Chương 15: Văn phòng bất động sản và văn phòng của viện trưởng. (2)
“Hưu ca, ngươi…”
Triệu Hạo chưa nói xong thì Phương Hưu đã sải bước rời đi, nói đúng hơn là đi về phía tầng hai của văn phòng bất động sản.
Bởi vì tầng một của khu làm việc của bệnh viện tâm thần cũng không có văn phòng của hiệu trưởng.
Triệu Hạo nhìn thoáng qua bóng lưng của Phương Hưu, thở dài một cái rồi vội vàng đuổi theo.
Hắn tưởng là Phương Hưu lên tầng hai để đòi tiền Ngô Đại Hải, vì lo lắng cuối cùng lại có chuyện không hay xảy ra nên hắn đi theo sau xem sao.
Phương Hưu tiến vào tầng hai của văn phòng bất động sản, cũng đồng nghĩa với việc tiến vào tầng hai khu làm việc của bệnh viện tâm thần.
Mặc dù kiến trúc cầu thang và cửa vào của hai tòa nhà khác nhau, nhưng độ cao của giữa các tầng lại gần như bằng nhau.
Sau khi đi vào tầng hai, Phương Hưu chưa kịp tìm kiếm thì đã nghe thấy một giọng nói mang theo lửa giận ngút trời vang lên.
“Phương Hưu! Ngươi còn dám tới sao? Ngươi có biết là ngươi đã bị ta sa thải rồi không!”
Chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc vest màu đen, áo sơ mi trắng, đầu hơi hói, bụng phệ đang đi nhanh đến chỗ hắn, duỗi ngón tay béo mập ra chỉ vào Phương Hưu, tức giận mắng xối xả liên hồi.
Tầng hai là khu làm việc của văn phòng bất động sản, Ngô Đại Hải tức giận chửi mắng khiến không ít đồng nghiệp đang ngồi trước máy tính chú ý.
Hầu hết mọi người đều mang tâm trạng cười trên nỗi đau của người khác, ngồi xem trò hay, họ rất muốn thấy Phương Hưu chửi nhau với Ngô Đại Hải, thậm chí là ra tay đánh nhau.
Bình thường Ngô Đại Hải đối với cấp dưới rất ác, không được lòng người. Dù họ không dám đối đầu với Ngô Đại Hải, nhưng nếu có người làm thế thì còn gì bằng.
Nhưng đáng tiếc xung đột trong tưởng tượng không xảy ra, đối mặt với sự chửi mắng của cấp trên, Phương Hưu không hề có biểu cảm gì, thậm chí hắn còn chẳng muốn phí lời với Ngô Đại Hải, trong khi hắn ta đang tức giận chửi mắng thì Phương Hưu nắm lấy bả vai của hắn ta đẩy qua một bên, rồi đi về phía trước.
Ngô Đại Hải mặc dù rất mập nhưng cũng không phải béo phì, hơn nữa hắn không nghĩ tới Phương Hưu bình thường khép nép mà hôm nay lại dám đẩy mình.
Hắn ta lảo đảo, suýt nữa thì ngã xuống đất, may là bám được vào cạnh bàn máy tính.
“Ngươi… Ngươi dám đẩy ta? Phản rồi!” Ngô Đại Hải đứng vững, khuôn mặt đỏ bừng lên vì tức giận và sợ hãi.
Nhất là khi những nhân viên kia còn đang liếc mắt hóng drama, hắn càng cảm thấy mất mặt, không thể nào nhịn được.
“Coi trời bằng vung! Đúng là coi trời bằng vung mà! Bảo vệ! Bảo vệ đâu!”
Ngô Đại Hải rất thông minh khi không chọn xung đột trực tiếp với Phương Hưu, thứ nhất là đánh không lại, thứ hai hắn ta là cấp trên, nếu trong trường hợp này mà đánh nhau với cấp dưới, vậy thì mặt mũi của người giám đốc này vứt đi đâu.
Lửa giận tăng vọt, hắn ta vừa chửi mắng vừa gọi điện cho bảo vệ.
Nhưng Phương Hưu không thèm để ý đến những điều này, trong mắt người khác hắn như một tên dở hơi đi lòng vòng xung quanh rồi đi lên tầng ba.
Bởi vì văn phòng của viện trưởng không ở tầng hai.
“Phương Hưu, tiểu tử ngươi đúng là to gan, dám đẩy ta, ngươi…” Ngô Đại Hải đang kêu gào bỗng nhiên thay đổi sắc mặt: “Ngươi đi đâu! Ai cho ngươi lên tầng ba! Mau quay lại!”
Hắn tức giận chỉ vào những nhân viên đang ngồi xem hét lên: “Mấy người còn đứng đực ra đó làm gì? Còn không mau ngăn hắn lại!”
Mấy người bị điểm danh không tình nguyện đứng dậy, nhưng lúc này làm gì còn bóng dáng Phương Hưu ở tầng hai, hắn đã lên tầng ba rồi.
Nhìn thấy vậy sắc mặt Ngô Đại hải liên tục thay đổi, vội vàng gọi mấy người nhân viên kia lại.
“Được rồi, các ngươi quay lại đi, tự ta lên.”
Hắn vội vàng lết cái thân thể mập ú lên tầng ba.
Dường như Ngô Đại Hải rất lo lắng, cứ như ở tầng ba có bí mật gì đó không thể để người khác biết.
Phương Hưu đi vào tầng ba, ánh mắt hắn lập tức chú ý tới cánh cửa của một căn phòng gần đó, bên trên viết là phòng viện trưởng.
Hắn bước nhanh về phía phòng viện trưởng, Ngô Đại Hải đã thở hổn hển chạy theo sau lưng.
Trong thực tế, Ngô Đại Hải không hề biết Phương Hưu muốn đến phòng viện trưởng, hắn ta chỉ thấy Phương Hưu lên tầng ba sau đó đi thẳng đến một căn phòng, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Phương Hưu, ngươi quay lại cho ta!”
Cạch cạch!
Cửa văn phòng được mở ra.
Bên trong vang lên tiếng mắng chửi của người đàn ông và tiếng hét của của phụ nữ, ngay sau đó là tiếng mặc quần áo.
Trong phút chốc sắc mặt Ngô Đại Hải tái nhợt.
“Toang rồi! Hoàn toàn toang rồi!”
Hắn ta vội vàng xé rách áo sơ mi của mình, một phát kéo đứt hai cúc áo, sau đó như tên điên chạy về phía căn phòng đó, vào cửa xem xét.
Chỉ thấy Phương Hưu vẫn đứng ở chỗ đó, nhìn chằm chằm phía trước.