Chương 10: Chương 10

Buổi sáng ngày hôm sau, Lộ Bạch dùng hai cái túi giấy bảo vệ môi trường để đựng album ảnh hôm qua cậu chuẩn bị rồi đi ra ngoài.

Có vẻ như quần áo mang đến từ Trái Đất đều chỉ có cơ hội ở trong căn chung cư nhỏ, lúc ra cửa, cậu luôn cảm thấy rằng mình nên mặc đồng phục của trạm cứu hộ.

Lộ Bạch đi vào văn phòng của trưởng trạm Dave, thử một chút, cậu có thể mở được cánh cửa thứ nhất bằng tròng mắt nhưng cậu không có quyền hạn để mở cửa thứ hai.

Cậu cần được thông báo bởi những người lính đứng gác ngoài cửa, cuối cùng mới có thể nhìn thấy Dave.

“Mau cho cậu ấy vào” Dave nói một tiếng, sau đó mặt đầy tươi cười mà đứng lên, đi đến trước cửa đón Lộ Bạch.

“Chào trưởng trạm” Lộ Bạch cuối cùng mới có thể thấy Dave, thẹn thùng cười cười, sau đó đưa túi giấy qua: “Đây là một món quà nhỏ, mong trưởng trạm nhận lấy”.

Dave sửng sốt, nhưng không chút suy nghĩ mà lộ ra nụ cười rạng rỡ, nhận lấy: “Cảm ơn Lộ Bạch, mau vào rồi nói”. Anh có rất nhiều vấn đề muốn trao đổi cùng Lộ Bạch, mà hôm nay nhìn qua thấy tinh thần của Lộ Bạch có vẻ tràn đầy, thật tốt.

Lộ Bạch nhìn Dave xua tay nói: “Trưởng trạm, tôi không đi vào, tôi còn muốn đi qua gặp sếp Samuel, trưởng trạm có biết văn phòng của ngài ấy ở đâu không?”.

Đúng rồi, chắc chắn điện hạ Samuel là người muốn nhìn thấy Lộ Bạch nhất so với bất kì người nào, Dave hiểu ý cười nói: “Được, tôi đưa cậu đi”.

“Được” Lộ Bạch mong chờ mà đi theo anh.

Văn phòng của trưởng trạm và nhân viên công tác được bảo vệ nghiêm ngặt như vậy, Lộ Bạch cảm thấy văn phòng của thân vương điện hạ chắc hẳn sẽ càng nghiêm ngặt hơn.

Trên thực tế, Dave dẫn cậu đến nơi không có lính canh, cũng không cần có quyền hạn, bọn họ trực tiếp đi vào.

“Lộ Bạch, mở ra cửa chính kia chính là văn phòng của điện hạ, cậu tự qua đó đi” Dave nhận lấy món quà mà Lộ Bạch tặng, chỉ về phía trước mặt: “Chờ cậu tìm điện hạ xong thì nhớ qua tìm tôi nhé”.

Lộ Bạch vội vàng nói: “Được”.

Đồng thời trong lòng cậu tràn đầy nghi hoặc, tại sao văn phòng của sếp Samuel lại tiến vào dễ dàng như vậy?

Chuyện này đương nhiên là có nguyên nhân.

Trong văn phòng của Dave, cất giấu toàn bộ bí mật và số liệu của trạm cứu trợ nên lính canh đương nhiên sẽ canh nghiêm ngặt hơn, mà văn phòng của Samuel không có các số liệu quan trọng, chỉ là nơi để tiếp khách.

Dave nhìn theo bóng dáng của Lộ Bạch khi đi vào cửa, đột nhiên sinh ra hứng thú với món quà được tặng.

Anh mở túi giấy ra, lấy ra đồ vật bên trong------- là một quyển album.

Mở trang bìa ra thì thấy mặt trên ghi những dòng chữ mà anh xem không hiểu, nhưng vẫn có thể đoán ra đây là chữ viết của người Trái Đất.

Dave cười cười, trong lòng tràn đầy mong chờ mà mở quyển album ra, đập vào mắt là một bức ảnh, lập tức hấp dẫn tầm mắt của anh.

Đó là một con cò trắng rất ưu nhã và xinh đẹp, hình như nó được chụp vào buổi sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua sương sớm, chiếu vào bộ lông màu trắng tuyết của nó, con cò đứng trên cành cây thật điềm tĩnh đáng yêu, giống như một thiên sứ nhỏ.

“…….” Sở dĩ Dave nỗ lực trở thành trưởng trạm ở nơi này, một phần là do trách nhiệm, càng quan trọng hơn là bởi vì anh yêu thích thiên nhiên, yêu thích những tinh linh xinh đẹp này.

Anh thực sự rất thích những bức ảnh mà Lộ Bạch chụp này, nhìn qua cảm thấy thoải mái, thậm chí còn có thể nhìn được ánh mắt tò mò của con cò trắng.

Lộ Bạch làm như thế nào vậy?

Dave đắm chìm trong bức ảnh, đôi mắt hơi mở to, miệng há ra rồi ngậm lại, sau đó anh nhìn thấy trang bên trái của ảnh chụp, đơn giản viết về câu chuyện của bức ảnh, quả nhiên là vào sáng sớm, Lộ Bạch ở trong rừng gặp được một con cò trắng ôn nhu.

Không thể tưởng tượng được.

Dave nhanh chóng lật ra trang sau, nhìn thấy một đám khỉ Macaca đáng yêu đang đu ở trên một cái cây to sai trĩu quả…… Màu sắc tươi sáng và sống động, như có thể nghe được tiếng kêu vui sướng của khỉ Macaca.

Câu chữ: Vào tháng 5 ở trong rừng, trên cây kết đầy quả màu sắc rực rỡ, nhìn qua trông rất ngon miệng, nếu con người cũng có thân thủ mạnh mẽ như nhóm khỉ thì tốt biết bao.

Đàn linh dương đang tận hưởng dưới bóng mát của bóng cây trong trời mùa hạ nóng nực, cận cảnh khuôn mặt dễ thương của những chú linh dương đang nhai cỏ nhìn vào máy ảnh, đôi mắt to tròn đầy vẻ vô hại đó khiến người ta bất giác phải mỉm cười, cảnh hoàng hôn lặn soi rõ hình bóng cỏ lau khe khẽ lay động trong gió, một đám chim nước bay thấp xẹt qua, điểm xuyến trong nắng, còn có những con cò thìa hồng đang thong thả dạo bước trên đầm lầy…… Vậy mà lại là cò thìa hồng, Dave bỗng cảm thấy da đầu tê dại, cả người cảm giác như bị điện giật.

Cò thìa hồng rất hiếm, nên mọi người rất khó để bắt được thân ảnh của nó.

Rất có thể con cò này bị Lộ Bạch chụp hình là một quý cô tao nhã.

Dave đem cuốn album ấn lên trên ngực, quá quá quá quá thích, Lộ Bạch cho anh một bất ngờ thật lớn.

Trong văn phòng Samuel, Lộ Bạch bước vào, nhìn thấy người sếp đã cho cậu một loạt phim điện ảnh ngoại tuyến, người này mặc một bộ quân phục thẳng tắp đang ở bên cạnh chỗ máy lọc nước pha đồ uống.

Lộ Bạch không khỏi thẳng sống lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực mà nói: “Xin chào sếp Samuel”.

Vị quân nhân cao lớn đĩnh bạt quay người lại, gật đầu với Lộ Bạch: “Chào buổi sáng, mời ngồi”.

Sếp vẫn luôn nghiêm túc làm người ta câu nệ, Lộ Bạch đoan chính ngồi xuống, trong không khí bay ra một mùi hương, Lộ Bạch cảm thấy quen thuộc, một lúc sau, một cái ly màu trắng sứ đầy ắp được chuyển đến trước mặt cậu.

Là cho mình uống sao?

Lộ Bạch thụ sủng nhược kinh mà nói: “Cảm ơn”.

Uống một ngụm, hương vị quen thuộc làm cậu nhớ tới, lần trước trên phi thuyền của sếp mình cũng uống qua một lần.

“Không có gì”.

Trong chốc lát, lại có một mùi thơm thoang thoảng trong không khí, mùi khá giống với cà phê, so với đồ uống của Lộ Bạch thì ít ngọt hơn, cũng nồng hơn.

Sau khi vị sếp uy nghiêm uống mấy ngụm đồ uống nóng hổi, môi mắt vàng kim liếc qua Lộ Bạch, làm cho Lộ Bạch có chút khẩn trương, đôi tay cầm lấy túi giấy chuẩn bị mở miệng thì bị sếp nói trước.

“Cậu vẫn quen sống ở trong rừng sao?” Samuel quan tâm nói.

Hóa ra là một vấn đề bình thường như vậy, Lộ Bạch không chút do dự mà gật đầu cười nói: “Tôi vẫn quen và tôi rất thích công việc này, cảm ơn đơn vị đã tạo cơ hội làm việc cho tôi”.

“……” Về việc này, Samuel giật mình nói: “Không, cậu chưa được tính là làm việc chính thức……”

Lộ Bạch đơ ra: “Hả?”

Vì lời giải thích quá rườm rà, Samuel nói ngắn gọn: “Trước khi vào rừng thì cậu phải đến phòng y tế cấy chip giám sát vào người, như vậy mới có thể đảm bảo an toàn cho cậu ở mức độ nhất định, thứ hai, mỗi lần vào rừng, cậu phải báo cáo lại với cơ sở, bọn họ sẽ nắm giữ toàn bộ hành trình của cậu và trợ giúp khi cậu cần”. Đồng thời nó cũng đóng vai trò là giám sát, để tránh bọn họ làm việc không hợp pháp.

Lẽ ra những việc này vốn phải làm lần lượt, nhưng đột nhiên xảy ra sự cố và sơ suất của nhân viên trong trạm đã khiến Lộ Bạch phải lập tức làm việc.

Tuy rằng cuối cùng Lộ Bạch lập công nhưng nhân viên ban đầu đã lơ là nhiệm vụ của mình cũng đã bị trừng phạt thích đáng.

Nếu không phải bởi vì Lộ Bạch lập công, tên nhân viên kia chắc hẳn đã bị trục xuất khỏi trạm, vì Chasel được cứu gián tiếp bởi sai lầm vô tình của anh ta, nên trạm cứu hộ chỉ trừ lương của anh ta và cảnh cáo.

“Ồ” Lộ Bạch cảm thấy rất ngượng ngùng, đúng vậy, ở nơi quan trọng như vậy chắc chắn phải tuân thủ quy tắc, mà lúc trước cậu quá lỗ mãng rồi: “Thực sự xin lỗi, lần sau trước khi làm gì thì tôi nhất định sẽ tuân thủ quy tắc”. Lộ Bạch nghiêm túc nói.

“Không sao, lần này không phải lỗi của cậu, cậu đã làm rất tốt rồi”. Samuel lập tức nói, những người hiểu rõ hắn đều biết rõ, để nghe được một lời khẳng định của hắn thì không phải là một điều dễ dàng, hắn tiếp tục nói chuyện với Lộ Bạch, giọng nói ôn hòa hơn bình thường, nhưng nghe vẫn rất nghiêm túc: “Tôi rất tò mò, trên người của cậu có chỗ nào đặc biệt mà có thể làm mãnh thú hạ thấp phòng bị với cậu.”

Đều là người Trái Đất, những nhân viên người Trái Đất trong trạm cứu hộ không ai giống như Lộ Bạch cả.

Thấy sếp nói đến vấn đề này, khiến trong lòng Lộ Bạch lộp bộp một chút, phải biết rằng lúc cậu đang làm ở vườn bách thú, bởi vì quá thân cận với động vật cho nên mới bị đuổi việc.

Không lẽ lại xảy ra việc này một lần nữa ở đây sao?

“Không thể nói sao?” Samuel như có thể nhìn thấy câu trả lời trên mặt Lộ Bạch.

“Cũng không phải.” Lộ Bạch cảm thấy rất ủy khuất, cậu không muốn nói dối, nên dứt khoát nói toàn bộ: “Tôi cũng không biết, nhưng tựa như bọn nó trời sinh thích thân cận với tôi, thích quấn quít bên người tôi, tôi cũng không dùng phương pháp gì để cố ý dụ dỗ bọn nó……”

Lúc làm việc ở vườn thú, có rất nhiều đồng nghiệp nói xấu sau lưng cậu, nói cậu tâm cơ, thích thể hiện.

Samuel có thể thấy rõ ràng sự ủy khuất của bé nhân viên sắp tràn ra khỏi mắt, như thể có một câu chuyện: “Cậu biết bọn nó thích gần gũi với cậu?”

Lộ Bạch gật đầu, cũng không giấu giếm mà nói: “Đúng vậy, không phải trước kia tôi làm việc ở sở thú sao? Động vật trong sở thú thích thân cận với tôi, có cảm giác bọn chúng đem tôi trở thành đồng loại?” Cậu nghĩ nghĩ, rồi sửa lại: “Cũng không hẳn, chắc là họ hàng, dù sao thì có một số động vật sống đơn độc, bọn nó sẽ không sống cùng nhau, có khả năng sẽ công kích đồng loại, nhưng sẽ không công kích con có quan hệ huyết thống với nó”.

Sau khi Lộ Bạch ngẫm lại, đặc điểm của cậu xác thật đã ảnh hưởng đến công việc của đồng nghiệp, cho nên bị đuổi việc cũng không oan uổng?

“……” Nhất thời không thể đưa ra phán đoán, nhưng mà công việc này thật sự rất quan trọng, Lộ Bạch không thẹn với lương tâm.

“Có bao nhiêu người có khả năng giống cậu?” Samuel cũng hiểu biết khá ít về Trái Đất, sau đó dò hỏi.

Lộ Bạch lắc đầu: “Tôi chỉ biết mỗi tôi có khả năng này.”

Đáp án này nằm trong dự liệu của hắn, Samuel cũng không ngoài dự đoán, nhưng trong lòng vẫn hơi thất vọng, nhân tài giống như Lộ Bạch, đối với khu bảo tồn mà nói thì càng nhiều càng tốt.

Nếu chỉ có mỗi Lộ Bạch, vậy Lộ Bạch liền trở nên rất quý hiếm, cách làm chính xác nhất bây giờ là bảo vệ cậu thanh niên có năng lực này lại, trừ khi cần thiết mới sử dụng.

Nhưng mà bé nhân viên này lại lộ ra khát vọng và đam mê đối với rừng rậm, làm người thì đâu có ai sẽ nhẫn tâm đem cậu quản thúc trong căn cứ.

Bị sếp nhìn như vậy, làm Lộ Bạch cảm thấy thấp thỏm bất an, cậu hơi khẩn trương hỏi: “Sếp, tôi có phải cần phải sửa đổi cái gì không?”

Cậu thật sự không muốn mất đi công việc này.

“Không có, cậu làm rất tốt” Samuel nói: “Cậu có nguyện ý gửi 20ml máu nặc danh cho viên nghiên cứu không? Tôi sẽ bảo vệ an toàn thông tin cá nhân của cậu, tôi cam đoan với cậu”.

Lộ Bạch sửng sốt.

Thân vương điện hạ suy nghĩ, nếu bảo cậu ấy cống hiến thì có vẻ đang khi dễ đối phương, hắn nói: “Hay là tôi mua, cậu có thể trả bất kì cái giá nào.”

“Cái đó…… 20ml máu thật ra cũng không nhiều lắm.” Trước đây Lộ Bạch còn hiến nhiều hơn như vậy khi còn ở trong nước, cậu chỉ muốn biết: “Tại sao lại muốn nghiên cứu máu của tôi?” Là cậu tưởng như vậy sao?

Samuel trầm mặc, chọn nói ra sự thật: “Bởi vì chúng tôi cần có sự giúp đỡ của cậu.

“……” Lộ Bạch nuốt nỗi lo trở về bụng, hóa ra sếp quan tâm đến năng lực đặc thù này của cậu, cho nên rất thoải mái mà nói: “Được, tôi nguyện ý hiến máu, không cần phải trả tiền, ngài thật quá khách khí rồi.”

Samuel gật đầu, nhìn về phía Lộ Bạch, ánh mắt hu hòa một chút tựa như không thể phát hiện được: “Tôi đại diện toàn thể công dân ở trong Sao Thần Vương cảm ơn cậu.”

Việc này cũng quá khách khí rồi, Lộ Bạch lập tức xua tay: “Chuyện nhỏ mà thôi” 20ml máu, một chút lòng thành.

“Bây giờ chúng ta cùng đến phòng y tế, tiện giúp cậu cấy chip vào luôn.” Samuel nói.

“Được”

Hai người đứng lên cùng đi ra ngoài, Lộ Bạch đột nhiên a một tiếng: “Đúng rồi”. Cậu cầm túi giấu trong tay, đưa tới trước mặt vị quân nhân cao hơn mình một cái đầu mà cười nói: “Đây là quà của tôi, cảm ơn ngài đã hỗ trợ…… Ặc, chỉ là một chút ảnh chụp, xin hãy nhận lấy”

Ánh mắt Samuel lóe lên, giơ tay nhận cái túi, thịnh trọng nói với Lộ Bạch: “Cảm ơn món quà của cậu”

Toàn bộ mặt Lộ Bạch nóng lên, lắc đầu nói: “Không cần khách khí”.

Hai người tiếp tục đi đến phòng y tế.

Dưới thao tác của nhân viên y tế, Lộ Bạch đã cấy một con chip vào trong não và rút một ống máu.

Đây chỉ là một cuộc phẫu thuật nhỏ, miệng vết thương nhỏ về cơ bản có thể lành vào hôm sau, không đau hay ngứa.

“Có khó chịu gì không?”

Lộ Bạch nhận lấy cốc nước rồi uống một ngụm, mới phát hiện Samuel thế nhưng vẫn luôn bên cạnh mình: “Không, tôi cảm thấy rất tốt”.

Samuel nhìn thoáng qua mẫu máu bị lấy đi, nói: “Cậu cứ ở căn cứ nghỉ ngơi mấy ngày”.

Cậu biết đối phương đang quan tâm mình, nhưng mà Lộ Bạch lại trầm ngâm nói: “Hay là, ngày mai tôi chuẩn bị trở về để nhìn xem……”

Lúc mà sư tử bự đuổi theo chiếc xe việt dã cả một đoạn đường rất dài, đêm qua Lộ Bạch càng nghĩ càng cảm thấy áy náy, cậu nhấp môi nhìn về phía Samuel: “Ngài cảm thấy…… Tôi nên thân thiết cùng các con vật hay là nên giữ khoảng cách với bọn nó?”

Nếu sống cùng con người thì động vật hoang dã có bị mất đi thú tính hay không?

Lộ Bạch sợ ảnh hưởng đến sinh hoạt của bọn chúng, dã ngoại chứ không phải vườn thú.

Samuel nhướng mày, nơi này bọn họ không giữ khoảng cách, nếu có thể, ai lại không muốn tới gần?

“Nếu sống hòa thuận thì cứ ở với nhau đi”

Giống như báo cáo khoảng cách bằng 0 trước đây, bọn họ có thể xem nó trong một vạn năm, còn có những video, ảnh chụp, mỗi ngày đều là những loại hy vọng xa vời.

“……” Lộ Bạch không thể tin vào tai mình, a? “Nhưng mà, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến thú tính của bọn nó sao?” Động vật và con người không giống nhau a.

“Sẽ không” Thân vương điện hạ chém đinh chặt sắt nói, liếc nhìn Lộ Bạch một cái: “Bọn nó không yếu ớt như trong tưởng tượng của cậu, cũng không có khả năng bị nuôi trong mấy ngài liền mất đi thú tính, cậu là đặc biệt…… Đối với bọn họ mà nói”.

Lộ Bạch chớp chớp mắt.

“Đứng lên đi” Samuel vươn tay ra, đem Lộ Bạch từ trên bàn giải phẫu xuống: “Cậu nguyện ý làm bạn với bọn họ là chuyện tốt.”

Thú hình của con người sau khi vào rừng thì luôn ở trạng thái đơn độc, chúng cảnh giác và cô đơn, trong thời gian này, bọn chúng chưa bao giờ được con người yêu thương.

Trên thực tế, khi mọi người đến tuổi 30 thì chỉ cảm thấy nhẹ nhõm, rốt cuộc không phải tiến vào trạng thái hóa thú nữa.

Mà Lộ Bạch lại không giống vậy, cậu ấy rất thích bọn họ, thậm chí vì bọn họ mà lo lắng sốt ruột, miên man suy nghĩ.

Thật là một người Trái Đất mềm mại và thú vị.