"Suối Bất Lão? Uống vào thật sự có thể trẻ mãi sao?" Donna mở to hai mắt, hiếu kì hỏi.
Cô cũng không có cảm xúc mong đợi gì, bởi vì cô vẫn còn trẻ.
Ireland chưa trả lời ngay, xiên thịt sườn người cá chiên xù, nhai hai lần rồi nuốt, sau đó nhấp một chút rượu máu Sunya.
"Cảm giác ngọt ngào hoàn toàn hòa tan vị chiên xù chán ngấy. . ." Ông ta khép nửa con mắt, một bộ diễn xuất người sành ăn.
Qua mấy giây, ông ta mới chậm rì rì giải đáp nghi vấn của Donna:
"Ta không rõ có “Suối Bất lão” thật hay không, cũng không thể xác nhận “Vua Bất Tử” Agalito đã uống qua nước suối đó hay chưa, ta chỉ biết một việc, đó chính là, vào ta lúc còn rất nhỏ, ta đã nghe đến truyền thuyết vị vua hải tặc này, tựa như “Vua năm biển” Nast gần như sống mãi vậy."
"Râu bọn họ khẳng định rất dài rất dài, vượt qua ngực!" Danton phát biểu ý kiến của mình.
"Trên thực tế, chòm râu “Vua năm biển” Nast chỉ tới dưới cổ, hắn ngồi trên boong thuyền, khoác áo choàng nền đen viền bạc hoa lệ, đội vương miện tháp nhọn cao gấp đôi đầu hắn, tựa như thần linh nhìn xuống tất cả vậy. . ." giọng nói của Ireland dần dần trầm thấp, tựa như đang lâm vào hồi ức, khó mà tránh thoát.
"Bác thuyền trưởng, bác đã từng gặp “Vua năm biển” sao ?" Donna hưng phấn hỏi.
Đây là hải tặc truyền kỳ nhất, tên của hắn thông hành trên biển, ngay cả những đứa trẻ bến cảng thành thị đều biết rõ.
Trọn mấy đời người là nghe chuyện có liên quan tới hắn mà lớn lên!
Nói theo một nghĩa nào đó, trong suy nghĩ rất nhiều người, Nast đồng nghĩa với Vua Hải Tặc chân chính. . . Mình nhớ được một trong những điều kiện tấn thăng "Hắc hoàng đế" là đem bản thân móc nối cùng danh tự “Hoàng đế”, xâm nhập vào lòng dân chúng. . . Đây coi như là thử bản đơn giản? Cũng không biết "Vua năm biển" đạt tới danh sách mấy. . . Klein mặc dù chuyên chú nhấm nháp thịt người cá chiên xù, nhưng vẫn là bị chủ đề của mọi người lay động suy nghĩ.
Đối mặt với câu hỏi Donna đặt, Ireland thở dài nói:
"Khi đó ta còn rất trẻ, còn phục vụ trên tàu William đệ ngũ, có một lần, hạm đội của chúng ta có ý đồ xuyên qua eo biển Thiên Tai biển Cuồng Bạo, ở nơi đó, bọn ta gặp tàu Hắc Hoàng Đế.
Trong vài phút đó, bao gồm cả hạm đội trưởng, tất cả mọi người mất đi suy nghĩ phản kháng, may mắn là Nast cũng không hạ lệnh công kích chúng ta."
"Rất cool!" Mắt cậu bé Danton tỏa sáng, ca ngợi.
Ireland không tiếp tục đề tài này, cười cười nói:
"Về phần “Vua Bất Tử” Agalito, ta cũng không có thực sự gặp qua, chỉ biết trên giải thưởng hắn là 1 người đàn ông trung niên sắc mặt tái nhợt, còn tái nhợt tới mức nào? Ta đưa ra một ví dụ đơn giản, giống như thi thể chết một đoạn thời gian vừa bắt đầu mục rữa."
Donna cùng Danton nghe thấy ví dụ này, vô ý thức nhìn thi thể người cá đã thủng trăm ngàn lỗ một chút, không tự giác chuyển động yết hầu.
"Đương nhiên, trọng điểm treo giải thưởng không phải tướng mạo, là giá tiền, gần như chỉ ở Ruen, Agalito liền giá trị 100.000 bảng, mà hắn là người có giá thấp nhất trong tứ vương." Ireland chuyển chủ đề, "Chúng ta tiếp tục vấn đề kho báu, xếp hạng thứ ba chính là “di sản đế quốc Solomon”, vào kỷ thứ tư, lúc đế quốc khổng lồ kia bị tách rời cùng hủy diệt, vương tộc của nó mang theo kho báu khiến thần linh cũng ghen tị, leo lên thuyền, lái vào sâu trong biển Mê Vụ, chờ đợi cơ hội trùng kiến vương triều, nhưng mà, năm trăm năm qua đi, một ngàn năm qua đi, một ngàn năm trăm năm qua đi, bọn họ lại không xuất hiện."
"Nghe nói “Vua năm biển” Nast kế thừa một bộ phận di sản đế quốc Solomon, không ai biết hắn có phải hậu duệ Hắc hoàng đế chân chính hay không." Cecil có chút hứng thú bổ sung.
"Biển Mê Vụ? Bờ tây Bắc đại lục?" Donna nhớ lại tri thức địa lý của mình.
"Đúng." Cleves đáp lại ngắn gọn.
Phía tây Bắc đại lục là biển Mê Vụ, phía đông là biển Sunya, phương nam là biển Cuồng Bạo, hướng bắc là biển Bắc, hai bên đông tây Nam đại lục giống Bắc đại lục, mặt phía nam thì là biển Cực Địa, chúng hợp lại, chính là "Năm biển" .
Vương quốc Ruen lưng tựa dãy núi Hornaces cùng đất liền Gian Hải, Đông giáp biển Sunya, Nam kề vịnh Dipsy, chiếm cứ mấy cửa biển tốt đi "biển Cuồng bạo", nhưng cũng không liên quan đến biển Mê Vụ.
"Như vậy a. . ." Donna không có hứng thú đối với kho báu quá xa, chuyển câu hỏi, "Vậy còn kho báu thứ tư?"
"Nó thuộc về đế quốc Tromsjost ở cuối kỷ thứ tư, tin đồn bọn họ tạo ra một chiếc thuyền lớn tương đương với một thành phố, chuyển tất cả trân tàng, tài phú lên trên, buồn cười là, bọn họ không trốn được, hành khách dự định cùng các thuyền viên đều không thể kịp thời đến bến cảng, không một ai sống sót.
Chẳng qua, chiếc thuyền kia lại tự biến mất, cho tới hôm nay, vẫn thường xuyên có người tuyên bố mình nhìn thấy chiếc thuyền lớn kia im lặng chạy qua nơi tràn ngập sương mù nào đó, nó được gọi là “đế quốc U Linh”, nơi ẩn hiện trải rộng trên biển Sunya, a, đây là từ những điều trong chuyện xưa tổng kết ra." Ireland ngẩng đầu nhìn trăng đỏ trên không trung, trong giọng nói mang theo chút chế giễu, lại cất giấu sự hướng tới khó mà che giấu.
"Có lẽ đêm mai, không, đêm nay, chúng ta liền có thể nhìn thấy nó chạy qua từ bên cạnh!" Donna vừa chờ mong vừa hưng phấn mặc sức tưởng tượng.
Klein xử lý xong đồ ăn còn lại, nhấp ngụm hồng trà, cảm thấy hứng thú nghe Ireland giảng giải về kho báu còn lại:
"Thứ năm là “Newins thất lạc”, tin đồn tại nguồn biển Mê Vụ, có một văn minh thuộc về sinh vật có trí tuệ. Hàng hải gia, nhà mạo hiểm sẽ thường xuyên tìm được chút vật phẩm kì lạ tại vùng biển đó, chúng đều chỉ hướng niên đại cổ xưa bên trong Newins, nhưng thành viên văn minh này chưa từng xuất hiện, giống như đã sớm biến mất ở thế giới này." Ireland nhấp ngụm rượu máu Sunya còn lại nói "Đó là di sản một văn minh lưu lại, trình độ phong phú tuyệt đối khó có thể tưởng tượng."
Ireland dừng hai giây, đặt chén rượu xuống, cười một tiếng:
"Kỳ thật, thứ ta hướng đến nhất, cũng thực tế nhiều hơn kho báu trong truyền thuyết là, “tàu Nguyệt Quế chìm”, hơn một trăm năm trước, nó chuyên chở vàng bạc châu báu cùng các loại vật phẩm quý giá vương quốc lấy được từ East Balam, bởi vì chệch hướng tuyến đường, không biết chìm ở đâu giữa biển Cuồng Bạo cùng biển Sunya, cho tới hôm nay cũng chưa bị phát hiện.
Nghe nói, vật phẩm trên đó có giá trị tổng cộng mấy triệu bảng!"
"Mấy triệu bảng?" Con số này khiến Donna kinh ngạc bật thốt lên.
Làm con gái thương nhân, hơn nữa đã tiếp thu rất nhiều năm giáo dục, cô mơ hồ hiểu đối con số này đại biểu cho cái gì.
Tại Ruen, phú ông tiền triệu là tuyệt đối kẻ có tiền, gần với đại quý tộc đại phú hào đứng đầu!
Mấy triệu bảng? Phu nhân Mary để mình miễn phí gia nhập câu lạc bộ Cragg, là uỷ viên Ủy ban điều tra khí quyển ô nhiễm vương quốc, đại cổ đông công ty Qaim, tài sản cũng mới mấy chục nghìn bảng, mà chỉ như vậy, bà cũng đủ giàu có trong hội quý tộc cùng thương nhân, quý bà ly dị tương đối được hoan nghênh, thậm chí có con cháu quý tộc cầu hôn. . . Klein cấp tốc tìm đến đối tượng so sánh.
Khóe miệng Ireland mỉm cười cảm thán:
"Nếu như có thể tìm được “tàu Nguyệt Quế chìm”, vậy ta liền không cần làm thuyền trưởng, ta muốn đi Backlund, ta muốn trở thành nhà từ thiện, ta muốn mua đất, quyên giúp chính đảng, cầm tới một tước vị thế tập!"
Mình nghe Taslim đề cập qua, Huân tước, cũng chính là tước vị tòng Nam tước đại khái cần 300.000 bảng, Nam tước là khoảng 800.000 bảng. . . Nếu như anh vớt được kho báu, Tử tước, thậm chí Bá tước, cũng có thể tưởng tượng. . . Mấy triệu bảng a! Klein giúp đối phương hoàn thiện kế hoạch ở trong lòng.
"Nếu như là ta, ta sẽ không như vậy, ta muốn mua một trang viên rất lớn." Cecil cũng bắt đầu mặc sức tưởng tượng sinh hoạt sau khi thu được kho báu, "Ta muốn thuê thật nhiều người hầu cùng giúp việc, trồng mảng lớn tiểu mạch, thành lập vườn nho, chuyên cất rượu cho mình. . . Còn có, có thể phơi nắng trong phòng lớn(?), nhàn nhã để trâu, dê cùng ngựa giúp nhà mình xay bột ra bánh mì, cảnh sắc đẹp như tranh. . ."
Ireland nghe được cười ra tiếng:
"Quý cô, cô biết một trang viên như vậy giá trị bao nhiêu không?"
"Không, không biết." Cecil lắc đầu.
"Cũng chỉ mấy ngàn bảng, chỉ cần vớt được “tàu Nguyệt Quế chìm”, cô có thể mua một ngàn trang viên tương tự!" Ireland dùng con số cụ thể để tỏ rõ giá trị kho báu kia.
Một ngàn trang viên? Cecil nhịn không được bưng chén lên, nhấp ngụm hồng trà.
Trước đó, cô biết mấy triệu bảng là cực kỳ nhiều tiền, nhưng không nghĩ tới có thể nhiều đến mức này!
Vì làm dịu nội tâm chấn động, cô nhìn về phía Cleves:
"Ông già, nếu như ông tìm được “tàu Nguyệt Quế chìm”, ông định mua gì, không, sống như thế nào?"
Cleves trầm mặc một chút, nói:
"Về nhà, ôm vợ cùng con của ta, nói cho bọn họ, ta không cần tiếp tục ra biển mạo hiểm."
Tên này không tồi. . . Klein khẽ gật đầu.
Donna thì tò mò nhìn hắn:
"Bác nhà mạo hiểm, còn bác?"
Klein không biểu cảm hồi đáp:
"Nói với mình, đừng ngủ tiếp, mau tỉnh lại."
Phốc. . . Donna phun ngụm trà đá ngọt vừa uống ra, may mắn là, cá chiên xù trên bàn đã bị ăn sạch.
Lúc này, Klein lại cảm thán một câu ở trong lòng:
Mặc dù biết cơ bản không thể nào tìm được kho báu, nếu không các đại giáo hội nhiều cường giả như vậy sớm đã tìm được, nhưng lúc thảo luận vừa rồi, tâm mình còn là không nhịn được có chút nóng, đây chính là sức hấp dẫn của kho báu a! Dù chỉ là một truyền thuyết, cũng có thể hấp dẫn rất nhiều nhà mạo hiểm!
Donna lau miệng, thục nữ ngồi xuống, tựa như người thất thố vừa rồi không phải cô.
Cậu bé Danton vẫn chưa thỏa mãn hỏi:
"Còn có truyền thuyết kho báu khác không?"
Ireland nhìn Cleves, ra hiệu ông ta giải đáp.
Cleves không chút hoang mang nhấp ngụm hồng trà, ngữ khí trầm thấp nói:
"Truyền thuyết về kho báu trên biển vĩnh viễn đếm không hết, nơi quần cư bí ẩn của Tinh Linh, thuyền hải tặc mất tích sâu trong sương mù, tòa thành phong ấn ma quái cường đại dưới đáy biển, bí tàng cuối cùng của đại đế Russel, vân vân và vân vân."
A? Kho báu Đại đế lưu lại đã lên đến cấp độ truyền thuyết. . . Nếu như là thật, bên trong sẽ có “Lá bài khinh nhờn” sao? Sẽ có mấy tấm? Đúng, truyền thuyết "chìa khoá Tử Thần" trước đó cũng có thể giúp thầy Azcot khôi phục càng nhiều ký ức , chờ chút viết thư nói cho thầy biết. . . Klein hiếu kì lại mong đợi nghĩ.
------------------
Cảm ơn Makahaken , Aiphuong đã ủng hộ ...
Lâu lâu mới có thời gian lên chương ...