch hoàn hồn, vội vàng dùng hai tay nắm lấy tay Dave: “Xin chào, tôi cũng rất vui khi được hợp tác với ngài”.
Dave cười rồi đẩy gọng kính: “Đừng căng thẳng, về sau có lẽ cậu sẽ thích nơi này đúng không? Tôi đã xem qua tư liệu về cậu rồi, cậu từng làm người chăm nuôi động vật, thực sự quá tốt rồi, công việc này chắc chắn sẽ phù hợp với cậu”
Lộ Bạch ngơ ngác gật đầu: “Ừm, tôi rất thích công việc này”. A, trạm trưởng là một người ôn nhu?
Trời má, Lộ Bạch lúc này vui như trúng số vậy.
Có thể thấy được cậu ấy đã phải chịu áp lực lớn như thế nào khi ở nơi làm việc cũ.
Thấy cậu như vậy, ánh mắt càng thêm nhu hòa: “Đúng rồi, trong trạm còn hơn mười người Trái Đất khác, tôi sẽ sắp xếp cho cậu ở cùng họ, vậy có được không?”
Lộ Bạch xua xua tay: “Không thành vấn đề”.
“Quyết định vậy đi” Dave tự mình ghi thông tin cá nhân và hồ sơ cho cậu, sắp xếp chỗ ở, phát đồng phục, v.v
Thật ra việc này có thể giao cho thuộc hạ làm, nhưng nhàn rỗi cũng chính là nhàn rỗi, Dave cảm thấy mình làm thêm việc này nữa cũng không sao.
Hơn nữa, Lộ Bạch hình như có quá ít kinh nghiệm xã hội, chắc hẳn là một đứa trẻ vừa mới phải rời xa sự che trở của bố mẹ.
Sau khi làm tốt một số việc vặt trong công việc, Lộ Bạch nhận được thông báo rằng cậu phải tham gia một khóa đào tạo trước khi nhận việc.
Người phụ trách huấn luyện chính là trưởng trạm, điều này khiến Lộ Bạch thở phào nhẹ nhõm, đây là lần đầu tiên mà cậu có kì vọng vào việc huấn luyện trước khi nhậm chức của mình.
Dave xoay chiếc bút trong tay, giọng điệu dịu dàng nói “Sáng mai tám giờ bắt đầu huấn luyện, bây giờ có thể về nghỉ ngơi, tôi đưa cậu về chỗ ở, đi thôi”
Anh ta còn chu đáo giúp Lục Bạch mang theo hành lý với sức mạnh đáng ghen tị.
“Cảm ơn trưởng trạm” Lộ Bạch lại một lần nữa bị sự ôn nhu của lãnh đạo làm cho rung động, người nơi này….đều tốt như vậy sao?
Chỗ ở của cậu là một tòa ký túc xá năm tầng, thế nhưng một nhân viên sẽ được cấp cho một căn hộ, Lộ Bạch hơi kinh ngạc, vừa bước vào liền thấy căn hộ nhỏ sạch sẽ ngăn nắp, đầy đủ đồ dùng, còn có một số chậu cây đang phát triển xanh mượt trên ban công.
Các cánh cửa sổ trông sáng sủa, nhìn vào rất thích mắt.
Nguyện vọng lớn nhất cả đời của Lộ Bạch chính là có được một căn nhà dành cho riêng mình, bố trí thành bộ dáng mà cậu thích.
Bây giờ ước mơ này lại được giúp đỡ bởi một ông chủ vô danh, mặc dù cậu sẽ chỉ sống ở đây trong mười năm.
“Căn hộ này chỉ có mình tôi ở?” cậu thanh niên đang kinh ngạc, cẩn trọng mà sờ sờ cái ghế dựa, lài sờ sờ cái quầy, cùng với cái bếp nhỏ lộ thiên, một bộ dạng yêu thích không nỡ buông tay.
“Chỉ có mình cậu sống ở nơi này, tất cả các cánh cửa ở đây đều đã ghi lại võng mạc của cậu, ngoại trừ tôi thì chỉ có mình cậu mới có thể mở được”.
Dave giới thiệu: “Những người sống cùng hành tinh với cậu đều ở nơi này, nếu muốn liên lạc với họ thì có thể lên nhóm công việc tìm phương thức liên lạc với họ”
“Được, cảm ơn trưởng trạm”. Lộ Bạch đang đắm chìm trong niềm vui sướng, đôi mắt không buồn chớp mà nhìn ngôi nhà mới của mình.
Đồ dùng trên giường đều là đồ mới, chờ Dave rời khỏi, Lộ Bạch lập tức đem chăn ôm ra ngoài phơi nắng.
Tủ lạnh trong nhà không có đồ ăn, Lộ Bạch mở máy truyền tin mà trưởng trạm đưa, đã được chỉnh sang bản Tiếng Trung, trên đó có hướng dẫn dành cho nhân viên mới, hướng dẫn cách sinh hoạt trong Trạm cứu hộ chiếm diện tích khổng lồ này.
Qua đó cậu biết được trong Trạm cứu hộ có hơn chục cái nhà ăn lớn nhỏ khác nhau, Lộ Bạch không khỏi líu lưỡi, rốt cuộc cái Trạm cứu hộ rừng rậm hoàng gia này có bao nhiêu nhân viên?
Ước tính không dưới một vạn người (10k người)
Nghĩ đi nghĩ lại, Lộ Bạch cởi cái áo mùa đông dày cộp ra, thay đồng phục mà đơn vị phát cho cậu vào, vải dệt chống nước được may bằng chất liệu mềm mại---đối với cậu mà nói, quần áo kích cỡ nhỏ nhất vẫn có chút rộng rãi, nhưng không xấu.
Sự ngượng ngùng chậm rãi lan khắp mặt Lộ Bạch sau khi mặc quần áo mới, cậu cười cười.
Những nhân viên đã được nhân việc có thể đến nhà ăn rồi quét võng mạc để nhận thức ăn.
Cửa hàng tự động cũng vậy, lấy bao nhiêu đồ thì sẽ ghi vào tên nhân viên, tích lũy đến kì thì sẽ khấu trừ vào tiền vũ trụ, tiền dư còn lại chính là tiền lương nhận được.
Nhưng đồ vật ở nơi này rất đắt đỏ, những thực phẩm xanh như rau củ cùng trái cây đắt gấp đôi, các loại thịt như thịt dê, bò, heo giá cũng không khác biệt cho lắm.
Thân là một con nợ, Lộ Bạch nghĩ nghĩ, liền mua một ít trái cây thoạt nhìn cũng được, định mang đi để thăm đồng nghiệp.
Tuy nhiên, tin nhắn được gửi đi như đá chìm đáy bể, không có ai phản hồi lại trong nhóm làm việc.
Việc này cũng bình thường, có thể mọi người không phản hồi bởi vì mọi người đến từ các quốc gia khác nhau và có nền văn hóa khác nhau.
Vì đã mua trái cây rồi nên nếu không ăn không hết sẽ bị hỏng, vứt đi tiếc lắm.
Người duy nhất mà Lộ Bạch biết ở đây là Dave, thế nên cậu đã liên lạc với Dave rồi giải thích tình trạng khó khăn của mình.
Dave rất gần gũi, liền bảo cậu đem trái cây đến, sau đó đổi lại thành tiền với giá trị tương đương rồi trả lại cho cậu.
Sao Lộ Bạch có thể lấy tiền được, kiên trì muốn đưa cho Dave và các đồng sự ăn: “Một ít trái cây mà thôi, Trưởng trạm không cần khách khí với tôi như vậy”
Dave gật đầu, không ép cậu nữa: “Được rồi”
Sau đó đem trái cây phân cho các đồng nghiệp trong phòng, nhấn mạn đây là trái cây mà bé công nhân người Trái Đất Lộ Bạch chia cho bọn họ ăn.
Tên của Lộ Bạch được Dave nhắc đi nhắc lại: “Nhân viên cứu trợ người Trái Đất mới đến mời chúng ta ăn trái cây”.
Có người tỏ vẻ biết ơn, có người lại không phản ứng gì, dù sao thì không phải người Sao Thần Vương nào cũng thích người ngoại tinh.
Người Trái Đất ở đây rất hiếm, thuộc về một chủng loại khác biệt, nhưng người Trái Đất nhìn qua trông cũng không hung dữ, đãi ngộ của bọn họ kì thật tốt hơn nhiều so với người ngoài hành tinh khác.
Lộ Bạch có ngoại hình hơi trẻ con, mức độ hung dữ rớt cái bẹp xuống giá trị âm, cho dù người Sao Thần Vương không thích cậu thì họ cũng sẽ không có ác cảm đối với cậu.
“Sao rồi, tối hôm qua nghỉ ngơi có tốt không?” Dave sáng sớm đã đến tìm Lộ Bạch, hỏi thăm đứa em trai từ Trái Đất lặn lội đường xa đến đây làm việc.
“Cảm ơn trưởng trạm, tôi ngủ rất ngon” Lộ Bạch vuốt lại cái đầu bù xù, ngượng ngùng cười cười, trên mặt lộ ra cái lúm đồng tiền.
Căn hộ này thật tốt, chăn bông có mùi nắng khiến cậu cảm thấy như đang ở nhà.
“Vậy là tốt rồi, mau đi rửa mặt đi, tôi ở chỗ này đợi cậu” Dave ngồi trong căn nhà nhỏ của Lộ Bạch, giọng điệu ôn hòa nói.
Trong lòng Dave nghĩ tính cách của người Trái Đất đa số hiền lành kèm theo thân hình lả lướt nhỏ xinh.
Nhân viên mới trước mặt là người Trái Đất gầy nhất và đẹp trai nhất mà Dave từng thấy, không những thế cậu có chiều cao tương đương với những cô bé mười lăm, mười sáu tuổi ở đây.
Dave có thể là người đứng đầu Trạm cứu hộ, điều đó cho thấy tính tình cùng với thực lực đều không nhỏ, nhưng đối mặt với Lục Bạch, anh ta không thể không hạ giọng, làm cho mình trở nên dịu dàng.
Cũng hết cách rồi, Lộ Bạch trông không có gì quá đáng sợ.
Dave cảm thấy nếu mình nói to hơn một chút thì sẽ khiến cậu cảm thấy sợ hãi.
Hơn nữa, Dave cũng không muốn để lại ấn tượng xấu đối với Lục Bạch.
Vào khoảng tám giờ, Lộ Bạch đi theo Dave vào một văn phòng để học lý thuyết.
Lần này chỉ có mình Lộ Bạch tham gia vào công việc, thế nên khi tiếp thu lý thuyết cậu ngồi ngay ngắn và chăm chú lắng nghe như học sinh tiểu học.
Ánh mắt của Dave dịu dàng đi: “Bé Lộ Bạch, động vật hoang dã trên hành tinh Sao Thần Vương rất hung dữ. Chúng không chấp nhận sự giam cầm và bị con người nuôi dưỡng. Thậm chí có thể nói chúng cực kì ghét con người. Một khi chúng gặp con người thì chúng sẽ chủ động tấn công. Nhưng mà cậu cũng không cần phải lo lắng bởi vì người Trái Đất không nằm trong phạm vi con mồi của dã thú ở hành tinh Sao Thần Vương, đây là kết quả của hàng nghìn thí nghiệm mà chúng tôi đã thực hiện, tôi lấy danh dự của tôi cam đoan với cậu.”
Không tấn công người Trái Đất?
Đúng là thần kỳ thật, Lộ Bạch nghĩ thầm, cho nên đây là lý do mà Sao Thần Vương dùng nhiều tiền để chiêu mộ cứu trợ viên người Trái Đất sao?
Còn có, vừa rồi trạm trưởng còn nói cậu là, Bé Lộ Bạch?
Lộ Bạch giật giật khóe miệng: “……”
Dave chậm rãi nói: “Nội dung công việc của cậu chủ yếu có ba phần, một, hợp tác với nhân viên cứu hộ và hỗ trợ họ, hai là học kiến thức điều trị đơn giản để đối phó với các trường hợp khẩn cấp, ba là thường tuần tra rừng theo đợt với người khác để thích nghi với cuộc sống trong rừng”
Lộ Bạch gật đầu nghiêm túc nói: “Được, tôi đã biết”.
Sau khi nói xong câu này thì Dave lộ ra vẻ mặt xấu xa hỏi: “Cậu biết lái xe không?”
Lộ Bạch gật đầu, bỗng trong đầu hiện lên hình ảnh chiếc máy bay đậu đầy trên đường băng, nuốt nước miếng hỏi: “Loại nào?”
Sự thật chứng minh, Lộ Bạch không lái được bất kì loại nào cả, cho nên cậu mới cần phải học từ đầu.
Có thể thấy rằng việc đào tạo trước khi làm việc cực kì quan trọng.
Không hổ là thời đại công nghệ cao, tốc độ của mát bay và xe bay nhanh đến mức cậu không thể thấy rõ đường đi, căn bản không thể khống chế được.
Dave không ép buộc cậu, vội vàng nói không sao, sau đó vào trong kho tìm ra được chiếc xe leo núi bốn bánh đã lỗi thời, đổi động cơ thì vẫn có thể sử dụng được, nhưng cảm giác quá cũ kỹ nên cảm thấy khá là buồn cười.
Lộ Bạch nhìn thấy chiếc xe này lập tức cảm thấy quen thuộc, đây là chiếc xe mà cậu có thể lái được.
“Thật xin lỗi trưởng trạm, tôi thật vô dụng”. Lộ Bạch cảm thấy rất xấu hổ.
“Không sao, nếu thật sự không có chuyện gấp thì không cần phải lái xe”. Dave xua xua tay: “Chiếc xe này chỉ tiện cho cậu đi dạo trong rừng thôi”
“Đi dạo?” Trong lòng Lộ Bạch tràn đầy cảm giác khó hiểu, ngẩng đầu nhìn Dave.
“Lượng công việc ở chỗ này cũng không nặng”. Dave nhìn khu rừng rậm ở xa xa kia, thoải mái mà nói với Lộ Bạch: “Chỉ cần bên trong không có động vật bị thương thì sẽ không có ai để ý tới cậu đang làm gì, tuy nhiên…….”
Anh ta uyển chuyển đổi chủ đề, nhìn chằm chằm vào Lộ Bạch: “Lúc cần thiết, hy vọng lúc đấy cậu sẽ biểu hiện thật xuất sắc, có thể phát huy tác dụng, nếu không có khả năng sẽ bị đá đít ra khỏi Trạm cứu trợ đó nha”.
“Được, đó là chuyện đương nhiên” Lộ Bạch gật đầu, chắc chắn là phải như vậy rồi.
Trong thời gian rảnh rỗi luyện tập xe địa hình, hàng ngày Lộ Bạch đều cố gắng nỗ lực học tập kiến thức về trị liệu, làm quen với bản đồ của công viên rừng rậm.
Đây là khu bảo tồn thiên nhiên có diện tích khá là lớn, gọi nó là công viên thì có vẻ đã đánh giá thấp nó rồi.
Rốt cuộc, không có công viên nào có hẻm núi, sông và núi phủ tuyết, chỉ có thể được mô tả là rộng lớn.
Với phương tiện giao thông phát triển ở Sao Thần Vương, khu bảo tồn thiên nhiên này được giám sát chặt chẽ, đồng thời xây dựng thêm các điểm cứu hộ lớn nhỏ để tạo điều kiện cho các loài động vật ra vào trú ẩn.
Nhưng người ta nói rằng những con mãnh thú ở hành tinh Sao Thần Vương này đặc biệt cảnh giác và chúng sẽ không đến gần những nơi mà con người đã đặt chân đến. Điểm cứu trợ đã trở thành nơi mà chỉ có con người mới có thể sử dụng được.
Tiếp nữa ở Sao Thần Vương không có kẻ săn trộm
Động vật hoang dã ở đây thường chỉ chết tự nhiên, nếu không thì cũng là bị các động vật khác giết. Ừmmm, sẽ có một cuộc chiến giữa hai con mãnh thú và sẽ có nhân viên can thiệp bằng vũ lực để không giết chết những con thú ấy….
Xem xong cách mà người ở đây hao hết tâm tư để đối xử với động vật, Lộ Bạch cảm động đến nỗi hai mắt đẫm nước mắt, thật đáng yêu và khâm phục.
Cuộc sống viên mãn trước khi đi làm, cũng như những điều mới mẻ làm mới lại những quan điểm cũ, đã gột rửa nỗi phiền muộn nhớ nhà của Lộ Bạch. Hiện tại, cậu rất có động lực và đang rất mong chờ ngày kết thúc khóa đào tạo để bắt đầu làm việc.
Thật không may, đã hơn 20 ngày trôi qua kể từ lúc cậu đến trạm cứu trợ, Lộ Bạch vẫn chưa gặp được những người Trái Đất khác, mọi người dường như rất bận rộn với công việc của mình.
Không phải là Dave từng nói lượng công việc ở trạm cứu hộ không lớn sao?
Lộ Bạch không muốn hiểu, lắc lắc đầu không nghĩ nữa, đứng dậy liền bắt đầu cuộc huấn luyện ngày hôm nay của mình.
Trước tiên phải đến phòng huấn luyện để học kiến thức điều trị cơ bản, chủ yếu là học cách phán đoán triệu chứng của động vật, sau đó đưa ra phản ứng cấp cứu nhanh chóng nhất.
Buổi chiều, Lộ Bạch bắt đầu học kiến thức sinh tồn trong rừng rậm, mặc dù trưởng trạm Dave nói những con thú ăn thịt sẽ không tấn công người trái đất nhưng rắn, côn trùng, chuột và kiến trong rừng không phân biệt giữa người Trái Đất và người Sao Thần Vương, chúng nó đối xử bình đằng với họ.
Quen thuộc với việc sử dụng các loại thuốc phòng ngừa khác nhau là một kĩ năng cần thiết đối với một người cứu hộ động vật hoang dã.
Thứ hai là phán đoán địa hình, chỗ nào có thể đi chỗ nào không thể.
Nếu không lúc cậu không may bị rơi xuống mương sâu, cậu có khả năng bị mất mạng rất lớn.
Vì để giảm bớt tỉ lệ lật xe, kĩ năng lái xe của Lộ Bạch lập tức thẳng tắp bay lên cao trong thời gian ngắn.
Kỹ thuật tốt đến nỗi Lộ Bạch cảm thấy mình có thể bắt tay vào làm việc ngay và luôn.
Cuối cùng, chỉ có một phần kiến thức đào tạo trước khi làm.
Nếu cứ tiếp tục lảng vảng như vậy, Lộ Bạch cảm thấy bản thân mình đang lừa tiền, cậu sẽ rất cắn rứt lương tâm.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Lộ Bạch dự định sẽ lịch sự hỏi xem mình có thể đảm nhận được vị trí này khi gặp trưởng trạm vào sáng hôm sau hay không.
Kết quả, ngày hôm sau người đến huấn luyện cho Lộ Bạch là một người khác không phải trưởng trạm.
“Cậu là Lộ Bạch?” Người thanh niên xuất hiện trước mắt Lộ Bạch lộ vẻ không tình nguyện, anh ta tự giới thiệu nói: “Tôi tên là Kyle, buổi huấn luyện hôm nay sẽ do tôi phụ trách”
“Ừm….Xin chào, tôi tên là Lộ Bạch” Người mới xuất hiện có chút dữ tợn, Lộ Bạch lập tức ngẩn ra, thấp giọng hỏi: “xin hỏi trưởng trạm đâu?”
“Anh ta rất bận, không rảnh để giúp cậu”. Mấy ngày nay toàn bộ trợ cứu trạm đều biết Dave hy sinh thời gian quý báu của mình để giúp cậu luyện tập cái xe bốn bánh lố bịch đó, Kyle không thể hiểu nổi, người Trái Đất này có lợi ích gì, tại sao trạm lại phải bỏ tiền để mời về một tên phế vật này tới làm việc?
Thứ lỗi cho Kyle nói thẳng, người Trái Đất ngoại trừ việc sẽ không bị mãnh thú tấn công thì căn bản một chút tác dụng đều không có.
Đây là người lỗ mãng đầu tiên mà Lộ Bạch gặp khi đến đây, mà trọng điểm của cậu còn lệch đi, đây là một xã hội bình thường.
Không đến nỗi tức giận.
“Cậu đang học đến đâu?” Kyle sốt ruột hỏi, nhìn Lộ Bạch như một gánh nặng.
Chẳng lẽ không phải sao?
“Tất cả đều học xong rồi, thật ra thì tôi cảm thấy tôi có thể bắt đầu làm việc được rồi”. Nếu đối phương không nguyên ý huấn luyện cậu thì Lộ Bạch chỉ thuận nước đẩy thuyền mà nói thôi.
Quả nhiên, nhân viên công tác tên Kyle này hung hăng nói: “Nếu học xong rồi thì lập tức đi làm đi, cậu đã lãng phí nhiều thời gian rồi, tôi thật sự không biết Dave nghĩ như thế nào mà đem cậu về đây”
Lộ Bạch chỉ chú ý đến câu ‘nếu học xong rồi thì lập tức đi làm đi’ những lời còn lại cậu làm bộ không nghe thấy: “Được, tôi cảm thấy tôi có thể nhận việc”
Dù sao mức lương hàng năm là 150 vạn nhân dân tệ (1,5 triệu NDT) lận mà, ổng chủ bào làm cái gì thì mình làm cái đó thôi.