Chương 494: Người cá trên đầu lưỡi

Trăng đỏ treo cao, Klein đến bên cạnh hai chị em Donna cùng Danton, ngồi xổm xuống.

Nữ trợ thủ Cecil của Cleves rõ ràng thở phào một hơi, cầm súng trường lên boong tàu, nửa cúi người, bước nhanh tới một hướng khác, cùng đổ hồ tiêu hạt heo bò nội tạng cách đó hơn mười mét.

"Bác, muốn bắt đầu sao. . ." Thiếu nữ Donna hoạt bát có chút tàn nhang bỗng nhiên có chút khẩn trương, nhưng trên mặt lại tràn ngập hiếu kì cùng chờ mong.

Klein dựng thẳng ngón trỏ tay trái trước miệng, ra hiệu hai nhóc thành niên chớ lên tiếng.

Loại thời điểm này, hắn không nhịn được cảm tạ Russel, bởi vì vị tiền bối xuyên việt này cố gắng, một vài thủ thế hắn quen thuộc mới có thể trở thành ngôn ngữ cơ thể thông hành tại Bắc đại lục, không đến mức sinh ra hiểu lầm.

Nghe nói vào đầu kỷ thứ năm, thủ thế "Đừng nói" này tại Ruen biểu thị nhục mạ, tại một số địa phương Nam đại lục, thì có nghĩa "Hôn ta". . . nhất thời suy nghĩ của Klein có chút phát tán.

Donna cùng Danton không dám mở miệng, yên tĩnh ngồi xổm ở đó, chăm chú xem Cleves chuẩn bị trước khi chiến đấu.

Cựu nhà mạo hiểm kia cầm một chiếc cần câu lên, treo phần nội tạng heo bò vào dây rồi ném ra mạn thuyền.

Phốc một tiếng, mồi nhử vào nước.

Cleves không chút hoang mang ném phần nội tạng còn lại đi, bản thân cầm vũ khí, từng bước lui về phía sau, trốn đến chỗ tương đối tối cùng Cecil, hai người cùng chuyển cần câu tạo thành góc 60 độ với mạn thuyền.

Chuẩn bị tốt dao ba cạnh, anh ta nâng súng trường, nhắm thử lấy cảm giác.

Boong tàu trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng máy hơi nước vận chuyển cùng âm thanh sóng biển đập thuyền.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Donna cùng Danton nhịn không được đổi ngồi xổm thành ngồi bệt, lưng tựa khoang thuyền, thư giãn hai chân bị tê.

Ngay lúc này, họ trông thấy cần câu trên mạn thuyền trầm một chút.

Tiếng ma sát khó chịu nhanh chóng hướng lên, càng ngày càng gần, bỗng nhiên, một bóng hình nhảy lên boong tàu.

Đó là một con quái vật tắm trong ánh trăng đỏ rực, toàn thân bao trùm vảy màu xanh sẫm, chảy xuôi chất nhầy xanh nhợt.

Nó không có quá nhiều chỗ tương tự cùng nhân loại, tựa như một con cá lớn mọc ra tứ chi cường tráng, trong khe hở tay chân có màng rõ ràng.

Người cá này cao hơn một mét chín, mắt tròn lồi, má mọc mang, khuôn mặt giống như ma quái trong truyền thuyết, khiến Donna đang hóng phải dùng tay che miệng lại, phòng ngừa bản thân thét lên theo bản năng.

Cùng lúc đó, cô cũng bịt miệng em trai Danton của mình.

Ý thức không tệ. . . Klein cười thầm một tiếng, chăm chú dò xét người cá kia.

Khác với người "Thủy thủ" mất khống chế hắn thấy trước đó, người cá chân chính không có đầu như loài người, chính là quái vật thuần túy.

Người cá kia cảnh giác nhìn quanh một vòng, sau đó mới ngồi xổm xuống, nhặt nội tạng heo bò rơi vãi trên sàn thuyền, nhanh chóng nhét vào trong miệng, phát ra tiếng nhai nuốt rõ ràng.

Trong đôi mắt lấy màu trắng làm chủ của nó, thần thái dần dần tan rã, như lâm vào một giấc mơ.

Trí thông minh không cao. . . Klein lắc đầu, đưa ra phán đoán.

Phanh!

Cleves bóp cò súng, một viên đạn từ súng trường bay ra, nháy mắt đâm vào giữa ngực người cá, đánh cho vảy cá vỡ vụn, máu thịt bay ra.

"Oa!" Người cá phát ra tiếng kêu như trẻ con khóc, hai tay khẽ chống, nhào về phía Cleves trong bóng tối, nhanh như một đoàn tàu hơi nước.

Lúc này, Cecil cũng khai hỏa.

Phanh!

Đạn bắn trúng bên cạnh sườn người cá, khiến rất nhiều mảnh vảy cá vỡ vụn rơi lả tả cùng thân ảnh cao lớn lảo đảo.

Do ăn hạt tiêu, người cá xuất hiện phản ứng chậm chạp mắt thường có thể thấy được, nó dừng ở đó, không biết nên giải quyết kẻ địch bên nào trước.

Mà điều này cho Cleves cùng Cecil cơ hội chậm rãi lên đạn.

Bọn họ lần nữa nhắm chuẩn, có trước có sau bóp cò súng.

Phanh! Phanh!

Hai bông hoa máu lần lượt nở rộ, đau đớn khiến ánh mắt người cá khôi phục thanh minh.

Nó lăn lộn, tránh khỏi tầm bắn, tựa như không bị thương xông đến gần Cleves.

Cleves đặt súng trường xuống, cầm dao ba cạnh tựa ở bên cạnh lên.

Hắn không tránh mà tiến tới, xông về phía trước, lăn đến bên cạnh người cá, dao ba cạnh trong tay vừa hung ác vàa chuẩn đâm nơi vảy vỡ vụn bên cạnh sườn con mồi.

Người cá đột nhiên xoay người, mang theo một trận gí lớn, cường ngạnh quăng cả dao ba cạnh cả Cleves ra, khiến vị cựu nhà mạo hiểm kia bịch một tiếng ngã trên boong tàu.

Người cá lắc lư đầu, tựa như cảm giác được thân thể khó chịu mãnh liệt, nó không tiếp tục công kích Cleves cùng Cecil, bước nhanh chân, chạy về phía mạn thuyền, ý đồ nhảy về biển.

Phanh!

Đạn của Cecil lại trúng nó một lần nữa, tạo ra 1 đóa hoa màu máu, nhưng vẫn chưa khiến nó mất đi năng lực hành động.

Đạp đạp hai bước, người cá chạy tới nơi thích hợp, uốn gối, chuẩn bị nhảy lên.

Nhưng, thân thể nó mềm nhũn, lại không thể thành công phát lực, khoảng cách nhảy ra rõ ràng không đủ, chỉ có thể ngã trên mạn thuyền.

Phanh!

Người cá chọi cứng với súng trường, chịu tổn thương, muốn vượt qua mạn thuyền.

Mắt thấy nó đào thoát đang nhìn, Klein lấy ra súng lục.

Ngay lúc này, một tiếng phanh nổ vang từ một hướng khác truyền đến!

Ngay sau đó con mắt bên trái người cá biến thành lỗ thủng màu máu, khiến người ta có thể lờ mờ trông thấy vật dạng keo tái nhợt nhúc nhích bên trong.

Nó còn chưa chết, ghé vào khoang thuyền, kiệt lực nhúc nhích, ý đồ một lần nữa đứng lên.

Qua mấy giây, độc tính bộc phát, nó co quắp, triệt để chết đi.

Klein theo tiếng súng nhìn lại, trông thấy một người đàn ông trung niên đi ra trong bóng tối từ bên thông hướng khoang thuyền khác.

Người đàn ông trung niên này mặc áo khoác dày màu đỏ sậm, quần dài màu trắng rộng rãi, trên đầu đội mũ dạng thuyền tiêu chuẩn thời đại này.

Trong tay ông ta xách một cây súng màu sắt lạc hậu hơn thời đại, họng súng thô to đen ngòm đang bốc khói trắng.

Klein trước đó nghe người hầu giới thiệu qua, biết người đàn ông này, biết ông ta là thuyền trưởng tàu White Onyx, Ireland Cager.

Khóe mắt, trán, bên miệng có rõ ràng nếp nhăn, Ireland đi hướng đến Cleves, khẽ cười nói:

"Làm một thuyền trưởng, tôi nhất định phải cam đoan không có chuyện ngoài ý muốn phát sinh.

Xin tha thứ tôi một mực quan sát bên cạnh."

Cleves sớm đã đứng lên, mặt vô cảm:

"Đây là thuyền của anh.

Dựa theo thông lệ, anh có quyền chia sẻ chiến lợi phẩm."

Ireland nghiêng đầu liếc đám người Klein, lại cười nói:

"Lần bổ sung nước sạch cùng đồ ăn sau là vào hai ngày sau, các người còn phải tự nghĩ biện pháp bảo tồn thi thể người cá.

"Không bằng như vậy, tiện nghi một chút bán cho tôi, chênh lệch giá liền tính thù lao tôi nên được."

"Đây là biện pháp tốt nhất." Cleves cùng Cecil trao đổi ánh mắt, đáp ứng thỉnh cầu của Ireland, "Chỉ cần 130 bảng, nó toàn bộ đều là anh."

Vật liệu phi phàm trên người cá, giá thị trường vào tầm 150 đến 200 bảng, cân nhắc đến các bộ phận có linh tính khác, 130 bảng xác thực rất rẻ. .. Chẳng qua, Cleves bọn họ cũng chỉ có thể như vậy, đây là thuyền của Ireland, có một nhóm thủy thủ cùng thuyền viên lớn mang vũ khí giúp ông ta, nếu đàm phán không thành, vài phút có thể ném tất cả mọi người ở đây chìm vào trong biển. . . Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là mình không xen vào. . . Ân, nhìn ra được, Cleves cùng Cecil không phải người phi phàm, chí ít không phải người phi phàm lĩnh vực cách đấu cùng bắn tỉa, mà Ireland có chút khả nghi. . . Klein đứng lên nghe lỏm giao dịch.

"Không, có vẻ anh hiểu lầm gì đó, không phải tôi đang uy hiếp các người, 150 bảng, đây là giá công bằng." Ireland Cager gọi tới một thủy thủ, đưa anh ta chìa khoá két sắt.

"Anh chính là 'Ireland Công chính' ?" Cecil tựa như lúc này mới nhớ tới biệt hiệu trên biển của đối phương.

Ireland cười một tiếng nói:

"Đúng thế."

Lúc này, chị em Donna cùng Danton bị chiến đấu kịch liệt cùng quái vật sống sờ sờ trước đó kinh ngạc đến ngây người nhảy dựng lên, vừa hưng phấn vừa sợ hãi chạy tới, ghé sát vào người cá.

"Nó, nó thật đã chết rồi?" Donna dùng mũi chân đá đá thân thể người cá, rồi như sợ hãi đối phương sống lại chồm đến, trốn ra sau lưng em trai mình.

"Thật sự là quái vật!" Danton hít vào một hơi, mở to hai mắt nói.

"Ở trên biển, có rất nhiều quái vật, kỳ thật, thứ này không nên gọi là người cá, nó ngoại trừ có tứ chi, có thể đứng thẳng, còn lại không giống con người, ta càng ưa thích gọi nó là cá quái vật." Ireland ôn hòa cười nói.

Ngay sau đó, ông ta ngồi xổm xuống, móc ra dao ra, xé phần da phía dưới mắt người cá xuống, lộ ra thịt mềm trắng nõn bên trong nhiễm một chút màu đỏ.

"Phần ngon lành nhất trên thân người cá, thích hợp ăn sống." Ireland cẩn thận từng li từng tí cắt 1 lát, đưa cho Donna, "Nhóc khiến ta nhớ tới con gái của ta, đáng tiếc, nàng đã lớn lên, có gia đình của mình."

"Cháu, cháu không dám ăn. . ." Donna nhìn lát thịt mỏng manh trên mũi dao nói.

"Ha ha, các người ai muốn thử xem?" Ireland cười nhìn quanh một vòng.

Sau khi xác nhận linh tính trực giác không có bất cứ nhắc nhở gì, Klein nhẹ gật đầu:

"Tôi rất hiếu kì."

Lúc này Ireland đưa dao cho hắn:

"Thử một chút, trên đất bằng, dù cho quý tộc, cũng không nhất định có thể có cơ hội ăn.

Đây không phải người cá, đây là cá quái vật, có thể hiểu là cá biến dị."

Ông ta xóa bỏ nỗi sợ hãi của 2 chị em kia.

Klein vốn muốn hỏi có các loại gia vị như mù tạc, xì dầu hay không, lại thấy đối phương không nhắc, cũng không tiện mở miệng, sợ có vẻ không kiến thức.

Hắn tiếp nhận dao, cắn lát thịt mềm nhuốm máu kia, nuốt nó vào trong miệng.

Đó là một loại cảm thụ vào miệng liền tan đi, mùi máu tanh rất nhạt, mang theo vị mặn vừa đủ, làm nổi bật hoàn mỹ chất thịt ngon ngọt.

Klein nhai hai lần, chỉ cảm thấy thịt non của con cá này là mỹ vị, cuộc đời ít thấy.

"Thật tuyệt." Hắn không chút keo kiệt dựng ngón cái.

Donna hiếu kì nhìn toàn bộ quá trình, đột nhiên có hứng thú mãnh liệt đối với thịt má người cá trước mắt.

Cô áp chế cảm giác sợ hãi cùng cảm giác ghê tởm, đưa ra ý định nếm thử.

Ireland thỏa mãn yêu cầu của cô, mỉm cười nhìn cô nhắm kín mắt, phồng má cắn thịt.

Thần sắc Donna dần dần giãn ra, rất nhanh mở to mắt, kích động ca ngợi nói:

"Ngon khó tả!"

Cô nàng kéo theo Danton, Cecil chia ăn thịt má vốn cũng không nhiều, ăn đến vừa thỏa mãn vừa không vừa lòng, thỏa mãn chính là hương vị, không vừa lòng chính là số lượng.

Cleves thấy Ireland ăn hết miếng cuối cùng, chỉ chỉ thân thể người cá nói:

"Hai sườn thịt thích hợp chiên xù, thịt bụng thì nướng, những bộ phận khác rất khó ăn."

"Giống suy nghĩ của ta." Ireland ha ha cười nói, "Ta sẽ bảo đầu bếp lập tức làm, vào ban đêm như này, cùng nhau hưởng thụ mỹ thực, cùng nhau nhấm nháp rượu ngon, giao lưu truyền thuyết trên biển, là một việc cực kỳ vui thích."

Rất chờ mong. . . Nhưng mà, vì sao hoạt động săn bắn lại biến thành hội giao lưu mỹ thực. . . Klein nuốt nước miếng một cái.