Chương 2: Tuyệt đối không được để họ biết ngươi có thể nhìn thấy (2)
“Có thể coi là ta đã xuyên không, vậy những chữ máu vừa nãy là như thế nào? Trong trí nhớ của nguyên thân không hề có chuyện quái lạ như vậy xảy ra?”
Những chữ máu đó đem đến cho Phương Hưu dự cảm chẳng lành, hắn lục lại ký ức trong đầu một lần nữa, nhưng không hề có thông tin nào tương tự như vậy,
Đúng lúc này, bỗng nhiên!
Một giọng nữ truyền đến từ bên ngoài phòng ngủ.
“Lão công, đến giờ ăn sáng.”
Phương Hưu bị âm thanh bất ngờ làm giật mình, chợt sững người, lão công?
Ở thế giới song song ta cưới sớm vậy sao? Hay là bạn gái? Dù sao rất nhiều đôi yêu nhau gọi như vậy.
Hắn vội vàng nhớ lại những thứ liên quan quan đến lão bà, nhưng một giây sau suy nghĩ trực tiếp bị cắt ngang, vì một bóng dáng xinh đẹp mặc quần áo ngủ bằng lụa màu trắng xuất hiện trước mắt.
Lần đầu tiên nhìn thấy lão bà, đôi mắt Phương Hưu vô thức trợn to, hơi mất tập trung.
Đã xem rất nhiều video về trai xinh gái đẹp, Phương Hưu tự nhận bản thân có khả năng miễn dịch với gái xinh rất cao, nhưng nhìn thấy lão bà thì phản ứng đầu tiên ngoài kinh ngạc, vẫn là kinh ngạc.
Người phụ nữ trước mặt đúng là đẹp quá mức cho phép.
Bộ váy ngủ buộc dây bằng lụa màu trắng, chất vải mềm mại, mỏng manh dán sát vào người, lộ ra đường cong hoàn mỹ nhưng lại khiến người ta mơ màng.
Váy ngủ rất ngắn, chỉ vừa tầm che đi vòng 3 tròn trịa, đôi chân dài trắng nõn lộ ra ngoài, giống như bạch ngọc quý giá nhất trên đời này toả ra hơi lạnh.
Nàng không phải trắng bình thường hay gặp, mà là trắng lạnh, thường gọi là trắng bạch, trắng đến mức cảm thấy lành lạnh, nhìn bằng mắt thường thì thấy hơi hồng hồng.
Bả vai trắng bạch chỉ treo vẻn vẹn 2 dây áo mảnh màu trắng.
Cổ thiên nga, xương quai xanh tinh tế mỹ lệ, tất cả đều lộ ra không sót thứ gì.
Có được dáng người đẹp hoàn mỹ như vậy, dù có gương mặt chỉ 60/100 điểm cũng đáng được gọi là mỹ nữ.
Có lẽ mặt nàng không chỉ có 60 điểm, nếu để Phương Hưu chấm thì hắn sẽ chấm 99 điểm, kém 1 điểm là sợ nàng tự cao.
Đó là một khuôn mặt thể hiện rất rõ nét đẹp nữ tính, dịu dàng là như thế nào.
Đôi mắt như làn thu thuỷ tràn ngập tình yêu nhìn chăm chú Phương Hưu, trên mặt còn mang theo nụ cười dịu dàng, nụ cười đó có tính chữa lành rất cao, dường như có thể chữa lành mọi tổn thương trong lòng.
Thời khắc này bỗng Phương Hưu cảm thấy xuyên không cũng khá tốt, ít nhất thì nếu không xuyên, cả đời này hắn cũng không thể tìm được một người vợ xinh đẹp dịu dàng như thế này.
“Lão công, anh dậy rồi à, đi ăn sáng thôi.” Lão bà với vẻ mặt dịu dàng lại lần nữa nhẹ nhàng nói chuyện với hắn.
Phương Hưu vội vàng định đồng ý, dù sao nếu nói chuyện với nhau mà không phản ứng lại trong 2 giây thì sẽ lộ ra là rất thông minh.
Nhưng hắn không biết nên xưng hô với người phụ nữ này như thế nào, nên gọi tên hay gọi là lão bà? Nương tử? Bảo bối? Em yêu? Hay là con gái ngoan? Thế là trong đầu nhanh chóng nhớ lại những thứ liên quan tới lão bà.
Nguyên chủ có quá nhiều ký ức, Phương Hưu không thể nào nhớ hết toàn bộ, những ký ức đó tồn tại trong kho số liệu của não bộ, Phương Hưu phải đưa ra lệnh lấy ra ký ức.
Lúc này, hắn đang tìm những ký ức liên quan đến lão bà, nhưng… chuyện kinh khủng lại xảy ra.
Không có danh tính của lão bà! Không có quá trình yêu đương! Không có sở thích đặc biệt! Dáng vẻ thích nhất cũng không có!
Không có gì cả!
Thậm chí, trong trí nhớ không có người này.
Chuyện này… chuyện này sao có thể xảy ra?
Chủ của thân thể này độc thân từ trong bụng mẹ, vậy lão bà ở đâu chui ra?
Phương Hưu bỗng nhiên cảm thấy máu trong người ngừng chảy, trái tim đập lỡ mất một nhịp, nhìn lão bà đang cười dịu dàng trước mặt, chỉ cảm thấy cổ họng khô rát như có cái gì chặn lại, nói không nên lời.
Bây giờ đã qua 2 giây.
Lão bà rất có kiên nhẫn, trên mặt vẫn giữ nụ cười dịu dàng, chỉ hơi kỳ lạ là nụ cười của nàng từ đầu đến giờ chưa từng thay đổi, chuẩn xác như robot, mãi mãi giữ nguyên một độ cong và góc độ cố định, thậm chí ngay độ cong của đôi mắt cũng không đổi.
Kết hợp với làn da trắng bạch kia của nàng khiến cho người khác có cảm giác chết chóc.
Giống như khuôn mặt mỹ nhân được khắc trên một miếng ngọc đẹp đẽ.
Đúng là không thể tưởng tượng nổi, bởi vì con người là vật thể sống, có tim đập, có hô hấp, hầu như không có một ai có thể không nháy mắt trong thời gian dài, đồng thời cũng rất khó giữ được nụ cười không đổi, ngay cả lông mi cũng không lay động.
Không biết vì sao khi bị khuôn mặt như thế này nhìn chằm chằm, cuối cùng Phương Hưu cũng không cảm thấy dịu dàng như trước, ngược lại có cảm giác lạnh sống lưng.
Từng có cảm giác chữa lành cũng bắt đầu trở nên u ám.
“Ngươi…ngươi là ai?” Phương Hưu hơi khó khăn mở miệng nói.
Lời nói vừa dứt, khuôn mặt tươi cười của lão bà lập tức thay đổi.
Trong đôi mắt của nàng hiện lên sự kinh ngạc, vui mừng, nụ cười vốn dịu dàng bỗng phóng đại nhiều lần cho đến một độ cong khiến người ta ngạc nhiên.
“Ngươi nhìn thấy ta!” Giọng nói đè nén niềm vui khôn xiết của lão bà vang lên.