Chương 22: Nói thêm một chữ nữa sẽ giết ngươi (2)
Phương Hưu không quay đầu lại nói: “Đương nhiên là tìm lối thoát, chẳng lẽ cứ ngồi đó chờ chết sao? Ở đây chỉ còn 8 người, theo quy luật cứ hai, ba phút lại có một người biến mất thì sau khoảng 20 phút tất cả mọi người đều chết, chi bằng liều một phen.”
“Phương Hưu! Mẹ nhà ngươi đứng lại cho lão tử!” Vương Tử Đằng bỗng nhiên tức giận hô to: “Không phải vừa nãy lão tử đã nói rằng bất cứ ai cũng không được động đậy sao, ngươi có biết chỉ cần một mình ngươi phạm phải điều cấm kỵ thì tất cả chúng ta sẽ phải chết theo không, ngươi cũng chỉ là một người bình thường, ngươi biết quỷ…”
Phương Hưu đứng lại, bỗng nhiên quay đầu, một gương mặt trắng nõn, không cảm xúc đập vào mắt mọi người, giống như một xác chết tái nhợt, không nhìn ra bất kỳ sự sống nào.
Vương Tử Đằng ngay lập tức ngừng hô hấp khi bị gương mặt như vậy nhìn chằm chằm.
Lúc này, giọng nói bĩnh tĩnh, không hề dao động phát ra từ miệng của Phương Hưu: “Nói thêm một chữ nữa, ta sẽ… giết ngươi trước khi quỷ ra tay.”
Rõ ràng là lời nói không hề mang theo cảm xúc nhưng lại khiến người ta rợn tóc gáy một cách khó hiểu, thậm chí Vương Tử Đằng còn cảm thấy một sức mạnh chết chóc bủa vây mình ngay khi nghe được lời nói ấy.
Đối diện với đôi mắt bình tĩnh của Phương Hưu, Vương Tử Đằng bỗng nhận ra lời hắn nói là thật, chỉ cần mình nói thêm một chữ nữa sẽ chết!
Đó là đôi mắt như thế nào!
Thân là phú nhị đại, hắn có quan hệ rộng khắp, bởi vì một số nguyên nhân thậm chí hắn đã từng nhìn thấy mắt của tội phạm giết người.
Có thể nói đôi mắt của tội phạm giết nguời khiến người khác phải áp lực, cũng không khác đôi mắt bình tĩnh của Phương Hưu là mấy.
Cảm giác của Vương Tử Đằng không sai, đôi mắt của tội phạm giết người và đôi mắt của người bị giết mười tám lần vẫn có sự khác biệt.
Thấy Vương Tử Đằng xịt ngòi, Phương Hưu quay người đi vào bóng tối.
Triệu Hạo thấy vậy bỗng cảm thấy hơi do dự, một giây sau hắn cắn răng, nhìn bóng lưng rời đi của Phương Hưu, rồi lại nhìn đám người đang do dự đứng im tại chỗ, cuối cùng quyết định đi theo.
“Vương thiếu, bây giờ chúng ta phải làm sao?” Ngô Đại Hải giọng run run nói.
Sắc mặt của Vương Tử Đằng lúc trắng lúc xanh, Phương Hưu ở đây thì hắn không dám nổi giận, nhưng Phương Hưu đi rồi, lửa giận bắt đầu dâng lên.
“Bây giờ phải làm sao á? Hai người họ muốn đi tìm chết thì cứ để họ đi! Hai tên ngu không phải ngự linh sư cũng dám trái lời lão tử!”
“Có thể… tuy nhiên ta thấy Phương Hưu không giống người tự tìm đến cái chết, hay là chúng ta cũng đi theo hắn xem sao?” Ngô Đại Hải đề nghị.
Lửa giận của Vương Tử Đằng ngay lập tức tăng vọt: “Theo sau cái rắm! Dù lão tử có chết, cũng là bị quỷ…”
Hắn chưa nói xong đã bị một tiếng thét chói tai cắt ngang.
“A! Lại có người biến mất!”
Trong chớp mắt gan của Vương Tử Đằng dao động, hắn nhìn số người còn lại xung quanh, tính cả mình là 5 người, lúc này sửa lại lời nói: “Nhanh lên! Nhanh đi theo!”
Phương Hưu rẽ vào hành lang tối, Triệu Hạo theo sát đằng sau hắn.
Hai người nắm chặt đèn pin, không ngừng tiến về phía trước, đi rất lâu mà vẫn không thấy đầu ra của hành lang.
Nếu là bình thường thì đi vài bước đã đến cuối hành lang, nhìn thấy cầu thang xuống tầng nhưng hôm nay hành lang lại như cái động không đáy.
“Hưu… Hưu ca, có điều bất thường, sao vẫn chưa thấy đầu cầu thang vậy!” Triệu Hạo run rẩy nói, cơ thể co rúm lại sau lưng Phương Hưu như con đà điểu hình người.
“Xuỵt, im lặng.”
Phương Hưu bỗng nhiên dừng bước, nhìn chằm chằm vào chỗ sâu trong hành lang.
Chỉ thấy nơi cuối cùng của hành lang bỗng nhiên xuất hiện ánh sáng màu xanh lục, giống như ánh sáng phát ra từ biển báo lối thoát hiểm trong bóng tối, u ám khiến người ta sợ hãi.
Ngay khi nhìn thấy ánh sáng Phương Hưu không khỏi nhướng mày.
Ánh sáng này… giống hệt với ánh sáng trong bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.
Một suy nghĩ rất khó tin xuất hiện trong đầu Phương Hưu, hắn vội vàng tăng tốc đi về phía ánh sáng.
Sau khi hắn hoàn toàn bước vào trong ánh sáng thì nhận ra, mình lại xuất hiện ở trong hành lang cũ nát chật hẹp, trên trần nhà và vách tường dính đầy vết máu đỏ thẫm, trong hành lang cứ cách vài mét lại có một cái ghế dài cũ nát.
Nơi này khiến cho người ta cảm thấy như đi vào hành lang bệnh viện của vài thập niên trước, vách tường tối màu, sàn nhà cũng không phải là sàn cẩm thạch quen thuộc mà là nền xi măng xám trắng.
Đây là… bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.
“Hưu Hưu Hưu… Hưu ca! Có phải ta bị ảo giác không, đây là đâu? Không phải chúng ta đang ở văn phòng à? Đây giống như bệnh viện trong phim kinh dị vậy!” Giọng nói sợ hãi của Triệu Hạo vang lên sau lưng Phương Hưu.
Trong lòng Phương Hưu hơi dao động.
Triệu Hạo cũng nhìn thấy bệnh viện tâm thần!
Lẽ nào…