Chương 13: Thời gian hỗn loạn? Không gian trùng nhau?

Chương 13: Thời gian hỗn loạn? Không gian trùng nhau?

Phương Hưu không khỏi quay đầu nhìn về phía cửa bệnh viện tâm thần, kết quả là bất ngờ nhìn thấy cửa của bệnh viện tâm thần đã biến mất.

Thay vào đó là một bức tường thật.

Hắn lùi lại hai bước, ngước mắt nhìn thì làm gì còn cái bệnh viện tâm thần nào, chỉ còn Thư Viện Bách Liễu sang trọng thôi.

Phương Hưu vô thức chớp chớp mắt, khi hắn mở mắt ra lần nữa thì bỗng nhiên bệnh viện tâm thần lại xuất hiện! Mà bảo vệ Triệu ca thì lại biến mất không thấy đâu.

Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Hắn nhìn chằm chằm vào bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.

Ngay sau đó, điều kỳ lạ đã xảy ra, Thư Viện Bách Liễu lại từ từ xuất hiện, giống như hiệu ứng mờ dần ở trong phim, đầu tiên là ảo ảnh, sau đó dần dần tụ lại, màu sắc đậm hơn rồi trở thành thật.

Mà điều kỳ lạ là, bệnh viện tâm thần Thanh Sơn cùng tồn tại!

Hai khu nhà dường như đan lồng vào nhau.

Thời gian hỗn loạn? Không gian trùng nhau?

Lúc này Phương Hưu như bị hoa mắt, nhìn khắp nơi đều thấy bóng chồng lên nhau, đều là bệnh viện tâm thần và Thư Viện Bách Liễu trùng nhau.

Hắn đổi vị trí, giơ tay ra sờ, kết quả là tay xuyên qua bức tường của bệnh viện tâm thần đến khi chạm vào tường của Thư Viện Bách Liễu mới dừng lại.

Trong lòng hắn cũng có suy đoán, e là bệnh viện tâm thần này giống những con quỷ kia, đều là thứ hư ảo, chỉ có thể nhìn thấy, cần phải có điều kiện nào đó mới có thể tiếp xúc.

Nơi đây vẫn là Thư Viện Bách Liễu như trước, còn bệnh viện tâm thần như là hình ảnh 3D chiếu lên Thư Viện Bách Liễu.

Lúc này Phương Hưu không còn tâm trạng nào để đi tìm Ngô Đại Hải, hắn muốn tranh thủ thời gian tìm hiểu, nghiên cứu bí mật bên trong bệnh viện tâm thần.

Tại sao lại giống với những con quỷ kia, chỉ khác đây là kiến trúc còn kia là cơ thể sống?

“Aizz, Tiểu Phương, sao ngươi không nói chuyện mà đã đi luôn rồi?”

Sau lưng vọng lại giọng nói của bảo vệ Triệu ca, nhưng Phương Hưu cũng không để ý tới, tập trung tinh thần đi về phía bệnh viện tâm thần.

Hắn đi rất chậm, bởi vì độ chênh lệch của 2 khu nhà rất thấp, đôi khi không thể phân biệt được cái nào là ảo cái nào là thực, rất dễ gặp phải khó khăn.

Cũng như bây giờ, rõ ràng Phương Hưu đang đứng ở hàng cây bên cạnh Thư Viện Bách Liễu, nhưng trước mặt lại là một bức tường cũ của bệnh viện.

Phương Hưu không hề do dự, trực tiếp đâm thẳng đầu vào tường của bệnh viện, như đâm vào không khí, nhưng lại vào được bên trong.

Cảnh tượng trước mắt thay đổi, đập vào mắt hắn là một hành lang, trên hành lang có hàng ghế dài, trên tường dính đầy vết máu đỏ thẫm đã khô từ lâu.

Cảnh tượng rất giống phim kinh dị.

Nơi này mang đến cho người ta cảm giác như đi vào bệnh viện của vài thập niên trước, bức tường một màu u tối, trên mặt đất cũng không phải là đá cẩm thạch quen thuộc mà là nền xi măng màu xám trắng.

Phương Hưu không đi đường như bình thường mà hắn trực tiếp xuyên qua bức tường, tìm kiếm xung quanh.

Trong bệnh viện tâm thần dường như đã trải qua một chuyện gì đó rất kinh khủng, khắp nơi toàn là vết máu, thậm chí còn có thịt đã thối rữa.

Hắn đi qua sảnh chính, căn tin, nhà vệ sinh, phòng thể dục… tất cả đều không có một ai.

Mãi đến khi hắn đi đến một phòng bệnh, bước chân không khống chế được mà dừng lại.

Phòng bệnh này rất đặc biệt, cả cánh cửa hiện lên màu đỏ thẫm như là có người dội cả thùng máu lên đó, sau khi khô thì để lại màu đỏ thẫm.

Nhìn từ xa trông giống cái miệng to như chậu máu của ác ma khiến người ta sởn tóc gáy.

Bên trên phòng bệnh viết số 104.

Phòng bệnh 104?

Phương Hưu bước vào phòng bệnh với tâm thái tò mò, muốn tìm hiểu thật giả, thân thể trực tiếp xuyên qua cửa phòng bệnh, tiến vào bên trong.

Bên trong phòng rất bình thường, chỉ có một cái giường cũ nát, mà trong một góc giường có một bé gái mặc quần áo bệnh nhân đang co ro, nàng vùi đầu vào hai chân, hai tay khoanh lại, trên cổ tay tái nhợt vẫn đang đeo một cái vòng bằng cành hoa, không thấy rõ khuôn mặt.

Phương Hưu nhìn không chớp mắt, cứ như không hề nhìn thấy bé gái đó, nhưng mắt vẫn thầm liếc xem tình hình.

Hắn không ngây thơ cho rằng trong cái bệnh viện tâm thần này vẫn còn người sống.

Mặc dù đối phương trông khá giống con người.

Dường như bé gái nhận ra Phương Hưu đến, bỗng nhiên ngẩng đầu lên.

Phương Hưu lập tức thu hồi ánh mắt, bởi vì trên mặt bé gái không có ngũ quan.

Hắn lập tức đi về phía trước, mà bé gái vẫn dùng khuôn mặt không có ngũ quan kia hướng về phía Phương Hưu cho đến khi hắn rời khỏi phòng bệnh 104.

Sau đi qua phòng bệnh 104, Phương Hưu thấy rất nhiều phòng bệnh đều có số thứ tự.

Hắn đi vào từng phòng một, gặp được rất nhiều người có hình dạng kỳ dị khác nhau.