Chương 19: Ngự Linh Sư (1)
Người bình thường muốn sống sót khi gặp quỷ thì chỉ có một cách duy nhất là quan sát quy luật giết người của quỷ, sau đó cố gắng tránh né.
Vậy nên từ giờ trở đi, tất cả mọi người phải nghe lời ta, tuyệt đối không được hành động một mình, kể cả đi vệ sinh cũng giải quyết tại chỗ cho ta!”
Đám người nửa tin nửa ngờ về lời nói của Vương Tử Đằng, dù sao điều này cũng làm thay đổi thế giới quan mấy chục năm của họ, trước khi thật sự nhìn thấy quỷ, người bình thường đều sẽ mang tâm lý may mắn.
Có lẽ Phương Hưu là người duy nhất ở đây tin lời của Vương Tử Đằng.
Bởi vì lão bà của hắn là một con quỷ.
Nhưng trong lòng Phương Hưu vẫn còn nghi ngờ, mặc dù Vương Tử Đằng biết quỷ tồn tại nhưng nhìn bộ dáng của hắn thì rõ ràng hắn không giống mình, có thể nhìn thấy quỷ đi đầy đường.
Nếu Vương Tử Đằng thật sự nhìn thấy quỷ ở khắp đường phố thì chắc chắn hắn ta sẽ không hoảng sợ như bây giờ.
Mặc dù biểu hiện của hắn ta lúc này cũng xem như là xuất sắc trong đám người bình thường, nhưng vẫn kém xa, không thể nào đạt đến trình độ trời sập vẫn không thay đổi sắc mặt, vốn không thể sống sót trong thế giới toàn là quỷ này.
Tuy nhiên đây không phải là điều quan trọng, quan trọng là ngự linh sư!
Có lẽ ngự linh sư có thể nhìn thấy quỷ trên khắp thế giới, còn có năng lực chống lại quỷ.
“Vương… Vương thiếu, vậy bây giờ chúng ta phải làm gì? Có phải nên chạy trốn thật nhanh không?” Giọng Ngô Đại Hải run run.
“Không được chạy!” Vương Tử Đằng như bị cái gì kích thích, hô to một tiếng: “Tất cả mọi người đều phải ở yên tại chỗ, không nên hoạt động!
Chạy lung tung ở trong quỷ vực chẳng khác nào đi tìm chết.
Biểu ca đã từng nói với ta, ở trong quỷ vực tuyệt đối không được chạy, cũng không được nhìn hay sờ lung tung, tránh phạm phải điều cấm kỵ.”
“Vậy… Bây giờ chúng ta phải làm sao?” Ngô Đại Hải hơi do dự nói.
“Quan sát! Tất cả mọi người hãy nhìn xung quanh thật kỹ, thử xem có thể phát hiện ra điều gì bất thường không, đến bây giờ quỷ vẫn chưa công kích chúng ta chứng tỏ tạm thời chúng ta không thể tìm ra quy luật giết người của quỷ.”
Nhận được chỉ thị của Vương Tử Đằng, đám người bắt đầu quan sát xung quanh.
Rất nhanh đã trôi qua 3 phút, mọi người cũng không phát hiện ra cái gì.
Đồng thời cũng không có xảy ra bất cứ chuyện gì nguy hiểm.
Điều này khiến đám người hơi xao động, càng nghi ngờ lời nói của Vương Tử Đằng.
Thậm chí bắt đầu xì xào bàn tán, có người cho rằng là do từ trường thay đổi, hoặc là hiện tượng khoa học nào đó mình không biết mới dẫn đến việc ánh sáng bị yếu, điện thoại cũng mất tín hiệu.
Về chuyện hai người đồng nghiệp biến mất, có thể là lúc bật nguồn điện sơ ý nên bị điện giật.
“Hay là chúng ta đi xem thử xem sao, ta hơi buồn đi vệ sinh.”
“Đúng vậy, trên đời này làm gì có quỷ.”
Tiếng bàn tán xôn xao truyền vào tai Vương Tử Đằng khiến hắn càng sốt ruột.
Hắn chửi thầm trong lòng, nhưng vẫn phải ổn định lòng người.
Bởi vì hắn cũng là người bình thường, biểu ca là ngự linh sư của hắn từng nói, muốn biết quy luật giết người của quỷ, cách tốt nhất là lấy mạng người ra thử!
Đây cũng là lý do trước đó hắn nói bí mật cho mọi người, để họ biết sự thật, cũng để họ ở gần mình, như vậy mới có thể dễ dàng biết được quy luật giết người của quỷ, để mình có thể sống sót.
“Mọi người yên lặng một chút, ta nói lại, tuyệt đối không được tuỳ tiện đi lại, nếu muốn đi vệ sinh, ngay tại chỗ…”
Vương Tử Đằng chưa nói hết câu đã bị một giọng nói bình tĩnh cắt ngang.
“Quỷ xuất hiện.”
Giọng nói bình tĩnh như ẩn chứa một sức mạnh vô hình, hoặc là tin tức trong lời nói đó khiến người ta dao động.
Hiện trường ngay lập tức yên tĩnh.
“Cái gì?”
“Quỷ ở đâu?”
Đám người hoảng loạn nhìn xung quanh, nhưng lại không phát hiện ra điều gì.
“Phương Hưu, lúc này rồi ngươi còn nói linh tinh gì đó, quỷ ở đâu?”
Một người đồng nghiệp bị doạ không nhẹ nên nhìn Phương Hưu hằn học.
“Đúng vậy đúng vậy, đã là lúc nào rồi ngươi còn cố ý doạ người khác.”
Phương Hưu vẫn bình tĩnh nhìn đám người, khuôn mặt trắng trẻo, anh tuấn càng trở nên điển trai trong bóng tối, kết hợp với vẻ mặt không cảm xúc khiến cho người ta có cảm giác hắn là một người rất kỳ lạ.
Đám người bị đôi mắt bĩnh tĩnh như mặt hồ nhìn chằm chằm đều cảm thấy cả người không thoải mái.
Ngay cả tiếng nói như súng liên thanh bắn về phía hắn cũng yếu dần.
Bỗng nhiên Phương Hưu mở miệng.
“Không thấy Vương Hiểu Lệ.”
Vương Hiểu Lệ?
“Nói linh tinh, rõ ràng Vương Hiểu Lệ bên canh ta, Vương Hiểu Lệ, ngươi nói gì đó đi.” Một người đồng nghiệp nói.
Kết quả, Vương Hiểu Lệ không đáp lại.
Tim người kia lập tức đập thình thịch, vội vàng dùng điện thoại chiếu, bỗng nhận ra Vương Hiểu Lệ bên cạnh mình thật sự biến mất.